Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 1 - Chương 3: Hô nước, gọi lửa




Bầu trời trong xanh, từng đám mây trắng nhởn nhơ bay, ánh nắng chiếu xuyên qua chói lọi. Trong khuôn viên tiểu viện, có một bồn hoa trồng toàn hoa Hồng rất đẹp. Từng đóa hoa nở màu hồng nhạt, dường như xấu hổ mang theo sự e lệ của một thiếu nữ; nụ hoa chúm chím tươi xinh, hương thơm phảng phất bốn phía, màu điệp phiên bay.

Lãnh Loan Loan vung vẩy đôi tay, lắc lắc dây chuông bạc đeo bên người, tiếng đinh đoong rộn rã vang lên... Mới liếc mắt một cái mà đã nhìn hết cả sân tiểu viện, thật là buồn chán, đôi con ngươi khẽ chớp chớp, đây là lúc nàng phải dạo chơi phủ tướng quân, phải xem xét để nhận biết mọi thứ...

Một chiếc cầu vòm cong bắc qua hồ sen nhỏ, núi giả đình lầu, cây cối xanh tốt xum xuê, hương hoa tràn ngập bốn phía. Vòng qua các hành lang quanh co, lọt vào trong tầm mắt là lầu son gác tía, mái ngọc Lưu Ly cong cong, dưới ánh nắng phản chiếu, tỏa ánh màu xanh vàng rực rỡ... Quả thật không hổ là Trấn Bắc tướng quân phủ, rất là hoành tráng...

Lãnh Loan Loan nhẹ bước đôi chân nhỏ, trong lòng không khỏi cảm thán, bên hông tiếng chuông bạc không ngừng vang lên, nghe rất êm tai. Nàng tấm tắc, xa hoa như vậy thì nhất định là không thiếu bạc. Nàng nhìn lại trang phục mình đang mặc, quả thực là mình bị ngược đãi à... Nhìn phong cảnh xa hoa tráng lệ, sự tức giận trong lòng nàng lại dâng lên. Đủ can đảm a, cư nhiên dám bớt xén tiền bạc của nàng. Bàn tay nhỏ khẽ vung lên, trên mặt hồ nước bỗng dâng lên một cột nước như long phi cửu thiên, sau đó chợt tan ra rớt xuống trở lại mặt hồ.

- Ha ha... hắc hắc...

Lãnh Loan Loan nở nụ cười đắc ý, tay phải búng lên kêu tanh tách. Một đoàn hỏa diễm bùng lên, đem cây cối xung quanh đốt cháy, lửa cháy ngày càng to. Ánh lửa hồng nhảy nhót giống như yêu tinh xinh đẹp đang nhảy múa, cùng với ánh nắng tranh đua...

- A, có lửa cháy. Một tiểu nha hoàn trên người mặc một cái váy màu xanh biếc, đi ngang qua phát hiện thấy lửa cháy, thất kinh lớn tiếng la lên.

- Ở đâu, cháy ở đâu ?

-...

Một lúc sau, một đám gia đinh, nô tỳ mang theo thùng nước, chậu nước, gáo múc vội vội vã chạy tới.

- A, ai nấu cơm mà để cháy thế này?

Bất chấp bụng đầy nghi vấn, gia đinh, bọn nha hoàn vội vàng hắt nước dập tắt lửa.

Lãnh Loan Loan đứng ở một bên, nhìn đám cẩu hạ nhân đang hoang mang rối loạn... nàng hé môi cười. Ánh lửa cháy chiếu sáng khuông mặt nhỏ nhắn của nàng, khiến khuôn mặt nàng bừng đỏ, giống như trái táo chín hồng. Trong đôi mắt trong veo, ánh lửa chợp chờn nhảy múa, thần tình thật là quỷ dị.

Đám cháy rốt cục cũng được dập tắt. Mỗi người đều chật vật không chịu nổi; thùng gỗ, chậu gáo vứt một bên, thở phì phò...

- Các ngươi đang làm cái gì vậy?

Một tiếng trẻ con ngạo nghễ vang lên. Lãnh Loan Loan nhìn lại, chỉ thấy một nữ hài chừng mười tuổi cùng với vài nha hoàn theo sau đi tới. Nàng cũng tết tóc hai bím như Lãnh Loan Loan, đuôi hai bím tóc còn kẹp đôi kim thoa có hình bông hoa nho nhỏ. Nàng mặc chiếc váy màu hồng nhạt, trên váy thêu một đóa hoa to, có đôi bướm bay nhìn rất tinh xảo. Thần tình ngạo nghễ, yếu ớt mười phần.

- Đại tiểu thư.

Đám gia đinh, nô tỳ vừa dập lửa nhìn thấy liền kêu lên, bất chấp trên người đầy chật vật, tất cả đều cùng quỳ xuống. Phải biết rằng, tính tình của nàng mãnh liệt như tướng quân phu nhân, rất tùy hứng. Nếu chọc giận nàng, thì chính mình là người phải chịu khổ.

- Đại tiểu thư ?

Lãnh Loan Loan khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười chế giễu. Nguyên lai nha đầu này chính là đại tỷ của nàng, sách, quả thực là đồng phận nhưng không cùng số mạng. Nhìn nàng kia bộ dáng, thật sự là làm cho người ta thấy khó chịu.

- Đứng lên đi. Lãnh Nguyệt Nhi ngẩng cao đầu, tay giơ ra phất khẽ, một bộ thi ân dáng dấp.

- Các ngươi ở nơi này làm cái gì vậy?

- Khởi bẩm tiểu thư, đám nô tài dập lửa ạ. Một tên gia đinh áo xanh khép lép trả lời.

- Dập lửa? Lãnh Nguyệt Nhi nhìn xung quanh, thấy cả đám cây cối xanh tươi um tùm đã bị đốt cháy hết. Trong lòng khẻ động, đây chính là đám cây cối phụ thân yêu thích nhất. Hiện tại cư nhiên bị thiêu hủy thành cái dạng này. Nhớ tới ánh mắt hung hãn của phụ thân, nàng không khỏi sợ hãi.

- Là ai, là ai đem nơi này đốt cháy? Thật to gan, chẳng lẽ không biết rằng nơi đây là tướng quân yêu thích nhất sao? Nàng dậm chân, hai mắt nén giận nhìn đám người hầu đang quỳ xuống.

- Là ngươi sao? Nàng chỉ vào nam tử áo xanh hỏi.

- Tiểu thư tha mạng, không phải là nô tài đốt. Nô tài nghe có người kêu cháy mới đến đây. Nam tử áo xanh dập đầu nói.

- Đó là ngươi sao? Nàng lại chỉ vào gã còn lại hỏi.

- Tiểu thư minh xét, cũng không phải là nô tài. Nô tài cũng là nghe được tiếng la rồi mới tới đây. Gia đinh áo đen cũng sợ hãi dập đầu, tướng quân tính tình có thể xem như là Diêm Vương gia, làm sao mà không sợ cơ chứ.

- Không phải ngươi, cũng không phải ngươi. Vậy rốt cuộc là ai làm? Lãnh Nguyệt Nhi nổi giận, hai mắt mở trừng trừng.

-Tiểu thư tha mạng. Đám nô bộc hoảng sợ đều dập đầu xin tha thứ.

- Hừ. Lãnh Nguyệt Nhi lửa giận bốc lên đầu.

- Rốt cuộc là ai phát hiện ra đám cháy ?

- Là, là nô tỳ. Nha hoàn mặc áo xanh biếc hai mắt rưng rưng, khép lép trả lời.

- Vậy nhất định là ngươi phóng hỏa.

Lãnh Nguyệt Nhi chỉ vào nha hoàn mà nói, nàng xem nha hoàn kia như con chuột đang cầu xin sự sống.

- Không phải nô tỳ, thật không phải là nô tỳ đâu thưa tiểu thư. Nha hoàn áo xanh sợ hãi, liên tục lắc đầu.

- Ha ha....

Lãnh Loan Loan rốt cuộc không nhịn được, nàng bật cười khanh khách. Lãnh đại tiểu thư cũng thật quá buồn cười đi, khuôn mặt không có gì là đẹp cả, mà chỉ số thông minh lại là zê-rô(số 0).

- Ngươi là ai ?

Nghe thấy tiếng Lãnh Loan Loan cười, cả đám người ở chỗ này giật nảy mình, vội vàng quay đầu lại nhìn, thì phát hiện thấy một tiểu nữ oa đang đứng ở bên cạnh. Ôi, nàng ở đó đã bao lâu rồi? Thế nào mà bọn họ lại không có nhìn thấy. Trong lòng thầm nghĩ, cũng đều nhịn không được, khẽ rùng mình một cái.

Lãnh Nguyệt Nhi chân mày lá liễu dựng thẳng, mắt trợn tròn nhìn Lãnh Loan Loan. Tiểu nha đầu này là ở đâu tới đây? Nhìn nàng da trắng noản dường như có thể bóp nổi trên mặt nước, đôi mắt đen láy sắc sảo, linh khí bức người; hai bím tóc tết buông xuống hai vai, mặc chiếc váy ngắn màu lam, tuy không hoa lệ nhưng cũng không giống như là người hầu.

- Ta là ai ? Lãnh Loan Loan giơ ngón tay út chỉ vào mình, đôi mắt đen chớp chớp.

- Ý, lẽ nào không ai nhận biết ta sao? Từ đầu tới cuối, ta đều đứng ở chỗ này."

- Ta hỏi ngươi là ai? Chứ không có hỏi ngươi lúc nào ở chỗ này. Lãnh Nguyệt Nhi đố kỵ nhìn con ngươi đen láy của Lãnh Loan Loan, ánh mắt tiểu nữ oa này rất khiến người chú ý. Nàng nếu lớn lên, nhất định sẽ cùng tranh đoạt ca ca với mình.

- Ta là ta. Lãnh Loan Loan nhìn Lãnh Nguyệt Nhi một cái rồi trả lời trêu trọc nàng.

Nhìn Đại tiểu thư này ngang ngược kiêu ngạo như thế, thì chắc mẫu thân còn lợi hại hơn. E rằng hại chết Hiểu Liên mẫu thân chắc chắn có nàng một phần.

- Ngươi ... Lãnh Nguyệt nhi giận đến run người, từ bé lớn đến nay, chưa từng có người nào dám nói với nàng như thế.

- Lớn mật. Một nha hoàn mặc áo màu cánh sen đứng bên cạnh Lãnh Nguyệt Nhi la lớn, rồi sau đó chỉ vào Lãnh Loan Loan mắng.

- Tiểu nữ oa không biết tốt xấu, cư nhiên dám nói năng như thế với Đại tiểu thư?

- Bản cô nương nói chuyện, đâu đến lượt ngươi xen mồm vào.

Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc mắt nhìn nha hoàn kia, hàn khí bốc lên khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Nha hoàn kia sợ đến mức bước lùi lại. Sao lại như vậy? Là nàng sai rồi sao? Tiểu nữ oa này mới ba bốn tuổi sao lại có ánh mắt sắc bén, giống như một đạo băng, hàn khí bức người.

Lãnh Nguyệt Nhi cũng sửng sốt, cô gái này có khí thế cùng phụ thân giống nhau. Lệ khí mười phần, nàng chỉ cảm thấy rét lạnh đáy lòng. Rốt cuộc nhất thời quên cả trách cứ tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng này.

Thực sự là một đám có chỉ số IQ thấp. Lãnh Loan Loan thấy bọn họ như kẻ ngu si đờ đẫn, nàng cảm thấy không thú vị chút nào. Ngay cả muốn khi dễ người cũng không có hứng thú. Lẽ nào người xưa năng lực nhận thức lại kém như vậy? Nhẹ lắc dây chuông bạc, nàng xoay người, rời đi.

Đinh... đinh... đang... đang...

Tiếng chuông xa dần, Lãnh Nguyệt Nhi không thấy bóng dáng Lãnh Loan Loan nữa, lúc này mới dậm chân kêu to:

- Tiểu nha đầu, ngươi cứ chờ đấy. Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Không buông tha cho ta? Lãnh Loan Loan thân ảnh dừng một lát. Sẵn sàng hoan nghênh.

* * *

Từ chương thứ năm trở đi, câu chuyện mới bắt đầu thú vị à. Ha hả. Lãnh Loan Loan bướng bỉnh chỉ khả ái với nhũ mẫu. Có lẽ bởi vì thuở nhỏ nàng không còn mẫu thân, nên khi xuyên qua về thời cổ đại, gặp một người quan tâm đến nàng, lúc đầu còn có chút phiền phức nhưng càng tiếp xúc thì lại càng có tình mẫu tử cảm giác...