“Yêu cũng là một nghệ thuật, cũng phải chăm luyện khổ tài, hơn nữa càng không thể vội vàng.”
____________________
Lạc Kiều Xuyên nhìn thì như đang chuyên tâm lái xe, gió lạnh từ ngoài cửa xe nửa mở thổc tới, thổi vào mặt cũng không cảm thấy lạnh, chỉ thấy tỉnh táo. Trần Kiến nửa nằm ở ghế sau, thỉnh thoảng lại ưm ưm a a vài tiếng, Lạc Kiều Xuyên nhìn hắn qua gương chiếu hậu, ngủ cũng coi như an ổn.
Đưa Trần Kiến đưa về nhà trước, Lạc Kiều Xuyên tựa ở xe ngoài hút điếu thuốc, dường như bị ở cùng Nhâm Viễn trong bầu không khí áp bách trong xe khiến y muốn né tránh. Nhìn đốm lửa của Lam Bát ngày càng nhỏ dần, y cắn đầu lọc phỏng đoán dụng ý cố ý về nước lần này của người kia—— y nghe Quý Vĩ Kỳ nói, tên đó vốn không sắp xếp được thời gian dư ra để bay về. Còn có những ánh nhìn lộ liễu mà trực tiếp trên bữa tiệc, rốt cục là có ý gì?
Khoang xe sau khi từ ba người biến thành hai người, Nhâm Viễn mới chậm rãi mở miệng. Đề tài đều là những chuyện không quan trọng, Lạc Kiều Xuyên vừa lái xe vừa phối hợp, nói đến nói đi, cũng chẳng qua là hỏi nhau về công việc và cuộc sống những ngày gần đây.
“Đúng rồi, ngày mai cậu có bận gì không?”
“Ngày mai tôi không rảnh.” Lạc Kiều Xuyên không chút suy nghĩ, vừa nhả chân ga quẹo vào, vừa cự tuyệt rất nhanh.
“Vậy ngày kia?”
Giả vờ suy nghĩ một chút, dùng ngữ khí lễ phép mà bản thân mình tám đời cũng sẽ không dùng cố ý nói: “… Xin lỗi, ngày kia cũng không rảnh rồi.”
Thấy người trên ghế phó lái nhất thời không biết nói gì tiếp, Lạc Kiều Xuyên liền hơi đắc ý. Y đoán rằng Nhâm Viễn lúc này đang rất lúng túng, nhưng lại nghe thấy anh hơi cười hỏi: “Cuối tuần cũng không dành ra được thời gian sao, vừa nãy còn nói công việc không bận mà?”
Y vốn thích mồm mép chiếm tiện nghi người khác vậy thì tùy theo y đi, Nhâm Viễn cũng không nói toạc ra, “Là vậy a… Lần trước vốn muốn mang chút Phổ Nhĩ về, nhưng không kịp. Vẫn nhớ cậu từng đề cử một tiệm trà kinh doanh lâu đời, vốn đang muốn nhờ cậu dẫn tôi đi thăm thú xem.”
Người hơn một tháng trước cự tuyệt mình, giờ đây lại ngồi bên cạnh ôn nhu cùng mình nói cười nhàn thoại việc nhà. Nói chuyện cứ luôn không chạm vào chủ đề chính khiến Lạc Kiều Xuyên nghẹn đến hốt hoảng, vô ý nhìn thấy khóe miệng ôn nhu mỗi khi anh cười thì cong lên, giống như y đã vô số lần tưởng tượng. Phải biết rằng, ý cười hoàn mĩ không chút kẽ hở trong bất kì thời điểm nào luôn là ‘vũ khí giết người sắc bén’. Vậy mà bản thân mình vừa thấy anh cười thế này, trong lòng luôn dao động không thể khống chế, cứ như chỉ cần cọ một cái là bùng cháy… Sao lại có người cười lên đẹp như vậy, quả thực chính là phạm quy. Lạc Kiều Xuyên căm hận mắng chửi trong lòng, thấy đèn xanh sáng lên, để hả giận liền giẫm mạnh xuống chân ga, xe phóng vút qua giao lộ.
“Đúng rồi, HANDSOME FURS ARENA, chắc cậu biết nhỉ?” Không ngờ trông thấy vẻ mặt có chút ngạc nhiên của Lạc Kiều Xuyên, Nhâm Viễn nhìn chòng chọc sườn mặt y, trong đầu cư nhiên có chút hoang đường đi so sánh hình bóng thời niên thiếu cùng với y, “… Tôi nghe bạn nói, sang năm bốn thành phố của Hà Lan đều tổ chức SHOW cả tháng Hai, điểm cuối còn ở Am-xtéc-đam.”
HANDSOME FURS ARENA. Người yêu thích DJ điện tử ai chẳng biết rõ, danh tiếng so với Breaks Beat Arena, quả thực là chỉ có hơn chứ không kém.
“Tôi muốn đặt trước vé ở điểm cuối, không biết lúc đó cậu sắp xếp công việc như thế nào, đương nhiên, cũng phải xem cậu có thấy hứng thú không.”
Lạc Kiều Xuyên không đáp ứng cũng không cự tuyệt, chỉ là không đầu không óc hỏi một câu: “Cậu muốn đợi đến tháng Hai mới về Hà Lan?”
Nhâm Viễn cười, “Nếu như xin được kì nghỉ dài như vậy, tôi sẽ rất thích lưu lại đây sống phóng túng, tiếc là qua năm mới tôi phải bay rồi… Cũng phải nói, đã rất lâu không mừng năm mới ở đây rồi.”
Xe ngừng ở đối diện khách sạn Nhâm Viễn ở, Lạc Kiều Xuyên ngồi thẳng tắp ở ghế lái xe không hề động đậy, ngay cả tay đặt trên vô-lăng cũng không động. Vốn muốn làm ra tư thế “Đi thong thả không tiễn”, sau khi nghe Nhâm Viễn thổn thức vài câu về kỷ niệm cô quạnh đón năm mới, trái lại càng như là dáng vẻ không nỡ.
Y không phải là người được vỏ ngoài bảo vệ hoàn hảo đến nỗi không chút tổn hại, cũng đã từng cô độc từng trống vắng, cũng giống như rất nhiều người bị vẻ đẹp lóa mắt của thành phố này bao phủ. Lạc Kiều Xuyên dường như nhớ tới gì đó, lúc thần trí quay về, Nhâm Viễn đã xuống xe, đi đến bên cửa sổ chỗ ghế lái của mình, cúi người xuống nói chuyện.
“Cảm ơn.” Đi nhờ xe.
“… Ngày kia tôi tan tầm sớm.”
Người kia đứng trong gió hơi hí mắt, sau đó nụ cười càng thêm rõ ràng, đề nghị quả thật là vô cùng thành khẩn, “Vậy là có thời gian đưa tôi đi mua trà phải không?”
Muốn làm cao nói để xem sắp xếp đã, có thời gian sẽ gọi cho cậu, nhưng lại bỗng phát hiện mình dường như vẫn chưa có số điện thoại của anh, trong lúc nhất thời có chút lúng túng.
Nhâm Viễn chống người bên cạnh xe, cứ như nhìn một cái là đã xem thấu được tâm tư của y, lấy điện thoại di động ra nhấn xuống vài cái. Không lâu sau, điện thoại đặt bên cạnh Lạc Kiều Xuyên rung rung, y cúi đầu thoáng thấy một cuộc gọi đến từ một dãy số xa lạ sáng lên trên màn hình.
Số điện thoại mình đã từng viết vào mặt sau tấm vé tham dự Australia BBA, vậy mà anh lại lưu vào trong điện thoại. Lạc Kiều Xuyên vừa lưu số lạ kia vào máy, vừa nghĩ này nọ. Chỉ là một việc nhỏ giản đơn như thế, vậy mà cũng có thể lấy đó làm lý do để vui mừng. Trong lòng thì khinh bỉ chính mình, ngoài miệng cũng không chịu yếu thế phải tranh thủ một câu: “Để xem đã, rảnh sẽ gọi cho cậu.”
Người đàn ông đứng trong gió nhìn người tóc đen ngồi trong xe, trong lòng cảm thấy rất thú vị. Cửa xe mở rộng hết cỡ khiến gió lạnh tràn vào trong xe, bên tai trái bị thổi đến đỏ bừng, mái tóc đen ngắn mà cứng như có như không cọ qua bên tai.
Nhâm Viễn vươn tay ra, xoa xoa phần tóc bên tai y, “Không thành vấn đề, đợi điện thoại của cậu.”
Lạc Kiều Xuyên như là bị dọa, sống lưng thẳng đơ. Vùng mày nhướn lên nhìn về phía anh, thấy người gần 1m90 này một tay chống ở đỉnh xe, dáng vẻ cong nửa người xuống cũng không ngại mệt.
“Dù sao thì, chúng ta giữ liên lạc nhé.”
Nhâm Viễn lui hai bước, làm một động tác ra hiệu gọi điện bên tai, lại giơ tay tạm biệt Lạc Kiều Xuyên trong xe.
Cho dù bước tiếp theo có ra sao, nhưng bất kì một mối quan hệ nào, đều nên là, thuận theo tự nhiên mà phát triển tiếp, cứ như vậy. Nếu như trước kia không có kinh nghiệm nào để có thể tham khảo, vậy thì dựa vào tuần tự bình thường từ từ mà đến —— trao đổi xong số điện thoại, sau đó là cái gì nhỉ?
Yêu cũng là một nghệ thuật, cũng phải chăm luyện khổ tài, hơn nữa càng không thể vội vàng. Nhâm Viễn không biết mình có thể giống như hồi trung học, làm một học sinh toàn diện ưu tú như vậy hay không, nhưng chí ít anh biết mình đang nỗ lực hướng tới mục tiêu này.