Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 1 - Chương 104: Đêm ghé Hoàng cung




Đêm, vầng trăng tịch mịch nấp trong những đám mây. Bốn phía ảm đạm, gió đêm thổi nhẹ, cây cỏ lay động, rì rào, tựa như nơi quỷ mỵ thường lui tới.

Một thân ảnh màu lam lướt qua thủ vệ, võ nghệ cao cường, nhắm thẳng Hậu cung mà đi.

Phượng Nghi Cung, ngọn đèn ấm áp chiếu ảnh ngược lên cửa sổ.

Trong phòng, rèm lụa trong suốt, chiếu ra thân ảnh Lãnh Loan Loan đang nằm trên chiếc giường ngà voi.

“Vù…”

Một tiếng cực nhỏ, hai thái giám gác đêm ngoài cửa ngã xuống. Cánh cửa mở ra, phát ra một tiếng “két” rất nhỏ.

Bóng dáng thon dài được chiếu rọi bởi ngọn đèn, bóng đổ dài xuống.

Hắn dùng cước bộ nhẹ nhất đi đến chiếc giường ngà voi, tay nhẹ nhàng xốc lên rèm giường, lộ ra dung nhan nhớ nhung đã lâu.

Khuôn mặt nho nhỏ dưới ngọn đèn mông lung lộ ra ấm áp, đôi mắt hắc bạch phân minh nhắm lại, lông mi thon dài cong cong phảng phất như một bóng ma. Môi anh đào hé mở, phát ra tiếng thở đều đều. Vẻ mặt của nàng lúc ngủ ngọt ngào như thế, giống như một đứa trẻ không nhìn thấy lo lắng. Nhưng hắn biết, nàng không phải như vậy. Sau khi nàng tỉnh lại, dáng vẻ hồn nhiên này sẽ ngay lập tức biến mất, hầu như không còn gì lại cả.

Bàn tay chậm rãi vươn ra, giống như muốn giữa mãi nét yên lặng này. Nhẹ nhàng đưa tay đến, ngay trước khi chạm vào gương mặt ấy, đôi mắt sáng ngời bỗng nhiên mở ra, nhìn thẳng hắn.

Bàn tay cứng đờ, thật lâu không cử động.

Sau một lúc lâu, hắn mới thu hồi tay, làm bộ không có việc gì, nhưng lồng ngực phập phồng mãnh liệt lại bán đứng cảm xúc chân thật của hắn.

“Nàng tỉnh rồi?” Đôi mắt thâm thúy như màn đên toát ra ánh sáng phức tạp, kỳ vọng nàng tỉnh lại, lại càng thêm thất vọng. Cơ thể mới cao đến thắt lưng, nay nhìn thẳng hắn.

Lãnh Loan Loan không nói gì, nhìn nam nhân đã lâu không thấy này. Không ngờ tới lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, càng không dự đoán được người ngày xưa đã phải chịu thiệt do mình cư nhiên thích mình. Là thích, tình cảm trong đôi mắt kia rõ ràng như thế, muốn nàng nhìn không được cũng khó.

“Sao ngươi lại tới đây?” Đã là hơn nửa đêm, nếu bị thị vệ phát hiện chắc chắn sẽ bị coi như thích khách. Nhưng thị vệ trong Hoàng cung nên tăng, cư nhiên có thể cho người ta tiến vào phòng của nàng.

Sao hắn lại đến đây?

Sở Ngự Hằng đứng nơi đó. Dưới ngọn đèn mông lung, nàng không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Hắn đã phải nên đến đây từ sớm rồi, chỉ hận mình đã đến chậm. Khi đã rõ tâm ý kia với nàng, một khắc đã phải đến, mà không phải trói buộc mình, bỏ qua.

Nhớ rõ thời khắc khi hắn nghe nói Lãnh Loan Loan trở thành mẫu nghi thiên hạ Hoàng hậu của Thiên Diệu hoàng triều, thế nào cũng không thể tin lỗ tai mình. Thậm chí lừa mình dối người cho rằng nàng chỉ là một bé gái chín tuổi sao lại có thể đi lên ngai vàng Hoàng hậu được cơ chứ, sao có thể thành mẫu nghi thiên hạ? Nhưng trong lòng lại phản bác, nàng không phải bé gái bình thường, sự khác biệt của nàng giống như một khối bảo thạch đã hấp dẫn mình, sao lại không thể hấp dẫn được người khác chứ? Không quên được lần đầu tiên bước vào Hoàng cung, mạch nước ngầm giữa nàng và Hoàng đế cao cao tại thượng kia đã bắt đầu sóng sánh, cuối cùng sau khi yến tiệc mừng sinh thần Hoàng thái hậu kết thúc, Hoàng đế còn giữ nàng lại hai người trò chuyện với nhau, huống chi Hoàng đế nhìn là thấy là người không để thế tục lễ giáo trong đầu, lập nàng làm Hậu, hóa ra hắn thực sự làm vậy…

Không biết lúc ở nhà hắn đã ngạc nhiên mơ màng bao lâu, cuối cùng mẫu thân đại nhân thấy vậy mà chướng mắt, một cước đá hắn ra khỏi cửa, bảo hắn mốc meo thì đứng xa xa một chút, đứng làm nhiệt độ trong nhà uể oải theo.

Hắn không muốn tin, nhưng không muốn thỏa hiệp dễ dàng. Ban đầu, hắn chỉ nghĩ đi đến Diệu thành. Đến Diệu thành rồi, lời đồn về chín tuổi tiểu Hoàng hậu quá nhiều, về sự thông tuệ, bác học của nàng, về sự lãnh lệ của nàng. Còn có bao câu chuyện về sự sủng ái đến không thể tin nổi của Hoàng đế cao cao tại thượng với nàng.

Những lời đồn dường như đã xé rách hi vọng hãn hữu trong lòng hắn, khi hắn cứu được đôi chủ tớ kia. Đến Tướng quân phủ, có lẽ sẽ giải tìm được đáp án. Lãnh Bùi Viễn không có nhà, là Lãnh Nguyệt Nhi gặp hắn. Cô gái kia đang đắm chìm trong tình yêu, toàn thân đều phát ra cảm giác ngọt ngào, hoàn toàn mất vẻ ghen ghét đố kỵ, cũng không có sầu lo trước kia. Cả người tươi đẹp động lòng người, dáng vẻ ngọt ngào lại làm hắn cảm thấy đau lòng.

Lãnh Nguyệt Nhi cũng không biết tình cảm của Sở Ngự Hằng với Lãnh Loan Loan, chỉ coi hắn như bạn bè bình thường của Loan Loan. Nàng chỉ kể lại mọi chuyện trước sau cho hắn, càng không để ý đến thần sắc dần dần ảm đạm.

Mang theo trái tim mất mát nặng nề, Sở Ngự Hằng cáo biệt Lãnh Nguyệt Nhi. Rời Lãnh phủ, bên ngoài đã một mảnh tối đen, tựa như trái tim đã rơi đến đáy cốc, không còn có ánh sáng. Ngẩng đầu nhìn về hướng Hoàng cung, nhưng vẫn chìm trong bóng đêm như cũ. Gió lạnh quất vào mặt, hoa cỏ lay động, giống như một con quỷ mặt mũi hung tợn, đang giương nanh múa vuốt trong đêm tối cuồng phong…

Giọng nói kia không ngừng kêu gào trong tai hắn, hắn muốn gặp Loan Loan. Lập tức, lập tức, muốn gặp nàng!.

Ngẩng đầu, trong đôi mắt thâm thúy không kềm chế được ánh hào quang nhìn người trên giường. Bởi vì suy nghĩ mãnh liệt trong lòng, cho nên hiện tại hắn ở đây. Nhìn thấy nàng, tất cả của nàng dường như đã vượt quá tưởng tượng của mình. Không hề ủy khuất, không hề thống khổ. Hắn sớm biết, có lẽ những nữ tử khác nếu sống trong vòng tường cao này chỉ là lãng phí thanh xuân, nhưng là nàng, tiểu ma nữ, sao có thể để mình chịu ủy khuất như người thường? Nàng vẫn lãnh lệ như cũ, chỉ khác là, khuôn mặt trẻ con kia đã bắt đầu hiện ra thần thái thanh xuân của một cô gái…

Thần thái của nàng là vì ai? Vì Hoàng đế cao cao tại thượng kia sao?

Lòng hắn đau, nhưng đôi mắt không biết nói cũng đã bán đứng cảm xúc này.

Lãnh Loan Loan mím môi, ngồi dậy, thản nhiên nhìn hắn. Nàng không phải người bác ái, cũng không phải người hay ảo tưởng, cũng không hy vọng những mỹ nam tử đều vì nàng mà khuynh đảo. Nhưng vì sao luôn làm trái tim hắn bị thương? Đau nhiều không bằng đau ít, có lẽ nàng nên nói rõ. Không thể để cứ ám muội mãi, cuối cùng hỏng hết, ngay cả làm bạn bè cũng không thể nữa.

Hai người không nói gì, khiến không khí im lặng đáng sợ. Dường như nếu ai nói, sẽ đánh vỡ thứ gì đó trong lòng.

“Không ngờ nàng sẽ làm Hoàng hậu?”

Cuối cùng thì Sở Ngự Hằng đã mở miệng, môi mấp máy, tựa như có chút khó khăn. Nữ oa lãnh lệ, không sợ trời không sợ đất cũng sẽ đi vào chiếc lồng sắt hoa lệ này, hắn không tin nàng chỉ vì hôn sự của Lãnh Nguyệt Nhi cùng Tô Triển, nàng không phải là người dễ thỏa hiệp như vậy.

“Ở bên ngoài rất nhàm chán.” Câu của Lãnh Loan Loan quả thực đã giải đáp nghi hoặc của hắn, chỉ là không nghĩ tới là một câu nhàm chán, hắn lại bỏ lỡ.

“Nàng đi theo ta, chúng ta cùng nhau chu du thiên hạ, tuyệt không nhàm chán.” Đôi mắt thâm thúy có chút nóng bỏng nhìn nàng, nếu chỉ do nhàm chán, hắn sẽ mang nàng đi chu du thiên hạ, không để nàng nhàm chán nữa.

Lãnh Loan Loan nhíu mi, xem ra hắn không hiểu ý của mình.

“Ta không đi, ít nhất là hiện tại.” Nếu phải đi, có lẽ là lúc mình đã chán ngấy, có lẽ là lúc Hiên Viên Dạ phá hỏng quy củ của nàng. Còn hiện tại nàng không muốn rời đi, không muốn rời khỏi nam nhân kia. Nàng không phải người mù, cũng không phải kẻ điếc. Hắn sủng ái, hắn nhu tình, đều đã lưu lại trong lòng nàng. Không thể không nói, nàng kỳ thật đã muốn thích nam nhân kia.

“Vì sao?” Sở Ngự Hằng khó hiểu.

“Ngươi thích ta sao?” Lãnh Loan Loan đột nhiên hỏi.

Sở Ngự Hằng ngẩn ra, lại khẳng định gật đầu. “Đúng vậy, ta thích nàng, không biết từ khi nào, thân ảnh nho nhỏ của nàng đã khắc sâu vào tâm trí ta…”

“Ta không thích ngươi.” Lời của Lãnh Loan Loan cắt đứt giọng nói của Sở Ngự Hằng, không muốn hắn lún quá sâu.

Không khí giống như bị đọng lại, ngọn đèn ảm đạm.