Anh nói mấy nghìn mấy vạn mét, cũng chẳng qua là cùng bay lên cùng đáp xuống, để bên nhau mà thôi.”
Sáng sớm, Lạc Kiểu Xuyên vừa tắm xong sảng khoái nhẹ nhàng, quấn một cái khăn từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy người nằm trên giường đã tỉnh.
Cười nịnh nọt hỏi han anh: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Nhâm Viễn trưng ra vẻ mặt không có âm mưu gì hơi hơi nhăn mày, nghiêm túc lại vô tội nhẹ giọng nói một câu: “Anh có chút khó chịu.”
Lạc Kiều Xuyên đứng ở bên giường, nghiêng đầu cười với anh: “Thiệt hay giả, đau à?” Trong giọng nói cũng có nửa tin nửa ngờ.
“Không phải, thế nhưng…”
Nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt Nhâm Viễn, Lạc Kiều Xuyên nghĩ là thật cho nên ngồi xuống bên cạnh anh, đầy vẻ ba phải săn sóc hỏi han: “Ey, rốt cục là làm sao thế?”
Không ngờ vừa dựa sát vào một cái, đã bị Nhâm Viễn ấn mạnh xuống bên dưới. Người nọ híp mắt cười, “Thật ra cũng không sao, anh chỉ không thể thích làm chủ nợ mà thôi, thế nhưng ‘đã nợ, thì phải trả’, điều này là em dạy mà.”
Lạc Kiều Xuyên giơ chân đạp anh một cái, ra sức vật lộn với Nhâm Viễn một trận.
Đúng lúc này máy tính có âm báo mail mới, Lạc Kiều Xuyên đẩy mạnh cái tên đang nằm đè trên mình ra, bật người như lò xo ra khỏi giường đi kiểm tra mail, mới coi như mượn cơ hội này thoát khỏi nanh vuốt của anh.
Là Sam Waks. HANDSOME FURS ARENA vốn không có trong lịch trình, nên hắn phải bắt chuyến tàu cuối cùng để đến Am-xtec-đam cho đêm diễn cuối.
Trước đó trong khoảng thời gian tham gia concert BBA ở Australia, Lạc Kiều Xuyên có quen biết hắn, còn có may mắn hợp tác biểu diễn với hắn, sau đó trao đổi phương thức liên lạc, thỉnh thoảng cũng gặp gỡ nhau trên mạng, cũng giao lưu khá nhiều. Biết được Lạc Kiều Xuyên vì lý do cá nhân mà cả tháng Hai này đều sẽ ở lại Am-xtec-dam, thế là nhân tiện gửi mail báo cho y biết.
Lạc Kiều Xuyên nhớ tới cảnh tượng hai người lần đầu tiên gặp mặt khi đó ở San Ricardo. Màu tóc của Waks là một màu vàng thuần khiết, hắn đứng dưới mặt trời ngậm điếu thuốc xin Lạc Kiều Xuyên chút lửa, sau đó tự mình giới thiệu tên là Sam Waks. Ban đầu lúc nghe thấy cái tên này, Lạc Kiều Xuyên còn thất thần.
Hắn cũng tên Sam. Cho nên, MSN bao gồm cả hòm thư cũng đều đặt là Sam.
Nghe thấy tiếng bước chân của Nhâm Viễn từ phía sau đi tới, Lạc Kiều Xuyên vô ý thức tắt tab mail đi.
“Sao thế?”
“Không có gì, là một DJ người Luân Đôn có quen biết, lần này cũng đến HFA (handsome furs arena) biểu diễn.”
Cuối tháng, toàn bộ thành phố như được bao trùm bởi không khí mùa xuân. Cuối cùng HANDSOME FURS cũng đi từ Rotterdam () đến Amsterdam cho buổi diễn cuối cùng.
() Rotterdam: thành phố ở Tây Nam Hà Lan, thành phố lớn nhất ở tỉnh Nam Hà Lan
Lạc Kiều Xuyên cùng Nhâm Viễn đứng ở dãy trước, phía sau là sân khấu lớn ngoài trời, đám đông dày đặc chen chúc.
Nhạc HOUSE như gần như xa truyền đến, ngay sau đó là đám đông phía sau cao giọng thét chói tai. Những tâm hồn có cùng tình yêu nồng nhiệt cố chấp với với âm nhạc đều quy tụ ở đây, sau đó cùng nhau lan tỏa ra sức nóng vô hạn.
Thời điểm Waks xuất hiện trên sân khấu, sắc trời Amsterdam đã dần dần tối. Những con gió lúc chạng vạng thổi qua, mát lạnh khoan khoái. Sân khấu lớn dựng tạm thời nhưng cũng không hề đơn giản, tất cả ánh đèn phía trên đều có xu hướng chiếu lên bầu trời đêm rộng lớn.
Trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Lạc Kiều Xuyên tiến đến bên tai Nhâm Viễn la lên: “Đây chính là người bạn mà em đã nói với anh —— câu ấy tên Sam Waks.”
Nhâm Viễn nghe rồi, cũng ghé sát vào hỏi y: “Em quen bao nhiêu người tên Sam vậy?”
Bị chọc trúng chỗ hiểm, Lạc Kiều Xuyên bất mãn đáp trả: “Ờ, rất nhiều đấy!”
Người nọ đứng bên cạnh y, cũng không có vẻ không vui, trái lại là nở nụ cười ấm áp.
Nắm tay nhau trong đám đông là một chuyện rất là quái dị, Lạc Kiều Xuyên từ trước đến nay rất khinh bỉ chuyện này. Nhưng không biết vì điều gì, lúc cảm thấy Nhâm Viễn nắm tay mình, y lại không muốn giãy ra chút nào.
Cứ thế mà HIGH đến tận nửa đêm, HANDSOME FURS ARENA cuối cùng thuận lợi khép lại buổi trình diễn.
Phía sau hậu trường tìm được Waks, không khỏi muốn trò chuyện vài câu. Mấy tháng không gặp, mái tóc vàng của tên kia, đã dài đến ngang vai rồi.
Thấy Nhẫm Viễn đứng cách đó không xa, mới nhận ra cần phải có mấy câu giới thiệu đôi bên.
“Đây là Sam Waks, DJ Luân Đôn tuổi trẻ tài cao hot nhất hiện nay… Còn đây là, trùng hợp anh ấy cũng tên là Sam. Sam Jen, tiếp viên hàng không của KLM, là… bạn tôi.”
Lạc Kiều Xuyên nghiêng đầu dừng một lúc, lời nói đến bên mép rồi lại nhịn nuốt xuống.
Cảm thấy chuyện này cũng không cần thiết phải nói ra, dù sao cũng không phải chuyện gì vẻ vang, cũng không phải có thể đem đi khắp nơi để khoe khoang. Huống chi, mặc kệ nói như thế nào, người kia cũng là người bị bẻ cong.
Sau đó, Lạc Kiều Xuyên ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Lê Hân, thế là xin lỗi đi ra ngoài một lúc. Đến khi trở về, thấy Nhâm Viễn cùng Waks nói chuyện sôi nổi vui vẻ, hai người cứ này như hai kẻ tìm được tiếng nói chung với nhau.
Trên đường trở về, Lạc Kiều Xuyên gặng hỏi, Nhâm Viễn liền thoải mái tuôn hết ra, “Cũng không nói gì nhiều, chỉ là cậu ta phát hiện anh hoàn toàn là kẻ mù âm nhạc, thế nên anh nói luôn: ‘hai người ở bên nhau không nhất thiết sở thích cũng phải giống nhau’.”
“…”
“Thế nào, nói không đúng sao?” Nhâm Viễn lại trưng ta vẻ mặt vô tội, “Lê Hân nói gì vậy?”
Lạc Kiều Xuyên bất đắc dĩ, đành phải thay đổi đề tài theo anh, “Cậu ấy tính nhầm giờ, cứ nghĩ là em đã đi xem show từ hôm qua, cho nên hỏi em tình hình thế nào thôi. Nhân tiện cũng nói DVD Ông Hiểu Thần chuyển phát nhanh qua cậu ấy đã xem rồi, nhờ em thay cậu ấy chuyển lời chúc mừng anh về việc trở thành ngôi sao của KLM”
“Tên đó gửi thật à? Đĩa ghi hình lại ngày mà cậu ta lên nhận giải thưởng ấy?”
Lạc Kiều Xuyên nhún vai, “Anh ta hai ngày nay bận rộn gì thế?”
“Sau khi thăng chức lên cơ trưởng thì công ty có cho cậu ấy nghỉ mấy ngày, sáng nay vừa mới bay lại. Cậu ấy cũng đã lập kế hoạch cho chuyến bay đầu tiên cho mình rồi, tính toán thời gian chắc cũng sắp đến nơi rồi.”
“Bay đi đâu?”
Nhâm Viễn nhìn Lạc Kiều Xuyên hỏi: “Nếu như anh được quyền quyết định kế hoạch bay của mình, em nói xem anh sẽ muốn đi đâu?”
“…”
Chuyến bay đầu xuân vội vàng bay về phía Bắc, sau khi cất cánh phải bay qua những tầng mây dưới điểm đóng băng () lúc trời hừng đông, đến khi hạ cánh sẽ lại nhận được sự ấm áp.
() cái này cũng liên quan đến địa lý, càng lên cao không khí càng loãng, nhiệt độ cũng giảm đi, cao quá sẽ dễ đóng băng.
Còn có gì phải nghi ngờ, có gì phải sợ hãi?
Mấy nghìn mấy vạn mét, cũng chẳng qua là cùng bay lên cùng đáp xuống, để bên nhau mà thôi.
Hai con người, một quả địa cầu.
= HOÀN CHÍNH VĂN =