“Tổn thất nơi này, các ngươi đền như thế nào?”
Thản nhiên một câu, lại làm hai nam tử xấu hổ.
Đưa mắt nhìn, cái bàn bị vỡ thành nhiều mảnh, bình vỡ chén tan, tấm rèm bị xé tả tơi, như hoa tuyết tung bay ở trong phòng. Tóm lại, vô cùng bừa bãi!.
Hai đại nam nhân, một người tay còn nắm kiếm, một người tay không dùng chưởng. Hai ánh mắt thâm thúy nhìn trái nhìn phải cũng không dám nhìn thẳng vào Lãnh Loan Loan. Một khi ánh mắt hai người gặp nhau, đều hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng tách ra.
Hứa Mậu đứng ở cạnh cửa, chỉ cảm thấy mồ hôi chảy dọc theo trán. Trận này nhìn sao cũng thấy giống như hai đứa trẻ đang gặp rắc rối, khiến các vị đại nhân tức giận la mắng? Tuy rằng Hoàng thượng cùng lam bào nam tử kia đều thân cao chín thước, nhưng lại bị Hoàng hậu nho nhỏ hù dọa, thật sự làm người ta muốn bật cười. Nhưng hắn hiện tại không cười nổi, bị điểm huyệt mất rồi.
Vầng trăng không biết qua bao lâu đã lên đến ngọn cây, ánh trăng sáng tỏ từ cửa sổ rộng mở tràn vào, để lại một quầng vàng óng ánh, chiếu căn phòng sáng ngời.
Một tiểu nữ oa, hai đại nam tử. Không khí có chút kỳ quái.
“Vù…”
Lãnh Loan Loan trong nháy mắt giải khai huyệt đạo cho Hứa Mậu, tuy nhiên, hiện tại hắn cũng không dám tùy ý hô to hô nhỏ. Chỉ có thể cúi đầu, đứng ở một bên, đợi chủ tử phân phó.
Lãnh Loan Loan đảo mắt qua hắn, còn quay sang nhìn Sở Ngự Hằng cùng Hiên Viên Dạ hai người chân tay luống cuống. Đột nhiên nhếch môi, nhịn không được mỉm cười. Hai người này một là Võ lâm minh chủ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, cuồng tứ không kềm chế được; một người là Thiên Diệu Hoàng đế, thô bạo độc tôn, giờ phút này lại như hai hài đồng đang chà tay vào nhau, chờ khẩu lệnh của nàng.
“Hứa công công, ngươi phái người đến sửa sang lại căn phòng này. Nhưng nhớ kỹ không được để người dưới nói lung tung.” Lạnh lùng liếc nhìn Hứa Mậu, cảnh cáo hắn. Sở Ngự Hằng tự tiện xông vào Hoàng cung đã là tử tội, hiện tại lại động thủ với Hoàng đế, chịu tội ngập trời.
“Dạ.” Hứa Mậu cúi đầu đáp, “Nhưng còn hắn…?” nhìn Sở Ngự Hằng, nam nhân này rõ ràng tự tiện xông vào Hoàng cung, lại động thủ với với Hoàng thượng. Chẳng lẽ bỏ qua như vậy?
“Bản cung nghĩ ngươi cũng thông minh.” Thoáng nhìn qua hắn, nhưng xem ra còn chưa đủ.
“Dạ, nô tài cáo lui.”
Hứa Mậu vừa nghe giọng nói lạnh như băng của Lãnh Loan Loan, trong lòng biết Hoàng hậu tức giận, lại nhìn Hoàng thượng chẳng hơn mình là bao, nào dám nhiều lời nữa. Nhanh chóng lui xuống, aizzz, mình thật sự là hồ đồ rồi. Hoàng thượng ở trước mặt Hoàng hậu, chỉ lời của Hoàng hậu nói mới tính.
“Két…”
Cánh cửa được khép lại, sau đó, phòng một trận yên lặng.
Cơn gió đêm thổi vào, tay áo tung bay, rèm phòng, màn giường lay độn, có một hương vị khác lạ.
“Loan Loan, nàng tức giận sao?” Hiên Viên Dạ cười, cẩn thận hỏi Lãnh Loan Loan. Chẳng còn một chút lãnh ngạo, độc tôn như đối với người bên ngoài, hoàn hoàn là khẩu khí lấy lòng.
Sở Ngự Hằng cũng thật cẩn thận nhìn Lãnh Loan Loan, quả thấy nàng cười lạnh, hai má như sinh băng bàn, hàn khí ứa ra.
“Ta tức giận cái gì?” Lãnh Loan Loan cười nhạo, “Hai vị không phải rất tài giỏi sao? Một người là vua của một nước, một người là Võ Lâm minh chủ, còn có thể để ý cảm giác của một đứa bé như ta sao?” Đánh nhau thoải mái rồi, võ nghệ cao quá nhỉ?. Hừ.
“Loan Loan….”
“Loan…. “
Hai người trăm miệng một lời, sau đó đồng thời trừng mắt nhìn đối phương.
“Ai cho ngươi gọi như vậy? Loan Loan là Hoàng hậu của Trẫm, dân thường như ngươi phải gọi nàng là Hoàng hậu.” Hiên Viên Dạ nhíu mày, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ngự Hằng. Tuy rằng đã trải qua một phen đánh nhau, hắn là rất bội phục võ công và lá gan của nam nhân này. Nhưng hắn cũng không quên chính người kia muốn bắt cóc Loan Loan, hừ, nằm mơ.
“Ngươi nói không gọi thì ta sẽ không gọi sao? Ta càng muốn gọi đó, Loan Loan, Loan Loan, Loan Loan…”
Sở Ngự Hằng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Hiên Viên Dạ, giống như một đứa trẻ không chịu khuất phục, xướng lên tên Lãnh Loan Loan.
“Ngươi!!!”
Nghe thấy hắn dùng ngữ khí vô cùng thân thiết như vậy gọi thê tử của mình, Hiên Viên Dạ lửa giận phừng phừng. Hắn siết chặt tay, hận không thể lại cùng Sở Ngự Hằng đấu một phen.
Lãnh Loan Loan nhìn hai nam tử đỉnh thiên lập địa giống như hai đứa trẻ tranh chấp nhau vì một cái kẹo, còn thiếu chút nữa không nằm ăn vạ trên đất, nàng liền tức giận trừng mắt nhìn hai người, lạnh lùng nói.
“Đủ rồi.” Gọi hồn à?
Giống như một chỉ thị, hai người nghe thấy lời của Lãnh Loan Loan lại dừng lại hành động ngây thơ. Một trái một phải đứng yên.
“Ngự Hằng.” Lãnh Loan Loan gọi Sở Ngự Hằng, tình cảm của hắn, mình cảm kích, nhưng không thể nhận.
“Lần đầu tiên nàng gọi tên ta.” Một câu ‘Ngự Hằng’ của Lãnh Loan Loan khiến Sở Ngự Hằng kích động nhìn nàng, “Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên ta.” Cho tới bây giờ nàng luôn dửng dưng với hắn, chưa từng gọi mình, hôm nay gọi tên của hắn, sao hắn có thể nào không kích động?
“Cái gì? Nàng cư nhiên gọi tên của hắn, nàng chưa từng gọi tên ta như thế.” Hiên Viên Dạ vừa nghe đã không vui, nàng luôn gọi hắn là ‘nam nhân’, ‘nam nhân’, chưa từng gọi tên mình một câu nào. Hiện tại lại trước mặt mình gọi tên của nam nhân này, đôi mắt giận dữ trừng mắt nhìn Sở Ngự Hằng.
“Câm miệng.” Lãnh Loan Loan trừng mắt nhìn Hiên Viên Dạ, nam nhân thô bạo độc tôn vì sao cố tình gây sự như thế, khiến nàng thêm phiền.
Hiên Viên Dạ hung hăng đưa một ánh mắt oan uổng về phía Sở Ngự Hằng, còn mình ngồi vào một bên không nói lời nào.
Lãnh Loan Loan nhìn thấy như thế, mặt mày cười nhẹ.Nam nhân hiểu chuyện như thế, vẫn tôn trọng mình.
“Ngự Hằng.” Nụ cười của Lãnh Loan Loan biến mất, khuôn mặt xinh đẹp lại một mảnh lạnh nhạt. Đôi mắt sáng ngời chiếu ra thân ảnh của hắn, chân thành nói:
“Ta thực cảm tạ cảm tình của ngươi cho ta, nhưng chuyện tình cảm phải xuất phát từ hai bên. Ta hiện tại đã có người trong lòng, không thể lại đáp lại ngươi. Ngươi là một nam nhân tốt, tin rằng ngươi sẽ có một tình cảm hoàn mỹ.”
Hiên Viên Dạ nghe thấy Lãnh Loan Loan nói có người trong lòng, trong lòng lập tức nhảy lên. Đôi mắt thâm thúy nhìn bọn họ, không nói được một lời, cũng rất cẩn thận lưu tâm cuộc nói chuyện của bọn họ. Khi nghe thấy Loan Loan cự tuyệt tình cảm của Sở Ngự Hằng, không nhịn được nhếch môi mỉm cười.
Sở Ngự Hằng siết chặt bàn tay, tuy rằng sớm hiểu ý tứ của nàng, nhưng vẫn khó chấp nhận, gương mặt tuấn mỹ như kết băng, lạnh lùng, chịu đựng đau đớn.
“Cùng ba ngàn nữ tử khác chung một trượng phu, nàng cũng không suy nghĩ sao?” Rốt cuộc là người nào làm sao? Vì sao lại như vậy?
Lãnh Loan Loan lạnh lùng, cũng rất thản nhiên nhìn hắn. Đôi mắt lóe ra ánh sáng kiên định, gằn từng chữ:
“Ta sẽ không cùng ai chung tình yêu của ta, ta yêu nam nhân này.”
Đôi mắt hắc bạch phân minh nghiêng người nhìn Hiên Viên Dạ một bên đã bị lời của nàng làm cho kinh sợ hỏi:
“Nam nhân, ta yêu ngươi, ngươi có đồng ý giải tán Hậu cung hay không?” Ba ngàn con sông, ngươi có bằng lòng chỉ múc một gáo hay không?
Hiên Viên Dạ mừng như điên, rốt cục hắn đã nghe thấy Loan Loan nói yêu hắn. Mặt mày mỉm cười, rực rỡ như ánh mặt trời. Đôi mắt thâm thúy nhìn nàng, nhu tình ngàn vạn.
“Vì nàng, giải tán hậu cung thì có sao?”
Ánh mắt si ngốc chạm nhau, một khắc càng khắc sâu trong lòng thứ gì đó đang chảy trong lòng nhau …
Sở Ngự Hằng nhận thua, không thể không thừa nhận nam nhân này xứng đôi với Loan Loan.
Không muốn ở lại nhìn ánh mắt đắm đuối của hai người nữa, bóng dáng áo lam ấy lặng lẽ rời đi.
Lòng này, vỡ tan rồi…