Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 1 - Chương 88: Kết thù với Thái hậu




Ngự Thư Phòng

Sáng sủa sạch sẽ, mùi hương Long Tiên Hương quen thuộc bị thay thế bởi mùi hoa nhài tươi mát, có một chiếc ghế nằm tinh xảo đặt ở một bên cạnh bàn. Ghế bọc bởi một lớp cẩm trù mỏng manh, thêu một con phượng hoàng màu vàng giương cánh bay lên giữa một trời hoa. Bên cạnh ghế nằm đặt một cái bàn khéo léo, mặt trên có đĩa quả anh đào, lóe ra ánh trong suốt, dụ dỗ vị giác người ta.

Cơ thể nhỏ bé nằm đến ghế, đôi mắt híp híp lại.

Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào, tạo nên một dải ánh sáng. Hương thơm tràn ngập làm người ta cảm thấy thoải mái. Cơn gió khe khẽ thoảng qua, làm tấm rèm lay động, tạo nên một độ cong xinh đẹp.

Lãnh Loan Loan vẫy tay, cung nữ bên người hiểu ý, lập tức đưa một quả anh đào đến bên môi của nàng, mở miệng, quả anh đào trôi vào miệng. Thưởng thức chậm rãi, miệng đầy hương thơm.

Hiên Viên Dạ bỏ tấu chương trong tay ra, đôi mắt như mực cười nhẹ nhàng nhìn Lãnh Loan Loan. Tiểu Hoàng Hậu của hắn quả thực rất biết cách hưởng thụ, dáng vẻ điềm tĩnh tự đắc giống như là một nữ vương cao cao tại thượng. Mỗi khi có cơn gió ùa qua, làm lay động những sợi tóc bướng bỉnh, mang theo vài phần đắc ý cao ngạo. Làn môi hắn cũng khẽ gợi lên, kìm lòng không được trở thành nụ cười sủng ái cưng chiều say lòng người. Tuy rằng đưa theo Hoàng Hậu khi đang làm chuyện công thực không hợp cung quy chút nào, nhưng là những quy củ cứng nhắc này ở trong mắt Hiên Viên Dạ hắn lớn nhất thì bằng hạt cát, gió thổi qua thì không còn. Chỉ cần hắn vui vẻ, cho dù dùng giang sơn đổi lấy nụ cười mỹ nhân thì như thế nào? Có lẽ tiểu nữ oa này bây giờ còn quá nhỏ, nhưng thông minh, không giống người thường, tình cảm cũng là ngây thơ, nhưng hắn tin thêm một chút, giống như mười ngày qua, Lãnh Loan Loan chắc chắn hiểu được tình yêu chân chính, mà người nàng yêu nhất định sẽ là mình!

“Này, ta nói nam nhân à, ngươi xử lý tấu chương xong rồi?”

Bị ánh mắt rực lửa của Hiên Viên Dạ nhìn chằm chằm, Lãnh Loan Loan cảm thấy dường như có một cái lò lửa ở bên người. Nàng bĩu môi, nghiêng đầu, mở to mắt nhìn Hiên Viên Dạ, tức giận nói.

Mấy ngày qua, cung nữ đã sớm thành thói quen với cách nói chuyện giữa Hoàng Hậu và Hoàng Thượng. Tuy rằng thoạt nhìn là đại nghịch bất đạo, nhưng kỳ thật cẩn thận quan sát sẽ phát hiện hai người trong lúc đó sẽ có một biểu hiện vô cùng thân thiết.

Hiên Viên Dạ cười, vừa muốn nói gì, lại bị người ta chặn họng.

“Làm càn.”

Hoàng thái hậu mấy ngày nay đều lắng nghe mọi chuyện của Lãnh Loan Loan. Hoàng đế có đủ loại sủng ái với nàng, thậm chí không để ý quy củ cùng lễ nghi Hoàng gia, làm hỏng thể thống Hoàng gia. Trong lòng vốn không vui, sau lại đến Lãnh cung thăm Nhã phi, lại bị thị vệ ngăn lại ngoài cửa, nói là Hoàng Hậu hạ lệnh bất luận kẻ nào cũng không thể tùy ý ra vào Lãnh cung, trừ phi có thủ dụ của nàng hoặc Hoàng Thượng. Ngọn lửa trong lòng hừng hực bùng lên, nha đầu làm càn. Hóa ra ngay cả Thái Hậu như nàng cũng dám ngăn cản. Lần đầu thấy nàng, nàng còn thầm khen thưởng trầm ổn của nàng. Nổi giận đùng đùng đến Ngự Thư Phòng, lại nghe nàng vô lễ xưng hô với Hoàng Thượng như thế. Lửa giận ngập trời, cầm cây trượng trong tay dùng sức gõ trên mặt đất.

“Tham kiến Thái Hậu nương nương.” Cung nữ nhìn Hoàng thái hậu phẫn nộ, vội vàng cúi người.

“Mẫu Hậu, người đến đây làm gì vậy?”

Hiên Viên Dạ thấy Hoàng thái hậu giận dữ đi vào, vội vàng đứng lên đón nàng. Tuy rằng lần trước vì chuyện của Nhã phi mà tranh chấp với mẫu hậu, nhưng hắn vẫn kính yêu mẫu hậu.

“Ai gia nếu không đến, thể diện của Hoàng gia sẽ bị mất hết.”

Hoàng thái hậu nổi giận đùng đùng, gạt tay Hiên Viên Dạ ra. Đôi mắt đã không còn trong suốt nhìn Lãnh Loan Loan một bên, biểu lộ bất mãn.

Lãnh Loan Loan từ ghế nằm đứng lên, mấy ngày tìm hiểu đã biết Hoàng thái hậu hiện tại đã ôm thành kiến rất sâu đối với nàng. Nhưng mà, nàng đối với lão thái bà cổ hủ cũng không có hảo cảm gì. Hơn nữa sau khi biết bà hóa ra vọng tưởng đưa Lâm Nhã Như kiêu ngạo, không biết hối cải khỏi Lãnh cung, lại càng không vừa mắt với lão thái bà này. Nhưng dù sao đi nữa, bà ta cũng là mẫu thân của Hiên Viên Dạ, lại là mẹ chồng trên danh nghĩa của nàng. Vẫn là giữ mặt mũi cho Hiên Viên Dạ đi, cơ thể nhỏ bé cũng hành lễ, thản nhiên nói:

“Tham kiến Thái Hậu.”

“Hừ…” Hoàng thái hậu vung tay áo bào, hiển nhiên không nhận lễ này của nàng.

“Hoàng Hậu, ngươi thân làm vương hậu một nước, không lấy thân làm tấm gương cho phi tần Hậu cung, ngược lại đem quy củ, lễ nghi Hoàng gia đặt sau đầu, nay lại ở Ngự Thư Phòng quấy nhiễu Hoàng Thượng xử lý quốc gia đại sự, ngươi phải bị tội gì?”

Hai mắt nhìn Lãnh Loan Loan, nụ cười luôn luôn nở rộ ở khóe miệng đổi thành uy nghi Hoàng gia không thể coi thường.

“Mẫu hậu, không phải như thế, là Trẫm để Loan Loan ở bên người.” Hiên Viên Dạ không nghĩ tới mẫu hậu hiện tại lại nhằm vào Lãnh Loan Loan, liền mở miệng, biện hộ cho Lãnh Loan Loan.

“Hoàng Thượng, ngươi không cần nói thay cho nàng.” Tiếng trượng nện xuống như một tiếng trống vang lên trên mặt đất, “Thân là Hoàng Hậu, chẳng lẽ ngay quy củ này cũng không hiểu. Hơn nữa ai gia vừa nghe thấy nàng gọi ngươi là nam nhân. Hừ, còn ra thể thống gì. Không có một chút uyển chuyển nào của nữ tử, càng không có phong thái của một quốc hậu.” Một cửu tuổi Hoàng Hậu vốn đã khiến người ta chê cười, nay còn là một nha đầu hoang dã không biết lễ nghi. Bao nhiêu người ngoài đã biết rồi đây? Không phải sẽ ở sau lưng chê cười Thiên Diệu hoàng triều, chê cười Hoàng Thượng sao?

Lãnh Loan Loan thản nhiên nghe lão thái bà càng nói càng kích động, môi anh đào chỉ nhếch lên. Một quốc hậu? Phong thái? Lúc trước nếu không phải chính các ngươi hạ lệnh sắc phong nàng làm Hậu, sao nàng lại ở chỗ này? Hiện tại lão thái bà này trách cứ nàng không có phong thái, không có dáng vẻ của một quốc hậu. Thật sự buồn cười.

“Bổn cung không tiếp thu thì có gì sai.” Lãnh Loan Loan thản nhiên liếc nhìn vẻ mặt vẻ giận dữ của Hoàng thái hậu, lạnh lùng nói.

“Hoàng Thượng là phu quân của bổn cung, bổn cung ở bên người hắn thì có gì là sai? Về phần làm tấm gương cho phi tần Hậu cung, bổn cung chỉ có thể nói kia không phải là do khí chất, lại càng không là phong thái. Đó là ngu xuẩn, trên thế giới có nữ nhân nào nguyện ý cho những nữ nhân khác cùng mình chia sẻ trượng phu.” Trừ phi có bệnh, nam nhân đều sợ thê tử đeo nón xanh cho hắn, nữ tử dựa vào cái gì mà phải quang minh chính đại cho phép nam nhân có nữ nhân khác? Hừ, cho dù là Hoàng Hậu thì như thế nào? Nàng bây giờ là tiểu nữ oa, dù phân rõ phải trái, nhưng không cho phép người khác nhìn trộm vật mà nàng sở hữu.

Lời của Lãnh Loan Loan rơi xuống, Hiên Viên Dạ cũng giật mình. Chưa từng nghe được lời nào lớn mật như thế, Loan Loan quả nhiên đặc biệt.

“Ngươi đang nói mê gì thế?” Thái Hậu dùng trượng chỉ vào Lãnh Loan Loan, mắt mở to kinh ngạc. Dùng ánh mắt nhìn kẻ điên mà nhìn nàng. “Từ xưa đến nay nam nhân tam thê tứ thiếp, nữ tử hiền hậu an nhàn nghe lời chồng, lo dạy con. Ngươi quả thực không có một chút khí độ, hoàn toàn là một người vợ xấu xí ganh ghét. Có điểm nào mà được làm Hoàng Hậu ?”

Lãnh Loan Loan lạnh lùng nhìn một cái, nhếch đuôi lông mày cao gầy:

“Người khác ta mặc kệ, nam nhân của bổn cô nương nếu dám tam thê tứ thiếp, ta liền bỏ hắn!” Lão thái bà thật sự là cổ hủ, ngu ngốc, Lãnh Loan Loan ngay cả ‘bổn cung’ cũng không thèm xưng, không muốn cùng bà tiếp tục cuộc đối thoại nhàm chán này nữa.

Hiên Viên Dạ ngẩn ra, gắt gao nhìn Lãnh Loan Loan. Thấy nàng thái độ kiên quyết, không giống nói giỡn. Như vậy Hậu cung phải làm sao bây giờ? Giải tán sao? Hắn vuốt trán, tự hỏi.

“Đại nghịch bất đạo, không tuân thủ quy tắc.” Hoàng thái hậu tức giận đến ngực phập phồng không ngừng, chỉ vào Hoàng đế quát lớn. “Hoàng Thượng, ngươi tuyển Hoàng Hậu thật tốt. Chẳng có một chút bao dung, lại còn nói hưu phu. Làm càn, nói vô lễ như vậy nhất định phải dùng quy củ xử phạt.”

“Nam nhân, ngươi nói như thế nào?” Lãnh Loan Loan nhướn mi, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm Hiên Viên Dạ. Nếu dám có nửa điểm không thuận theo ý của nàng, bổn cô nương hiện tại sẽ bỏ ngươi. Rời bỏ hoàng cung, chu du Thiên hạ, làm kẻ tiêu dao.

Hiên Viên Dạ mở mắt nhìn nàng:

“Trẫm đang suy nghĩ có phải nên giải tán Hậu cung hay không?” Miễn cho đến lúc đó bị nàng dùng cớ này bỏ hắn.

“Ngươi, ngươi….” Hoàng thái hậu nghe Hiên Viên Dạ nói thế, tức giận đến không nói nên lời. Nghịch tử, nghịch tử, quy củ tổ tông lưu lại bị hắn làm mất sạch rồi, giang sơn sớm hay muộn cũng mất vào tay hắn!.

“Người đâu, đưa Thái Hậu về cung.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng hô về phía bên ngoài.

Hứa Mậu đi đến, đưa Hoàng thái hậu tức giận mà bất lực ra ngoài.

Thù oán giữa Lãnh Loan Loan và Hoàng thái hậu, từ nay xem như bắt đầu!