Ngọn lửa nhỏ màu đỏ nhảy múa ở giữa không trung, xinh đẹp quỷ dị.
Lãnh Loan Loan nhìn ngọn lửa rạng rỡ sắc hồng, bàn tay mềm mại khẽ vung lên. Một sợi dây thừng liền mắc ngang ở hai cái cột bên tường. Thân ảnh nhỏ nhắn giống như phi yến bay lên trên dây thừng, nằm xuống.
Dây thừng rung rinh đong đưa, Lãnh Loan Loan như đang nằm trên võng đu vậy. Bàn tay nhỏ bé khẽ vươn ra vẽ lên một đoàn họa tiết ở không trung, ngọn lửa theo động tác của nàng mà vũ động. Ngọn lửa nhỏ bừng sáng rực đỏ, tựa như có sinh mệnh nhảy nhót.
Cửa sổ rộng mở, gió đêm từ từ ùa vào.
Mái tóc đen loạn bay, tà áo trắng phấp phới. Chân ngọc đong đưa theo từng tiết tấu, mang theo thân thể nhỏ bé đáng yêu của nàng. Ánh trăng chiếu nghiêng mà vào, chiếu sáng gian phòng, ánh sáng ngọc loá mắt.
Vẻ mặt lãnh lệ trở lên nhu hòa, môi anh đào hé mở, khuôn mặt phấn nộn đáng yêu, hồn nhiên cười khẽ.
Đây là nàng bắt chước chiêu nằm trên dây của Tiểu Long Nữ, ha ha ha.
.....
Dạ Thần đi đến thẩm cung của Hoàng hậu, nhìn thấy một màn quỷ dị trước mắt.
Lãnh Loan Loan tựa như một tiểu tinh linh, tùy ý thi triển ma pháp hoa lệ. Vẻ hồn nhiên tươi cười trên khuôn mặt kia, xán lạn như ánh trăng rằm, so với ngọn lửa đang nhảy múa trong không trung, càng làm cho người ta khó có thể dời đi ánh mắt.
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, cơ hồ sẽ không có người tin tưởng rằng tiểu tinh linh trước mắt này sẽ là ban ngày tiểu Hoàng hậu ngạo nghễ, cao cao tại thượng Lãnh Loan Loan.
Vẻ tuyệt lệ tao nhã ở trên người một cái chín tuổi nữ oa như vậy, lại không có chút nào đột ngột.
Dạ Thần ngây ngốc đứng nhìn, ánh mắt mang theo vẻ kinh diễm.
Lãnh Loan Loan ánh mắt thản nhiên, nghiêng đầu nhìn cái kia đứng ngây người cung nữ. Nếu không phải biết nàng là Dạ Thần dịch dung thành, nàng còn có thể nghĩ rằng cung nữ kia quả là một đóa bách hợp khuynh thành.
“Vào đi.”
Thanh âm thản nhiên, phá vỡ không khí quỷ dị.
Dạ Thần thu liễm sự kinh diễm trong mắt, định lại bước chân rồi nhẹ nhàng đi vào.
Lãnh Loan Loan xoay người ngửa lên, sửa lại tư thế nằm. Làn váy tung bay, sợi tóc hỗn độn phi vũ. Bàn tay nhỏ bé vẫn như cũ đùa giỡn ngọn lửa nhỏ, khẽ cười nói:
“Nói đi, có chuyện gì?”
Ánh mắt hờ hững hướng Dạ Thần nhìn lại, ban đêm hắn tìm đến mình như vậy, không biết đã xảy ra sự tình gì.
“Thuộc hạ vừa rồi ở Ngự Hoa Viên phát hiện một việc.”
Từ ngày được Lãnh Loan Loan mua về, hắn quyết định đi theo nàng, Dạ Thần liền tự xưng là thuộc hạ.
Lãnh Loan Loan cũng không giống như là một nữ chủ nhân, nói cái gì mỗi người ngang hàng, không cần bọn họ xưng hô nô tài nô tỳ. Nhưng thật sự ngang hàng sao? Khóe miệng ngoéo một cái, này đều là gạt người mạnh miệng. Chưa từng có chân chính mỗi người đều ngang hàng địa vị, ngươi có tiền, ngươi có quyền, ngươi tài trí hơn người; Nếu ngươi ngay cả ba bữa ăn cũng không ít hơn bần dân, ngươi có thể nói ngươi này quan to quý nhân là ngang hàng sao? Thế giới này là cường giả vi tôn, không có năng lực, ngươi liền chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần.
“Nga, có chuyện gì?” Lãnh Loan Loan dừng lại bàn tay nhỏ bé, ngọn lửa cũng liền lặng im không hề vũ động. Tiến cung đã được vài ngày, hoàn toàn không có trò thú vị gì. Vốn tưởng chốn hậu cung đám phi tần thường hay lục đục với nhau, nhưng nay lại thấy lặng im như con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Chỉ có Bạch Mị nương kia có vẻ ra mặt một chút. Nhưng dù sao cũng không có chủ động trêu chọc vào nàng. Còn có Hiên Viên Đêm cả ngày bận rộn quốc sự, khiến cho nàng cả ngày nhàm chán, đành phải làm vài trò gì đó như ở thời hiện đại để giải buồn.
“Thuộc hạ nghe được hai người cung nữ nói chuyện với nhau, một người là cung nữ của Nhã phi, một người là cung nữ của Mị phi. Nhưng hai người họ là có quen biết, với lại cung nữ của Mị phi, chân chính chủ tử của nàng lại cũng là Nhã phi.” Ở trong cung ngắn ngủn mấy ngày, Dạ Thần đã muốn cảm nhận được nữ nhân này ngoan độc. Thật sự là nữ nhân càng xinh đẹp thì gai độc càng nhiều, hoàng đế kia nhưng thật ra lợi hại, cư nhiên có thể chu toàn nhiều độc mỹ nhân bên người như vậy.
“Nga.” Lãnh Loan Loan hai tròng mắt sáng ngời, “Nguyên lai trò chơi đã muốn bắt đầu.” Mấy ngày trước đây, Bạch Mị nương kia được sủng hạnh, khiến cho đám hậu cung nữ tử đỏ mắt ghen tỵ. Chậc chậc, Bạch Mị nương kia hương cơ ngọc cốt, đầy đặn mê người, trách không được mọi người đều nói nam nhân chính là động vật ánh mắt, lóa mắt trước cái đẹp. Hiên Viên Đêm kia bất quá chính là như vậy sao?
“Sau lại như thế nào?”
Hai người đến tột cùng nói về chuyện gì? Là hạ độc, hay là thiết kế cạm bẫy? Phim cổ trang trên truyền hình thời hiện đại cũng không thiếu những cảnh đó, bất quá cũng chỉ có vài bộ như vậy. Không biết Lâm Nhã Như định làm như thế nào?
“Nhã phi nương nương sai người đưa cho cung nữ của Mị phi một chai độc dược Hạc Đỉnh Hồng để hạ độc tiểu thư.” Nguyên tưởng rằng là hạ độc Mị phi, không nghĩ tới cư nhiên là hạ độc tiểu thư. Ánh mắt nguy hiểm chợt lóe lên, dám thương tổn đến tiểu thư, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha các nàng.
“Để ta nói xem nhé.” Lãnh Loan Loan nghiêng đầu, “Các nàng hẳn là tính hạ độc ta, sau đó vu oan cho Bạch Mị nương đi.” Chậc chậc, vẫn là kỹ xảo cũ kỹ.
“Tiểu thư quả nhiên trí tuệ hơn người.” Đôi mắt Dạ Thần mở to, lóe ra sự tán thưởng. Trí tuệ như tiểu thư, như thế nào lại trúng kế của đám phi tần này chứ? Hắn quả nhiên là lo lắng vô ích.
“Tiểu thư, chúng ta có hay không vạch trần quỷ kế của các nàng?” Vạch trần bộ mặt ngày thường đoan trang của Nhã phi, khiến nàng lộ ra chân diện thực, danh dự lập tức đem quét rác.
“Không cần.” Như vậy không thể có trò hay ngoạn chơi.
Lãnh Loan Loan liếc mắt, đôi đồng tử chuyển động, trong lòng tiểu quỷ tà ác tươi cười.
“Chúng ta sẽ tương kế tựu kế.”
Làm cho các nàng tưởng rằng kế sách thực hiện được, đắc ý tới cực điểm. Lúc đó cho ngã xuống tới, nhất định sẽ rất đau.
“Ha ha ha...”
Tà ác bắt đầu sống lại, tương lai ai dám sau lưng đối phó chúng ta, thì chuẩn bị đỡ đòn đi sao?
Dạ Thần cảm thấy lạnh run, tiểu thư quả nhiên vẫn là tiểu thư. Bộ dáng tươi cười kia thật khủng bố, vừa rồi nhất định là mình gặp ảo giác đi.
“Vậy việc kia, chúng ta phải làm như thế nào?”
Tương kế tựu kế, chẳng nhẽ phải uống Hạc Đỉnh Hồng? Trời ạ, kia nhưng là thế gian cực độc, khó giải.
“Ngu ngốc.”
Lãnh Loan Loan thu hồi vẻ tươi cười, lạnh lùng liếc mắt nhìn Dạ Thần một cái. Nàng tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, trí tuệ của người cổ đại thật sự không thể xem là rất cao.
“Ngươi có thể dịch dung, vì sao ta không thể ngất?”
Ngất thì ngất, nhưng tin tức nhất định phải phong tỏa ở trong hoàng cung. Không thể để lọt ra ngoài cung, mình ngất đi không có việc gì, chỉ sợ sẽ khiến cho nhũ mẫu, Lãnh Nguyệt Nhi, phụ thân bọ họ sợ chết khiếp.
“Đó là Hạc Đỉnh Hồng.” Độc dược khó giải.
“Hạc Đỉnh Hồng lại như thế nào?”
Lãnh Loan Loan ngón tay hướng chén trà bắn ra, nước trà hóa thành vô số giọt nước mưa ở không trung phiêu vũ. Dưới ánh trăng, lấp lánh trong suốt.
“Thay mận đổi đào.” Đánh tráo Hạc Đỉnh Hồng, không phải là xong sao?
“Ý tiểu thư nói là...?” Dạ Thần cũng hiểu được, “Đem Hạc Đỉnh Hồng đổi thành mê dược.”
Kế này, thật tinh diệu.
“Ân.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, cuối cùng hiểu được.
“Việc trước tiên cần làm là tráo đổi độc dược, mặt khác sau khi ta ngất đi vì mê dược, phải phong tỏa tin tức, nhất thiết không được để lọt tin tức tới tướng quân phủ.” Nếu để cho bọn họ thương tâm, chỉ sợ làm hỏng kế hoạch của nàng.
“Dạ.” Dạ Thần gật đầu.
Lãnh Loan Loan nhếch miệng nở nụ cười, tà tứ vạn phần.
Rốt cục có việc để làm, sẽ không còn nhàm chán nữa.
Dạ Thần thở dài, rất nhiều thời điểm hắn đều cảm thấy Lãnh Loan Loan quá mức mâu thuẫn. Lãnh lệ, cao ngạo, trí tuệ, hồn nhiên, tà ác, tựa hồ trên người nàng mọi thứ đều tồn tại. Hoàn toàn là một cái chỉnh thể tổng hợp, khiến cho người ta không thể nắm bắt được tâm tư của nàng.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gió đêm phả vào mặt, ánh trăng sáng tỏ, mai lại bắt đầu ngày mới đi sao?