Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 1 - Chương 72: Thần bí mất tích




Giống như là vừa ngủ say trong một khoảng thời gian dài.

Hiên Viên Đêm đột nhiên cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Hắn trở mình tỉnh dậy, thì phát hiện thấy mình đang nằm ở một bên góc giường, thảo nào mà cả người cảm thấy bủn rủn.

“Ầm ầm.”

“Đùng đoàng”.

Tiếng sấm rền vang, mưa rơi tầm tã, gió lạnh thét gào.

Thần chí mơ hồ rốt cục thanh tỉnh, hắn không phải là đang nắm tay Loan Loan sao?

Ánh mắt hướng trên giường nhìn lại, thì thấy thân ảnh của Lãnh Loan Loan đã không còn nằm đó.

Nàng không phải là bị trúng độc chết ngất sao? Như thế nào lại không thấy bóng dáng đâu? Chẳng lẽ là bị người bắt đi?

Ý niệm trong đầu xẹt qua, đôi mắt đen thâm thúy mãnh liệt co rút lại.

Lòng kinh hãi, hắn vội hướng ra phía cửa phòng chạy tới.

Bàn tay to nhẹ mở cửa phòng ra, màn đêm sâu thẳm vắng lặng, từng cơn gió lạnh phả vào người, khiến cho hắn nhịn không được khẽ rùng mình.

Sấm động lôi minh, tia chớp cắt ngang qua thiên không. Ánh điện quang bao phủ cả bầu trời Thiên Diệu, thoắt ẩn thoắt hiện.

Màn đêm yên tĩnh thật đáng sợ.

Bình thường có thái giám, cung nữ đứng canh ở ngoài cửa, nhưng giờ phút này lại hoàn toàn không thấy bóng dáng một ai.

Long bào bị mưa nhiễm ướt, thân hình cao lớn lộ ra đường cong rắn chắc.

Giông tố cuồng phong trước mặt, cây cối hoa lá bị gió mưa dập vùi lay động. Bóng cây nghiêng ngả, giống như trăm ngàn cái Quỷ hồn đang cuồng chạy.

Đôi môi mím chặt, thần tình lộ ra vẻ khẩn trương.

Hiên Viên Đêm đột nhiên có cảm giác không tốt, Loan Loan nhất định là đã gặp bất trắc gì. Nhất định là kẻ hạ độc thấy Loan Loan trúng Hạc Đỉnh Hồng mà không có lập tức bị mất mạng, tâm sinh bất an, nên quay lại ra tay với nàng.

Đúng rồi, hắn nhớ tới cung nữ cầm đèn đi vào phòng lúc trước. Nàng không nói một lời nào, sắc mặt trầm ổn. Căn bản là không giống như là cung nữ, chẳng lẽ nàng chính là hung thủ?

Mưa đêm lạnh lẽo, hắn lại cảm thấy trên trán chảy ra mồ hôi nóng. Không thể nghĩ nhiều, thân ảnh cao lớn lao thẳng vào màn đêm, long bào hoa lệ ướt đẫm. Dưới mưa to tầm tã, cuồng phong thổi mạnh, cao cao tại thượng thiếu niên thiên tử giờ phút này trông thật chật vật.

Vừa chạy, Hiên Viên Đêm vừa la lớn:

“Người tới, người tới.”

Thanh âm rất nhanh bị tiếng mưa rơi và tiếng sấm bao phủ.

“Chết tiệt, chạy hết cả đi nơi nào.”

Hiên Viên Đêm phẫn nộ, một cước đạp đổ cái bàn đá trong trang viện ở Phượng Nghi cung, thân ảnh giống như đại bàng hướng Dưỡng Tâm Điện phóng đi cực nhanh.

Dưỡng Tâm Điện.

Hứa Mậu tay cầm phất trần, đứng ở trước cửa điện, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Đã tới giờ hợi, Hoàng Thượng như thế nào còn chưa có hồi cung nghỉ ngơi?

Mày khẽ nhíu lại, hắn không thể không lo lắng được. Lần này tiểu Hoàng hậu đột nhiên bị trúng độc, khiến cho Hoàng Thượng tâm thần bất định. Chẳng những thiếu chút nữa đem thái y chém đầu, lại còn buông bỏ chính sự, ở bên tiểu Hoàng hậu. Không cho bất luận kẻ nào đi quấy rầy hắn.

Tối nay mưa gió nổi lên, sấm chớp rền vang, nhiệt độ không khí trở nên lạnh lẽo. Vốn là hắn muốn mang thêm quần áo cho Hoàng Thượng, nhưng không có hắn phân phó cho nên vẫn không dám đi. Không biết tại sao Hoàng Thượng lại đi lâu như vậy? Vạn nhất bị cảm lạnh, tổn thương đến long thể thì làm sao?

Nhịn không được, hắn đi tới đi lui, làm cho đám thị vệ cũng bồn chồn hoảng loạn.

“Hoàng Thượng đã trở lại.”

Hứa Mậu chợt thấy Hiên Viên Đêm đang chạy dưới trời mưa, lòng kinh hãi. Vội cầm lấy chiếc ô chạy nhanh đến che mưa cho hắn.

“Hoàng Thượng, ngài như thế nào lại chạy dưới mưa?” Đám nô tài ở Phượng nghi cung làm ăn cái gì không biết? Vạn nhất tổn thương đến long thể, bọn họ dù có mười cái mạng cũng không đủ bồi. Hứa Mậu trong lòng khẩn trương đứng lên.

Hiên Viên Đêm nét mặt nghiêm nghị, không nói một nời. Chân vẫn bước chạy đều, Hứa Mậu chạy theo hắn bên người.

“Không biết có chuyện gì mà khiến cho Hoàng Thượng như vậy?”

Hứa Mậu nhìn vẻ mặt xanh mét của Hiên Viên Đêm, trong lòng âm thầm phỏng đoán. Chẳng lẽ là tiểu Hoàng hậu đã xảy ra chuyện gì?

Tiếng sấm nổ vang, tia chớp dương oai lóe sáng.

Hiên Viên Đêm trong lòng càng khủng hoảng, chợt vung tay lên gạt chiếc ô Hứa Mậu đang cầm trên tay ra. Mưa đêm lạnh lẽo lại phủ trên người hắn, cảm giác mát lạnh khiến cho tâm chí hắn thanh tỉnh không ít.

Hiện tại không phải là thời điểm để lo lắng.

Chân bước nhanh tới mái hiên, hắn chỉ vào một tên thị vệ phân phó nói:

“Ngươi, truyền thủ dụ của trẫm, mời Thống lĩnh Ngự Lâm quân đến đây.”

“Dạ.”

Thị vệ lĩnh mệnh, tiếp nhận kim bài Hiên Viên Đêm đưa cho, rồi sau đó rời đi. Tuy rằng không biết đã xảy ra sự tình gì, nhưng thấy bộ dáng khẩn trương của Hoàng Thượng lúc này, thì nhất định là có chuyện lớn.

Hiên Viên Đêm đẩy cửa ra, bước vào thẩm cung.

Hứa Mậu theo ở phía sau, đem chiếc ô đưa cho tiểu thái giám, rồi chậm rãi đi vào. Bệ hạ tìm Ngự Lâm quân tới làm cái gì?

“Hoàng Thượng, nô tài xin chuẩn bị nước cho ngài đi tắm.” Cả người Hoàng Thượng ướt đẫm, phải tắm một cái mới được.

“Không cần.”

Hiên Viên Đêm phất phất tay, nước mưa theo dấu chân lưu lại trên mặt thảm.

Đôi mắt thâm thúy giống như bị sương mù che phủ, nhìn không rõ tâm tư của hắn. Chỉ có hàn khí lượn lờ toàn thân, làm cho nhiệt độ trong phòng cũng trở lên lạnh lẽo.

“Hoàng Thượng, đã xảy chuyện gì?”

Hứa Mậu cảm giác được cả người Hiên Viên Đêm phát ra sự bi thương cùng với sự bất lực, khiến cho tâm hắn khẽ run lên, nhịn không được mới cất tiếng hỏi. Hắn chưa từng gặp tình cảnh Hoàng Thượng giống như trong lúc này. Ngay cả lúc tiên hoàng đi về cõi tiên, hay lúc tiểu Hoàng hậu trúng độc cũng vậy.

“Hoàng hậu mất tích.”

Hiên Viên Đêm cúi đầu nói, toàn thân run run. Giống như áp lực không thể khắc chế bi thương. Không thể tin rằng, vốn nằm ở trên giường, Loan Loan cư nhiên biến mất.

“Không thấy tiểu Hoàng hậu của trẫm.”

Thanh âm càng ngày càng thấp, cả người bi ai lại càng ngày càng đậm.

“Cái gì?” Hứa Mậu ánh mắt trừng to. Hắn không thể tin được điều mình vừa nghe được, Hoàng hậu mất tích? Như thế nào lại không thấy? Hoàng hậu không phải bị trúng độc chết ngất sao? Hoàng Thượng không phải canh giữ bên nàng sao? Có thể ở trước mặt Hoàng thượng bắt đi Hoàng hậu, vậy Hoàng Thượng không phải cũng nguy hiểm sao?. Ánh mắt rất nhanh đảo qua Hiên Viên Đêm toàn thân, sợ hắn bị thương. Hoàn hảo, hoàn hảo, mặc dù có chút chật vật, nhưng cũng không bị thương. Xem ra người nọ chỉ bắt đi Hoàng hậu, mà không thương tổn đến Hoàng Thượng. Nhưng kẻ bắt đi Hoàng hậu là ai? Hắn có mục đích gì? Nghi hoặc trong lòng Hứa Mậu không ngừng suy diễn...

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thống lĩnh Ngự Lâm quân Lâm Dương đại nhân cầu kiến.” Một tiểu thái giám canh giữ ở ngoài cửa bẩm báo nói.

“Cho vào.” Hiên Viên Đêm lạnh lùng nói, trong giọng nói lại mang theo sự khẩn trương.

Hứa Mậu đứng ở một bên, trong lòng âm thầm phân tích, tính toán mọi khả năng.

“Thần tham kiến Hoàng Thượng.” Lâm Dương đi đến, quỳ lạy nói.

“Đứng lên đi.” Hiên Viên Đêm lạnh lùng nói.

“Tạ Hoàng Thượng.” Lâm Dương đứng lên, trông thấy bộ dạng của Hoàng thượng, lại chạm vào ánh mắt băng lãnh của Hiên Viên Đêm, hắn kinh sợ vội cúi đầu xuống.

“Hoàng hậu bị mất tích.” Hiên Viên Đêm nói, “Ngươi lập tức suất lĩnh Ngự Lâm quân dọc theo trong cung và ngoài cung tìm kiếm cho trẫm, nhất định phải tìm thấy Hoàng hậu mang về.”

“Thần lĩnh chỉ.” Lâm Dương nghe thấy chín tuổi tiểu Hoàng hậu cư nhiên bị mất tích, tâm khẽ động một chút. Việc này nguy rồi, Hoàng hậu cư nhiên ở trong cung bị người bắt đi. Bọn họ Ngự Lâm quân khó thoát khỏi trách nhiệm, thoáng rùng mình một cái. Hắn vội lĩnh chỉ, nhanh chóng rời đi.

“Đợi đã”. Hiên Viên Đêm đột ngột gọi hắn lại, “Đừng để lộ ra, tìm một cái lý do thích hợp.” Không thể để cho kẻ bắt Loan Loan biết được. Nếu để cho hắn kinh hoảng lại ngộ thương đến nàng...

“Dạ”.

Long Tiên Hương tràn ngập, hương khí tươi mát phiêu tán.

Hiên Viên Đêm đứng bên cửa sổ, ánh mắt chăm chú ngước nhìn bầu trời đêm mưa gió.

Loan Loan, ngươi nhất định đừng xảy ra việc gì.