Tống Đình Thanh, bạn trai đỉnh nhất, ngoan nhất đáng yêu nhất ơi!
Sau khi thi xong đại học vì việc riêng gia đình nên anh khá bận rộn mãi đến lúc gần khai giảng mới gặp được nhau. Em vui vẻ đến gặp anh mới biết anh đã trúng tuyển một trường đại học ở phương Bắc. Người Nam kẻ Bắc, trường anh và em lại là những ngôi trường ở gần đầu hai cực. Chúng ta cách nhau hơn nửa Trung Quốc rộng lớn này. Anh bảo anh muốn đi xa nhà một chút, bao lời muốn nói em không thể nói ra chỉ nói được một câu “ừ xa nhà thì đúng là thoải mái hơn thật”.
Chúng ta có gặp mặt thêm một hai lần nữa, người trẻ tuổi dễ bộc lộ ra cảm xúc thật của mình. Trước ngày anh xuống trường, em không suy nghĩ nhiều come out và bày tỏ tình cảm với anh… cuộc nói chuyện hôm ấy em vẫn nhớ như in.
Ngày hôm ấy có hai cơn mưa thay nhau trút nước xuống nhân gian, dưới ánh đèn đường con đường ướt sũng, những tán lá xum xuê vẫn còn giữ lại những giọt nước giờ lại đang rơi xuống. Em tiễn anh về đến cửa nhà thì kéo anh vào trong hẻm nhỏ để nói chuyện nói chuyện.
Anh bảo hôm nay thời tiết không đẹp nhưng đi chơi với em vẫn rất vui, sau này chẳng biết còn gặp được nhau mấy lần nữa.
Em bắt đầu bày tỏ lý do hôm nay đưa anh về nhà là bởi vì có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.
Anh cười rồi hỏi em chuyện quan trọng đến thế nào.
Em nghiêm túc nói đây là chuyện vô cùng vô cùng quan trọng, so với tình cảm bạn bè thì cao hơn một chút, là kiểu linh hồn và thân thể đều khát vọng có anh.
Anh ngạc nhiên khoảng 2 giây, há miệng thở dốc, khẽ ơ một tiếng, chưa nói gì thêm.
Em nói em rất nghiêm túc, em suy nghĩ đã lâu rồi.
Anh bảo anh hiểu, anh biết là em đang nghiêm túc
·
Giữa tiếng ồn ào của ve và ếch chúng ta nói chuyện với nhau, thật ra cũng rất lo lắng muốn từ trong hỗn loạn tìm được lối thoát. Em không chắc em có thật sự muốn anh trở thành bạn trai của em không, đến giờ em cũng vẫn không biết là tình bạn hay tình yêu mới là thứ bền vững nhất.
Chúng ta im lặng trong vài phút rồi lại đi đến tầng dưới chung cư của anh. Anh phân vân do dự một chút, em kéo tay anh đi về phía trước anh cũng đi theo.
Anh hỏi em muốn anh trở thành bạn trai của em phải không?
Em từ một người còn mơ hồ về tình cảm lại đưa ra đáp án chính xác.
Anh hỏi chúng ta như bây giờ không ổn à?
Em trả lời chúng ta còn có thể tốt hơn nữa.
Anh lại hỏi em ví dụ như?
Em nói chúng ta có thể thường xuyên nói chuyện, có thể gọi điện thoại có thể chia sẻ tâm trạng, chia sẻ đồ ăn ngon, chia sẻ những gì mình thích.
Anh hỏi lại em, bây giờ chúng mình không như vậy à?
Em không biết phải trả lời sao vì anh nói đúng, nhưng em vẫn ngoan cố nói không phải vậy.
Anh cười, một nụ cười nhẹ nhưng lại là liều thuốc với trái tim đang loạn nhịp của em.
Sau đó chúng ta vẫn im lặng đi dạo tiếp, anh không nói gì còn em cũng không biết em nên nói gì nữa. Khi ấy chúng ta quen nhau đã 6 năm rồi, anh hiểu con người em, em không tìm ra dẫn chứng gì để chứng minh chúng ta trở thành người yêu sẽ tốt hơn với bạn bè.
Rồi cũng đến lúc nói lời tạm biệt.
Em mất ngủ cả đêm, đợi cả buổi sáng trôi qua mới dám động vào điện thoại.
Hạnh phúc biết bao khi em nhận được tin nhắn của anh viết: Muốn đến tiễn mình đi học không bạn trai?
Em vui đến tí nữa là ngã lộn cổ xuống giường.
·
Hồi tưởng lại hôm ấy tim em vẫn còn xao động những hồi hộp.
Anh là tốt nhất, em rất yêu anh.
Quen anh 6 năm, tỏ tình với anh, hiện tại ở bên nhau cũng đã 6 năm, khi anh đi tặng em một bức tranh em cũng treo ở đầu giường em 6 năm rồi. Tuần sau chuyển đến nhà mới em sẽ treo nó trên đầu giường của chúng ta.
Ngủ ngon, hôm nay cũng là một ngày rất yêu anh.
Bạch Thu: tín đồ trung thành nhất tín đồ và đồng thời là bạn trai dũng cảm nhất của Tống Đình Thanh