Tống Đình Thanh vẫn chưa biến thành ông chú già khụ:
Ha ha ha ha ha hôm nay em dậy rồi đi ăn sáng! Ngày mai sẽ chuyển nhà, háo hức mong chờ đã nhiều ngày đến hôm nay lại không quá hồi hộp. Là sự sắp đặt của số phận rồi, chúng ta từ nay về sau ở cùng một chỗ, buộc chặt vào nhau, giống hai ông chú bên nhau đến khi tóc bạc trắng. Rất an tâm, an tâm đến mức muốn viết cho anh phong thư cuối cùng
Mười hai năm, không phải quá dài cũng không phải quá ngắn, bình đạm như nước, dịu dàng như gió. Chớp mắt chúng ta từ bạn cùng lớp thành người yêu bên nhau sáu năm. Mười hai năm này bình yên giống như ném một viên đá vào biển rộng vô biên. Cứ như vậy chúng ta bên nhau, cùng nhau trải qua rất nhiều thứ không thể kể hết, những hồi ức như ánh sáng chiếu rọi ấm áp trong tim.
Bây giờ rất muốn nói ra những lời năm đó em từng nói, nhưng lại cảm thấy thời thiếu niên đã trôi qua không thể rực cháy vậy nữa. Với thế giới bên ngoài là một người trưởng thành, ở bên anh mới có thể là trẻ nhỏ. Có lúc em muốn tìm chút nồng nàn say đắm không thì cuộc sống sẽ trôi qua trong buồn tẻ. Rất nhớ cảm giác tim đập thình thịch thuở xưa. Muốn làm một đứa trẻ không âu lo chẳng phải làm gì chỉ ở nhà chơi, ngày ngày đợi anh tan làm về cho em ăn ngon. Em làm ấm giường cho anh, giúp anh rèn luyện thân thể tại nhà, anh giúp em đi làm, em giúp anh vận động, luyện vai rộng eo nhỏ chân dài, để anh ôm cơ bụng em, có phải rất lãng mạn hay không ha ha ha ha ha? Viết đến đây tay em run lên vì buồn cười.
Thói quen này của em trước giờ vẫn không thay đổi. Trước đây em thấy một ông cụ dùng thùng đựng mực viết chữ ở đường, nét chữ như phượng múa rồng bay. Sau này em già rồi cũng thành ông đồ như vậy, ngày nào cũng viết đến lúc chữ siêu đẹp. Sau đó những đứa trẻ ngang qua thấy chữ em lại thầm khen em, nghĩ đã thấy vui. Anh có suy nghĩ sẽ rèn chữ không? Hình như em chưa từng hỏi anh, sau này em xách mực anh viết chữ à mà anh xách em viết cũng được cho anh rèn luyện thân thể.
Cuộc sống tốt đẹp như thế chúng ta phải cùng nhau sống đến trăm tuổi nhé, không đến trăm tuổi thì cũng phải thật lâu. Cho nên chúng ta nhất định phải khỏe mạnh, từ ngày mai, à không bắt đầu từ tối nay chúng ta bắt đầu chạy bộ, đi bộ. Không được ăn đồ ăn nhanh, xiên rán linh tinh nữa, một tuần một bữa BBQ đổi thành một tháng, ăn ít thịt đi nhiều rau lên. Nhưng mai em sẽ mua một cái bánh kem mừng nhà mới và cả hải sản nữa. Phải làm sao đây?
Chưa từng viết cho anh nhiều thư trong thời gian ngắn như vậy, cứ như là đang viết nhật ký vậy. Chẳng vui tí nào. Nhưng em viết với cả trái tim đó, anh có nên khen thưởng em không đây?
Bỗng nhiên rất nhớ anh, muốn đêm nay đã chung giường chung gối, thật sự rất yêu anh, muốn sống bên anh, ở bên anh tới trọn đời.
Muốn ở bên anh đến đầu bạc răng long