Ngọc lưu ly mái cong, ngói xanh, tường màu hồng.
Ánh mặt trời chiếu xuống, kim quang xán lạn.
Gió xuân khẽ thổi vào mặt, hương hoa tràn ngập.
Phượng Nghi các.
Một đám nữ tử ngồi ở chính điện, hoa nhan tóc mây, xiêm y hoa lệ, dung nhan mỹ mạo, phong tư rạng ngời. Từng cặp mắt quyến rũ nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống của Hoàng hậu ở chính điện, ánh mắt lóe ra sự hâm mộ cùng với đố kỵ.
Mùi hoa hỗn loạn theo gió xuân ùa vào bên trong điện, xiêm y giống như mây bay, mềm mại lay động.
Lâm Nhã Như hạ đôi mắt xuống, che dấu sự phẫn hận nơi đáy mắt. Cung điện hoa lệ này, thân phận tôn quý kia đều phải thuộc về nàng mới đúng. Lắng nghe đám phi tân bên cạnh không chút nào che dấu sự đố kỵ bàn tán xôn xao, ánh mắt mâu quang lóe lóe. Một đám nữ nhân ngu ngốc, nhưng đồng thời cũng là những kẻ có thể có ích cho nàng.
“Tiểu Hoàng hậu của chúng ta ngủ thật say giấc a.” Nàng hé miệng cười cười, ý cười lại giống bị bịt bởi một lớp mạng che, mơ hồ không giống thực.
“Nàng đương nhiên ngủ say sưa, đáng thương cho chúng ta phải chờ đợi vất vả.” Bạch Mị nương mị nhãn như tơ, chu miệng bất mãn nói. Nàng mặc áo khoác đính phỉ thúy, để hở phần ngực trên trắng nõn. Lõa lồ băng cơ ngọc phu, xương quai xanh gợi cảm mê người. Nhìn vào đều là phong tình vạn chủng, hấp dẫn mê chúng. Tuy rằng nàng là do Bắc Bang phái đến Thiên Diệu Hoàng đế bên người mật thám, nhưng hai năm ở chung nàng đã có thói quen ôm ấp thân hình ấm áp của Hiên Viên Đêm. Nhưng từ lúc chuẩn bị cho việc lập Hậu, Hiên Viên Đêm liền vẫn chưa từng đến Tàng Mị các của nàng. Ban đêm đơn thân gối chiếc không nói, đằng sau lưng nàng lại có kẻ nói huyên thuyên rằng nàng bị thất sủng. Nghĩ tới đây, nàng liền hận nghiến răng nghiến lợi, đều là tại cái tiểu nha đầu chết tiệt kia. Hừ, tiểu Hoàng hậu lại là như thế nào, đừng hy vọng cuộc sống tương lai của nàng sẽ yên ổn.
“Cũng không hẳn là như vậy.” Một nữ tử mặc cẩm bào màu hồng nhạt, thân mềm mại như liễu nói. “Người ta là Hoàng hậu, tự nhiên là cao cao tại thượng. Chúng ta sao sánh được, vẫn là ngoan ngoãn chờ đợi đi. Bằng không lại trở thành đề tài cho người ta nói.” Bị Bạch Mị nương kia dẫm trên đầu, hiện tại cư nhiên lại thêm một cái chín tuổi tiểu Hoàng hậu. Hừ, một cái tiểu oa nhi cũng muốn cao cao tại thượng, thật sự là đáng giận.
“Cho dù là Hoàng hậu cũng không nên a.” Liễu quý phi mỉm cười, châm thêm ngòi nói. “Nếu là chủ tử thì nàng nên làm tấm gương cho chúng ta mới là, nào có đến mặt trời đã cao ba sào, làm Hoàng hậu cũng chưa có rời giường. Quy củ Hậu cung chẳng lẽ là dùng để trang trí sao?”
“Liễu quý phi nói có lý, nàng hẳn cho rằng mình là hậu cung lớn nhất chủ tử liền có thể muốn làm gì thì làm.” Một phi tử mặc bộ sam váy màu vàng nhạt tiếp lời nói, lời nói nhỏ nhẹ ấm áp. Duy chỉ có cặp mắt kia theo ác ý cười, tiểu nha đầu kia thật đúng là tự đem mình làm hồi sự.
“......”
Khương Uyển Uyển vẫn nhâm nhi tách trà, một đôi đồng tử như ánh trăng thu, mang theo sự dịu dàng tươi cười. Bên tai nghe đám phi tần bàn tán, môi anh đào khẽ ngoéo một cái. Đám nữ nhân này thật sự là ngu ngốc, nàng là Lãnh gia thứ nữ đồng thời cũng là Thiên Diệu Hoàng triều Hoàng hậu. Nữ nhân thông minh là sẽ không chủ động đối mặt với địch nhân. Có đôi khi tức thời muốn đánh đối phương một cái tát cũng phải khiến cho đối phương có khổ mà không thể nói.
“Nương nương, còn chưa tỉnh dậy sao?”
Cung nữ ở Phượng Nghi cung bước tới ngoài cửa phòng ngủ của Lãnh Loan Loan, nghe bên trong rất là im lặng. Không khỏi cùng với một cung nữ khác bắt đầu nói to nhỏ, sáng nay Hoàng hậu nương nương còn phải tới chính điện cho các nương nương khác vấn an đâu.
“Đúng vậy, giờ này cũng sắp đến buổi trưa rồi.” Một cung nữ khác nói, nhìn ánh dương quang chói rọi trên cao, hai tròng mắt của nàng không thể mở.
“Vậy phải làm sao bây giờ, các vị nương nương còn đang ngồi chờ ở tại chính điện.” cung nữ mặc cung trang màu xanh biếc, tóc tết hai bên, vài sợi tóc lơ thơ trên trán, đôi mi thanh tú chớp chớp, lo lắng đi tới đi lui.
Cung nữ kia cũng lo lắng, Hoàng hậu nương nương đều không phải có thể trêu chọc các vị nương nương kia a. Người người ngoài mặt mỉm cười, đằng sau lại dùng thủ đoạn đáng sợ. Mà Hoàng hậu của các nàng mới chỉ là chín tuổi đứa nhỏ, nếu có sơ xuất gì thì cần phải làm sao bây giờ?
Các nàng lo lắng bất an, lại không biết người trong phòng đã muốn tỉnh lại.
Lãnh Loan Loan mở to đôi mắt, rèm phủ Nguyệt Nha sắc vàng hắt vào mắt. Bên người Hiên Viên Đêm sớm đã rời đi, nơi hắn nằm chỉ còn lại dấu vết cùng hơi thở xa lạ. Nguyên tưởng rằng đột nhiên thêm một người xa lạ nằm ở bên cạnh, nhất định không thể ngủ, lại không nghĩ rằng nàng ngược lại ngủ say ngọt ngào như thế. Đầu ngón tay tựa hồ còn lưu lại hơi ấm của hắn, cảm giác giống như vừa được người kia ôm ấp. Con ngươi chớp chớp, đối với Hiên Viên Đêm cùng chính mình lãnh lệ nam nhân, nàng cảm thấy hoang mang không hiểu.
Cuộc đối thoại của hai cung nữ ngoài phòng làm gián đoạn dòng suy nghĩ của nàng. Đôi mắt liền khôi phục lại sự lạnh lùng, môi anh đào khẽ ngoéo một cái, đám nữ nhân kia tới thỉnh an mình sao? Mâu quang lưu chuyển, nhớ tới hôm qua khi đại hôn bắt đầu ở điện thượng, đám nữ tử này người người trang điểm xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời tựa hồ hận không thể đem mình ăn tươi nuốt sống. Thỉnh an sao? Chỉ sợ là mình thái bình an đi.
Khóe miệng nở rộ nụ cười lạnh, các ngươi đã đưa mình tới cửa, nàng liền nhận.
“Người đâu.”
Thân hình nhỏ nhắn ngồi dậy, vén tấm rèm Nguyệt Nha nơi giường ngủ lên, thản nhiên hướng ra ngoài nói.
Hoàng hậu nương nương, tỉnh.
Vốn đang lo âu, các cung nữ nghe được tiếng nàng gọi, đều nhẹ nhàng thở ra. Hai người đẩy cửa phòng bước vào.
“Tham kiến nương nương.”
Hai cung nữ quỳ xuống, chờ đợi Lãnh Loan Loan phân phó.
“Bản cung muốn rửa mặt.” Lãnh Loan Loan thản nhiên liếc mắt, lại không nhìn thấy bóng dáng của Dạ Thần đâu. Hắn đang làm gì? Đôi mi thanh tú chớp chớp.
“Dạ nương nương.”
Cung nữ nghe vậy vội đứng lên, một người giúp Lãnh Loan Loan mặc trang phục, một người nhanh chóng ra khỏi phòng đi lo chuyện rửa mặt.
Trong chốc lát, cung nữ kia quay lại dẫn theo vài người bưng bê chậu rửa, khay để khăn mặt. Dạ Thần đã ở trong đó, một bộ dạng biết vâng lời hèn mọn cung nữ.
Một phen ép buộc, rốt cục thu phục.
Lãnh Loan Loan một thân váy áo hoa lệ cẩm bào, tay áo rộng viền vàng, làn váy màu vàng giống như Phượng hoàng giương cánh muốn bay. Trên cổ nàng đeo châu liên hiếm có, lóe ra trong suốt sáng bóng. Khuyên tai bằng vàng, tóc cài trâm hoa. Nét mặt như họa, thân hình đáng yêu, mi liễu xinh đẹp, môi anh đào đỏ mọng, hương phấn nhẹ dịu. Cả người châu quang bảo khí, tựa như một đóa hoa mai.
Lãnh Loan Loan nhìn vào gương đồng, không nhịn được nhíu mày. Vốn phấn điêu trác ngọc tiểu oa nhi, giờ chợt như trở thành một diễn viên tuồng, hai má bị tô đỏ hồng như mông đít khỉ vậy.
Nàng mặt không chút thay đổi, tháo hết trang sức xuống, cả vòng đeo trên cổ cũng đem tháo xuống. Sau đó lau sạch lớp son phấn trên mặt, trở lại khuôn mặt mộc mạc như cũ.
“Nô tỳ đáng chết, xin nương nương thứ tội.”
Đám cung nữ thấy Lãnh Loan Loan tựa hồ không hài lòng, sợ tới mức đều quỳ rạp trên mặt đất .
Lãnh Loan Loan không nói lời nào, không khí như bị buộc chặt lại.
Thật lâu sau, đám cung nữ đang nghĩ đến mình khó có thể thoát khỏi bị trừng phạt thì Lãnh Loan Loan đột nhiên lạnh lùng mở miệng “Các ngươi ra ngoài hết đi.” Rồi chỉ vào Dạ Thần giả trang cung nữ “Nàng lưu lại.”.
“Dạ nương nương.” Đám cung nữ nhẹ nhàng thở ra, lại vì Dạ Thần lo lắng.
Vốn tưởng rằng Hoàng hậu vẫn chỉ là một đứa nhỏ, nhưng khí thế của nàng lại cùng Hoàng Thượng giống nhau lãnh lệ. Ở trước mặt nàng, các nàng giống như bị giam cầm ở một tòa băng sơn. Từng cơn rét lạnh không lưu tình chút nào lao thẳng tới các nàng, cả người đều phải bị đóng băng đông lại.