Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi

Chương 55: Vụ Mất Tích Kỳ Lạ.




Hai vợ chồng Âu Dương Uyên Ngôn đang ngồi uống trà cười nói thì bất ngờ trên bản tin là một vụ gϊếŧ người động trời. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như người trên bản tin đó không dính dáng gì đến Nam Cung gia hay Âu Dương gia.

Trên bản tin là thi thể của một người phụ nữ mà Nam Cung Tử Hàn chỉ cần nhìn thấy đã chán ghét đến ghê tởm rồi.

Bà ta chẳng phải là vợ của Nam Cung Mạnh hay sao?! Ả đàn bà chỉ suốt ngày biết quyến rũ đàn ông lên giường thậm chí đến cháu trai của chồng cũng không bỏ qua.

Nhắc đến người phụ nữ này cùng gia đình Nam Cung Mạnh thì chỉ có hai từ phù hợp để nói thôi.

Kinh tởm.

Nam Cung Tử Hàn nghĩ cũng đáng đời bà ta, có thể là Ngôn Ngôn muốn diệt cỏ tận gốc đây mà.

Nhưng khi anh thấy vẻ mặt có chút ngạc nhiên của Âu Dương Uyên Ngôn thì suy nghĩ kia đã bị đánh tan.

"Em..."

Âu Dương Uyên Ngôn chậm rãi lắc đầu nghi hoặc nhìn ti vi, trầm tư đáp: "Em không nghĩ đến sẽ nhún tay quá sâu, đây là ngoại dự tính của em."

Nam Cung Tử Hàn cười nhạt: "Lão cáo già này ngay lúc nhạy cảm lại đi đắc tội ai đây chứ?"

"Em cũng không biết nữa, nhưng có vẻ là đồng minh?! Dù sao chúng ta nên cẩn thận, sau chuyện đó thì tin tức em cho người tìm về Lâm Tuỳ Nhiên đều trắng, cũng không có xuất cảnh đi đâu cả. Anh ta, cứ như bốc hơi khỏi thế giới này vậy." Cô nheo mắt nhưng ti vi đang phát tin tức về vợ của Nam Cung Mạnh.

"Bên Nam Cung Dạ Lan vẫn tiến triển như cũ, có vẻ như em nắm đúng thóp rồi!" Khóe môi Nam Cung Tử Hàn cong lên, không khỏi tán dương Âu Dương Uyên Ngôn.

Cô gái của anh, đúng thật là thông minh!

Âu Dương Uyên Ngôn cầm tay anh nghịch đủ kiểu chỉ dịu dàng mỉm cười ngọt ngào: "Không có lý nào mà một người như bà ta lại không muốn đẻ ra người thừa kế cả. Em có chút nghi ngờ nên cho người điều tra một chút về chuyện xưa cùng kết quả khám sức khỏe của hai người bọn họ."

Nói đến đây ánh mắt cô chứa đầy ý cười khinh bỉ chậm rãi tiếp: "Kết quả trái với những gì em nghĩ, hai bọn họ hoàn toàn bình thường. Một người đàn ông đẩy người phụ nữ của mình lên giường kẻ khác vì muốn có được danh lợi nay bày đặt tỏ ra mèo khóc chuột giữ gìn trong sạch, thủ thân như ngọc, đây là diễn cho ai xem đây? Giờ lại đi kiếm một người giống với cô gái kia để bù đắp, hai người họ đúng là tra nam tiện nữ, rất xứng đôi! Chỉ là tội cho cô Ngọc Nhi đó, chỉ cần bà ta thoát khống chế thì cô ta cũng coi như xong, người đàn ông kia dù sao cũng không độc bằng Nam Cung Dạ Lan đâu."

"Vậy mới đúng chứ! Người như Nam Cung Dạ Lan và Nam Cung Mạnh thì có thể làm mọi thứ để đạt được mục đích mà. Chuyện đó trước anh cũng nghĩ tới chỉ là không muốn đều tra xuống quá sâu dù sao thỏa thuận hôn nhân của hai người đó chính là không dính dáng gì đến tài sản của nhau."

"Hôn nhân như vậy, bà ta sớm đã đề phòng rồi, sao có thể không ký thỏa thuận được chứ." Âu Dương Uyên Ngôn gật đầu tán thành, cô không khỏi cảm thán nói, về quyết đoán đúng thật cô không bằng bà ta.

Hai con cáo sống với nhau thì không chết cũng bị thương. Mà cô, chẳng qua chỉ "thuận tiện" khui ra chút chuyện.

"Xem ra có thể chuyên tâm đi giải quyết một số việc rồi?" Nam Cung Tử Hàn ý tứ nhìn cô, khoé môi cong lên.

Nhưng vẻ mặt của Âu Dương Uyên Ngôn vẫn rất nặng nề, cô từ tốn lắc đầu: "Có nhiều chuyện em cũng chưa tường tận nấy. Ví dụ như, ai có năng lực đến mức có thể giật dây được Lâm Tuỳ Nhiên và Âu Dương Uyên Duy? Trước em có nghĩ đến Nam Cung Mạnh hay Nam Cung Dạ Lan như lời khai của Uyên Duy nhưng rồi em phát hiện có mâu thuẫn."

Nam Cung Tử Hàn nghiêng đầu sang nhìn cô, trầm giọng: "Mâu thuẫn là đúng, nếu thật sự nhà Nam Cung hại em để Uyên Duy nắm quyền thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nhà Nam Cung cả, vì dù Âu Thị có sụp đổ thì nội bộ Nam Cung cũng chẳng thay đổi nên kẻ giật dây chắc chắn là kẻ khác. Chẳng những vậy, hắn còn khiến Uyên Duy tin rằng đó là người nhà Nam Cung. Còn điều kiện của bọn họ đó chính là giúp Âu Dương Uyên Duy nắm Âu Thị trong tay."

"Đúng thế, chính vì vậy em cũng liên kết đến, có thể vụ tai nạn của anh chưa chắc do bên nhánh Nam Cung là thì sao? Lại nói nhà anh được bao nhiều người chướng mắt anh chứ? Quanh đi quẩn lại cũng không phải chỉ có lão phu nhân, Nam Cung Mạnh và Nam Cung Dạ Lan kia! Giả sử nếu anh gặp chuyện thì người có lợi nhất vẫn là Nam Cung Mạnh, Nam Cung Dạ Lan và Nam Cung Tử Hạo kia nhưng nếu nghĩ kỹ thì...."

Nghĩ đến vụ tai nạn oái oăm kia, Nam Cung Tử Hàn trầm tĩnh cười gằn: "Cổ đông theo phe anh chắc chắn không đồng ý, lợi nhuận anh cho bọn họ nhiều như vậy chưa chắc đám người kia có thể."

Âu Dương Uyên Ngôn tỉnh táo nghĩ đến viễn cảnh đó tiếp lời: "Nội bộ Bất Động Sản Nam Cung sẽ chia rẽ rồi xuống dốc sau đó người kia sẽ dùng Âu Dương Uyên Duy đã có thỏa thuận thâu tóm Nam Cung? Người đó chính là muốn nhắm đến nhà Nam Cung anh đó, xem ra oán thù rất sâu nha, Nam Cung gia chưa sụp đổ thì người đó sẽ không dùng lại đâu."

Cảm nhận của Âu Dương Uyên Ngôn về Nam Cung Mạnh không tốt lại thêm vì anh không thích ông ta nên cô cũng không ưa gì người đàn ông đó. Còn chuyện ông gây chuyện cản trở cho dự án năng lượng của cô với Lục Thần Phong nữa nhưng thất bại chuyện này nhà ông ta xảy ra cô cũng cảm thấy tâm trạng không tồi. Nhưng sống ở đời cô hiểu đạo lý là không có chuyện tốt nào đột nhiên đến tay, chắc chắn là có ý đồ!

"Em có biết nhớ người phụ nữ bị treo cổ ở rạp hát Roland mà dung nhan bị hủy đi không?"

Vẻ mặt anh tĩnh lặng chỉ nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, như có như không cười nhẹ nói: "Hôm nay trợ lý Hà từ chỗ Lục tam gia báo đến, cái xác đó vừa hay chính là của cô nhân tình của chồng Nam Cung Dạ Lan đấy! Chính là cái cô Ngọc Nhi đấy!"

"Gì?" Âu Dương Uyên Ngôn chau mày, từ từ, cô có chút không hiểu rồi! Ý là sao?

Rõ ràng cô tình nhân kia còn sống cơ mà, người của cô hôm nay còn báo lại là chồng bà ta còn đưa cô gái kia đi khám thai mà. Biểu cảm của Nam Cung Dạ Lan khi biết chuyện còn rất kinh ngạc cơ mà! Bà ta không biết đến sự tồn tại của cô gái này nên chắc chắn bà ta không thể nào gϊếŧ người này được.

Chẳng lẽ, có ma sao? Hồn ma trở về để nhân tình chở đi khám thai? Nghe cái này, khoa học sao? Uy tín sao?

Nhìn vẻ mặt có chút trắng bợt cùng hoang mang của Ngôn Ngôn khiến Nam Cung Tử Hàn không kìm được bật cười cốc nhẹ đầu cô: "Em nghĩ linh tinh cái gì thế! Ngốc nghếch!"

Âu Dương Uyên Ngôn nhéo má anh sau đó cô trừng mắt giọng trùng xuống: "Nếu không phải hồn ma hiện về thì anh giải thích đi!"

"Cô bé, em chơi hệ tâm linh sao?" Anh vẫn nhịn cười mím môi nhìn cô nổi giận.

"Có mà anh chơi thì có! Lúc em gửi hình phản ứng của bà ta rất lớn, bà ta không biết đến cái cô Ngọc Nhi kia lại nói cô ta đang mang thai, sao có thể chứ?"

Nghe đến lời cô nói mắt anh tối đi, chứa đầu hàn khí trầm giọng chầm chậm đáp: "Vậy em có nghĩ đến trường hợp cái xác đã bị tráo chưa? Chuyện mang thai chỉ cần mổ tử thi ra lấy đứa bé sau đó khâu lại là được, người cô ta có rất nhiều vết khâu lại nên thêm một cái ở bụng cũng không ai để ý đâu. Còn cô gái kia, biết đâu cô ta chính là sản phẩm của phẫu thuật thẩm mỹ còn cái thai, cứ canh chuẩn lúc thụ tinh nhân tạo, trễ một hai tháng thì mua chuộc bác sĩ làm giả thông tin là được. Cái trò trộm long tráo phụng này em còn lạ sao?"

Nghe từng câu từng chữ anh nói sống lưng cô cứng lạnh đi, cảm giác quằn quại cồn cào trong bụng: "Nhưng như vậy quá phức tạp lại tốn quá nhiều công sức, đây chính là phải nặng đến ngay từ đầu. Còn chuyện mở thi thể lấy đứa bé...."

Đang nói đến đây Âu Dương Uyên Ngôn đứng bật dậy chạy vào nhà bếp nhau bổn nôn khan xuống. Nam Cung Tử Hàn tự nhiên thấy cô đúng vậy dậy chạy đi nên rất lo lắng vội đuổi theo, sau đó đứng cạnh vuốt lưng cho cô, quở trách.

"Em đó, cứ ăn uống thất thường đi!"

"Lấy, lấy hộ em cốc nước." Cô thều thào nhìn anh.

Anh đem đến cốc nước ấm chậm rãi đưa cho cô uống: "Em xanh xao quá, anh gọi bác sĩ nhé?"

"Không sao đâu, em chỉ mệt chút thôi, phiền phúc như thế làm gì?" Âu Dương Uyên Ngôn từ chối.

"Ngày mai anh sẽ gọi bác sĩ!"

"Anh! Sao lại cố chấp thế này?!" Cô cười trừ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông.

Thực ra không hiểu sao lúc nãy khi nói chuyện nghĩ đến hình ảnh tanh tưởi kia cô lại phản ứng như thế nữa?! Dù sao những chuyện này cũng không phải lần đầu tiên cô được nhìn thấy. Có khi cô còn được "gặp" rất nhiều lần cơ, nhất là khi nhà nhánh Âu Dương gia có đối đầu nhau, dạo gần đây cơ thể cô cứ man cảm thế nào ý ,thật kỳ lạ mà.

Có khi nghe lời Hàn Tử cũng tốt, để bác sĩ kiểm tra, so với việc cô lười đi bệnh viện cùng bác sĩ đến nhà thì vế sau vẫn thuận tiện hơn rất nhiều!

Cô, rất ghét bệnh viện! Đó là nơi mà cô chỉ có thể cắn răng chấp nhận mặt yếu kém của bản thân, là nơi, mà chút nữa là cô thật sự mất đi Hàn Tử của cả cuộc đời mình rồi.

Nam Cung lão phu nhân lo lắng đi đi lại lại nóng lòng gọi điện thoại nhưng bên kia mãi không có người bắt máy.

Con gái thì biệt tăm, thằng con rể láo toét thì chỉ nói con bà đã đi nghĩ dưỡng rồi nhưng một người như bà ta sao có thể tin vào lời với dối hời hợt đó được! Đi du lịch? Đi du lịch ngay trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng sao? Nghĩ bà ta ngu chắc, thằng vô dụng đó không biết chuyện nhà Nam Cung nên mới có thể tự do bịa chuyện! Vậy chứng tỏ con gái bà ta có chuyện rồi!

Cháu trai thì nhập viện do chơi thuốc quá liều, con dâu thì bị gϊếŧ, cả nhà con trai thứ đang loạn cả lên. Sao tất cả chuyện này lại xảy ra đột ngột thế chứ? Bà ta sống cả đời thứ không tin chính là trùng hợp!

Bà ta lạnh lùng nối máy, bên kia nhanh chóng đã có người bắt máy.

Nam Cung Tử Hạo ngồi uống trà đối diện trước mặt của Nam Cung lão phu nhân.

"Dì tư của cháu gặp chút rắc rối, cháu ghé qua nhà dì ấy đón dì ấy về đây đi!" Bà ta lạnh lùng phân phó.

Thiếu niên mỉm cười nhìn bà ta yếu ớt nói: "Cháu không thể nghe theo được, nhà chú ba đang có tang, em hỏi thì nằm viện cháu đi sẽ rất bất tiện!"

Bàn tay nhăn nheo khẽ siết chặt, bà ta nghiến răng thở phì phò! Cũng không ngờ đến một thằng nhóc cũng muốn trái ý của bà ta! Lý do kia khiến bà ta không thể phát ngôn ra được gì cả. Bà ta có thể nói gì đây, chẳng lẽ nói cháu cứ mặc kệ?

Nam Cung Tử Hạo lại làm như không thấy khuôn mặt chỉ duy trì biểu cảm vô hại kia, thiếu niên nhẹ nhàng đưa ra phương pháp cho bà ta: "Nếu giờ bà muốn đón dì tư thì nhờ anh Tử Hàn hợp lý hơn đấy! Anh ấy chính là gia chủ, lại là người cao quý của gia tộc, anh ấy đi đón người thì chuyện to hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, chẳng phải thuận tiện hơn cháu sao?! Lại nói anh ấy đâu có đi tang lễ của cô ba đâu, bà nhờ anh ấy là chuẩn xác nhất!"

Nam Cung lão phu nhân nghe được liền dao động. Đúng thật, nếu là thằng nhóc kia thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều nhưng vấn đề là nó đối nghịch với con gái bà! Nó sẽ không chịu đi đâu! Nó không mở tiệc ăn mừng khi thấy con bà gặp nạn thì thôi chứ cứu giúp gì ở đây!

Bà ta vội vàng tính toán, vẻ mặt già nua căng thẳng đến cực độ liền không thấy được vẻ mặt lạnh lùng cùng ánh mắt sắc bén của thiếu niên đến khi bà ta quay lại thì vẻ mặt đó cũng đã biến mất.

"Cháu qua nhà của thằng nhóc đó, truyền lời của bà là nó đến đón dì tư về để chăm sóc bà! Sức khỏe bà yếu mẹ của nó không chăm sóc nổi, bảo đưa Dạ Lan về chăm sóc bà!" Nghĩ mãi bà ta thấy cái lý do này là hợp lý nhất, nếu không vì thương mẹ thì nó sẽ không giúp đâu!

Nam Cung Tử Hạo nhìn đồng hồ sau đó đứng lên cúi đầu chào bà ta: "Cháu sẽ đến tìm anh ấy truyền lời của bà."

"Dạo này, Tiểu Ngọc có tin tức gì không? Một người còn sống sờ sờ ra đó làm sao lại biến mất như không tồn tại như vậy?"

Bước chân của Nam Cung Tử Hạo khựng lại, khẽ lắc đầu sau đó bước vội đi.

Nam Cung lão phu nhân cũng không phát giác dược chuyện kỳ lạ gì chỉ thở dài, sao con cờ của bà ta lại biến mất một cách kỳ lạ như thế chứ?

Bà ta sắp xếp con bé ngủ ngốc cho thằng cháu hỗn láo kia thế để kiểm soát nó thế mà từ đâu một con hồ ly nhảy ra lam hỏng hết kế hoạch của bà ta! Con ranh chết tiệt kia!

Ánh mắt bà ta chứa đầy mặt giận cùng căm phẫn.

Trong một câu lạc bộ đêm, bóng người đàn ông xuất hiện, vệ sĩ thấy liền cung kính cúi chào, người đan dồn vẫn thản nhiên đi xuống tầng hầm sau căn phòng để rượu. Một căn phòng nhỏ thoạt nhìn rất mơ hồ hiện ra, bên trong căn phòng ấy là nội thất đầy đủ cùng ánh đèn sáng đến loá mắt hoàn toàn trái ngược vẻ tăm tối cùng ánh đèn lập loà ở ngoài kia.

Người đàn ông phải đứng một lúc mới thích nghi được với ánh sáng ấy. Sau đó lại bước đến căn phòng ấn dấu vân tay rồi đẩy cửa vào, bên trong có một chiếc giường to tinh xảo trên đó là một cô gái đang ngủ mê man, cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông từ trên xuống dưới đều phát lên cơ thể mềm mại của cô, dưới hai cổ chân nhỏ bé chính là dây xích to lớn đến dọa người.

Hình ảnh này kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh mẽ thị giác khiến cổ họng người đàn ông khô nóng, ánh mắt tối lại. Người đó từ trên nhìn xuống cô, đôi mắt phượng ưu nhã cao quý, từ từ cởϊ áσ vest sau đó đến áo sơ mi sau đó đến thắt lưng.

Sau đó người đàn ông đè lên người cô gái, bàn tay to lớn thô ráp nóng hổi vuốt dọc đùi trong khiến cô gái khó chịu cựa quậy mình, bàn tay to lớn vén chiếc áo sơ mi lên cảnh xuân liền hiện lên trước mắt.

Thân ảnh to lớn hữu lực không do dự đè lên đẩy thân thể vào trong người cô gái, cô gái không có bất cứ màn dạo đầu nào cứ thế phải chịu đau rát. Cô ấy cả người yếu đuối vô lực mở mắt muốn phản kháng nhưng chỉ có thể lờ lờ thấy bóng dáng người đàn ông đang từ từ đưa đẩy cơ thể, từ chậm đến mực độ cao, dần đần cô ấy buông bỏ phản kháng cả người bị dục hỏa đốt cháy muốn người đàn ông này tiếp tục rong ruổi trên cơ thể cô.

Người đàn ông như chiếc máy lên điện chỉ biết điên cuồng ra vào người cô gái nhỏ, âm thanh thở dốc nặng nề cùng âm thanh ú ớ treo trên miệng cô gái hoà làm một, hoà hợp như một bản hợp tấu. Càng như vậy người đàn ông càng hăng hơn như muốn đem cô gái này xỏ xuyên.

Đến khi xong chuyện, người đó hài lòng rút ra đứng lên ôm cô gái vào nhà tắm lại tiếp tục cưỡng ép cô gái đang mơ hồ làm chuyện kia.

Mãi một lúc sau người đàn ông mới đem cô gái ôm ra ngoài sau đó lại đem chút thức ăn đút cho cô gái ăn. Cô gái bị giam giữ ở địa phương xa lạ nào đó cũng không có cách nào kêu cứu nên chỉ đánh chấp nhận, cô mệt mỏi ai từng muỗng thức ăn người đàn ông kia đút.

Ăn xong, người đó tiến đến tủ đồ lấy một chiếc áo sơ mi mới choàng lên người cô gái sau đó mới rời đi, đèn trong phòng cũng tắt.

Trong bóng đêm, nước mắt cô gái trào ra.

Cô ấy không hiểu vì sao mình lại bị người kia giam giữ! Anh ta chẳng phải là kẻ vô dụng sao?! Làm thế nào mà anh ta dám!?

Cô gái cũng từng thử muốn thoát nhưng không thoát ra được! Cũng không phân biệt được thời gian, không gian, cô chỉ biết sáng sớm sẽ có vài người đến đây dọn dẹp, cho cô ăn rồi cưỡng chế chích thuốc ngủ cho cô, dù cô có nói gì thì bọn họ cũng bỏ ngoài tai. Người đàn ông đáng sợ kia cứ đến đúng thời điểm thì anh ta sẽ xuất hiện, anh ta đến quan hệ với cô nói đúng hơn là cưỡng bức cô, sau khi thỏa mãn rồi mới cho cô ăn. Cô ấy đã từng thử cầu xin rồi nhưng anh ta không nghe chẳng những vậy anh ta còn dùng nhiều tư thế quan hệ làm cô đau đớn hơn sau này để tránh tổn thương đến bản thân cô đành phải nương theo người đàn ông này hết!

Nếu không trái ý thì anh ta sẽ quan hệ rất dịu dàng với cô, dù đó chỉ là bước đầu chứ thật sự anh ta quá thô bạo! Thân dưới mới trải qua dày vò của cô gái lại đau rát lên, cảm giác ngứa ngáy, ẩm ướt hoà cùng đau rát khiến cô rất khó chịu. Cô gái không khống chế được đưa tay xuống, ngón tay nhỏ khẽ xoa nắn nhẹ hy vọng xua tan được cảm giác này đi, miệng nhỏ cắn chặt nuốt hết thanh âm xuýt xoa đi.

"Xem ra làm em chưa thỏa mãn, tôi chưa đi xa đã tự tìm an ủi?"

Giọng ngói trầm thấp cùng tiếng cười nhẹ nhàng như ma quỷ khiến cô gái hoảng sợ, trong bóng đêm cô chỉ biết vô lực lùi lại tay nắm chặt chiếc chăn nhỏ che lên người. Cô mệt mỏi đến nỗi không thể phát ra bất cứ câu nói gì chỉ có thể lùi xa tránh người đàn ông kia.

Người đàn ông dựa lên thành cửa khoé môi sâu hơn ánh mắt tràn đầy hứng thú cùng nhiệt lượng nóng như hoả diễm. Nghĩ đến cô gái nhỏ nên đã phải rất tiết chế bản thân, kết quả cô ấy lại thèm khát lén lúc sau lưng lại tự an ủi.

Thật có lỗi mà, khóe môi người đàn ông duy trì nụ cười chậm rãi đi đến bên giường bàn tay to lớn túm lấy cổ chân nhỏ kéo mạnh sau đó mạnh mẽ chế trụ gáy của cô gái nhỏ, mạnh bạo hôn xuống môi cô mặc kệ cô hoảng sợ đẩy ra.

Sao hôm nay kết quả lại khác với mọi khi như thế? Người này vậy mà chưa rời đi!

Cô gái bối rối hoảng loạn không thể giải thích tiếng thút thít bị nụ hôn mạnh bạo đó càng quét điên cuồng sau đó lại là một trận cuồng phong ập xuống người cô ấy, mây mưa thật lâu thật lâu cũng không có chấm dứt...