Chuyển ngữ: Jane
“Chẳng phải Adam, cũng chẳng phải Pygmalion, lại có thể sở hữu một người thương đo ni đóng giày.”
***
Nghiêm Trấn nghe xong, suýt tí trực tiếp nhảy dựng cả lên —— Con người vốn có lòng tham chiếm giữ bạn đời của mình, cho dù là anh cũng không ngoại lệ. Nhưng suy ngẫm chút đỉnh vẫn lắc đầu: “Không được, đừng chơi ngu lấy tiếng, ngày mai sẽ đau bụng.”
Tuy rằng cơ thể Tô Cẩn Tâm rất khoẻ mạnh, song vẫn khá nhạy cảm ở mặt này.
Trước kia để ở bên trong không rửa sạch kịp thời, phải giằng co nguyên một tuần mới ổn, qua bảy ngày thì sút những hai kí rưỡi, gầy tới nỗi đôi má đều hóp vào, kể từ lúc đó, Nghiêm Trấn chẳng dám tự ý bỏ bao nữa.
Hôm nay làm thế đã là hết sức xằng bậy.
Tô Cẩn Tâm luôn luôn nghe lời, nghe Nghiêm Trấn nói thế cũng đành ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng, cánh tay vốn hưng phấn thích thú khoác trên cổ anh yếu ớt buông thõng.
Nghiêm Trấn lại không đành lòng, cuối cùng đành dỗ: “Chỉ một lần này thôi đấy, lần sau không viện lí lẽ nữa.”
Tô Cẩn Tâm lập tức vui vẻ, đôi mắt to lập lòe ánh sáng: “Vâng! Cảm ơn ông xã.” Dứt lời bèn ngẩng đầu, dụi dụi vào cổ Nghiêm Trấn.
Nhưng mà vóc dáng Nghiêm Trấn lớn hơn Tô Cẩn Tâm những hai ba size, có thể dễ dàng nằm sấp che trọn toàn thân thể cậu, vì thế đè lên người cậu ngủ rõ ràng chẳng hề thực tế —— Nghiêm Trấn suy nghĩ phút chốc, trực tiếp trở mình ôm Tô Cẩn Tâm lên, để cậu nằm tựa nơi lồng ngực mình, lôi chăn bao trùm tấm lưng cậu: “Được rồi, ngủ đi.”
Tô Cẩn Tâm lại sờ bụng cảm nhận phút chốc, xác nhận Nghiêm Trấn vẫn còn ở trong cơ thể cậu, mới an tâm ôm chặt cổ Nghiêm Trấn, vùi đầu vào cổ anh.
Nghiêm Trấn không nhịn được bật cười, nghĩ bụng cũng chả mang thai, cớ sao phải cố chấp giữ ở trong cơ chứ —— Tuy nhiên anh sợ thốt ra lời ấy Tô Cẩn Tâm sẽ suy nghĩ nhiều, bèn nhẫn nại lặng thinh. Nào ngờ Tô Cẩn Tâm đã cảm giác được ngực Nghiêm Trấn rung động, cậu kề sát tai Nghiêm Trấn vụng về hỏi: “Cười cái gì đó?”
Nghiêm Trấn thuận miệng bịa một lí do: “Em xem chúng ta ngủ như vầy có giống rái cá không?”
“Rái cá? Không phải rái cá thường nắm tay ngủ sao?” Tô Cẩn Tâm ngơ ngác hỏi.
“Đấy là một đôi rái cá.” Nghiêm Trấn giải thích, “Thời điểm rái cá mẹ ẵm rái cá thì giống hệt tướng ngủ của chúng ta.
Tô Cẩn Tâm nghe xong, vô thức phì cười ha ha.
Nghiêm Trấn được cậu bao bọc trong cơ thể, cảm nhận được cơ thể cậu lay động, lại lập tức hơi nóng ruột, đương định bảo cậu ngoan chút đỉnh chớ quậy, chợt nghe thấy tiếng cười của cậu nhỏ dần dần, nhỏ dần dần… Rồi cứ vậy mà cười tới ngủ thiếp?
Nghiêm Trấn quả thực bội phục khả năng ngủ trong vòng một giây này.
Có điều cân nhắc cả ngày hôm nay của Tô Cẩn Tâm: Từ trường băng qua cả tòa thành thị, đi đến biệt thự ngoại ô, dầm mưa, tâm trạng thì cứ thay đổi xoành xoạch —— Đâm ra mệt mỏi cũng dễ hiểu, bỗng dưng thoáng chút đau lòng, anh cúi đầu khẽ hôn lên ấn đường của Tô Cẩn Tâm: “Vất vả cho em rồi.”
Tô Cẩn Tâm khẽ ừm một tiếng trong mơ, dụi dụi vào lồng ngực Nghiêm Trấn, giống hệt câu trả lời ngọt ngào.
Nghiêm Trấn nhếch miệng.
Anh lặng thinh nhìn cậu chốc lát, chờ cậu hoàn toàn ngủ say hít thở đều đều, mới cẩn thận từng li từng tí mà rút của quý ra ngoài thân thể cậu, ẵm cậu đến phòng vệ sinh rửa sạch sẽ —— Tô Cẩn Tâm thực sự mệt mỏi, cộng thêm động tác của Nghiêm Trấn rất nhẹ nhàng, suốt quá trình vẫn cứ ngủ say, ngoan ngoãn nằm trong khuỷu tay Nghiêm Trấn, dựng thành bộ dạng gì thì thành bộ dạng đó.
Phòng vệ sinh bật đèn sưởi, tia sáng vốn dĩ thiên vàng, lại có hơi nước làm dịu ánh sáng này, phủ lên người Tô Cẩn Tâm, khiến làn da vốn dĩ trắng nõn mịn màng càng trơn láng tựa ngọc thạch. Nghiêm Trấn để cậu tựa trước ngực mình, nhìn người yêu trẻ tuổi của mình trong mặt gương lờ mờ —— Nửa năm nay chẳng hề có thời gian quan sát tư tế như vậy, so với nửa năm trước Tô Cẩn Tâm đã cao hơn đôi chút, tay chân càng mảnh khảnh và dài, khung xương cũng giống một thanh niên xinh đẹp rồi.
Đã chẳng giống thời khắc mới đặt chân tới, bề ngoài ngây ngô lai giữa thiếu niên và thanh niên.
18 tuổi đến 22 tuổi.
Đối với một người đàn ông mà nói, nó chính là thời gian trưởng thành quan trọng nhất. Là năm tháng mà hoa quỳnh nở rộ, hồ điệp phá kén, mầm non đâm chồi, từng phút từng giây đều trân quý vô ngần —— Tô Cẩn Tâm đã dùng toàn bộ để bầu bạn cùng anh, học tập thói quen của anh, quan tâm cảm xúc của anh, cố gắng trở thành dáng vẻ mà anh mong muốn.
Nghiêm Trấn nghĩ, thật may mắn xiết bao, mình chẳng phải Adam, cũng chẳng phải Pygmalion, lại có thể sở hữu một người thương đo ni đóng giày.
Sáng sớm hôm sau, Tô Cẩn Tâm tỉnh giấc từ trong ngực Nghiêm Trấn.
Cảnh tượng thế này thực chất đã quá quen thuộc rồi, hiện tại bỗng dưng cảm thấy khác hẳn mọi ngày.
Nghiêm Trấn thật là đẹp trai, 1/4 huyết thống lai Tây, khiến đường nét gương mặt anh càng thâm thúy lập thể hơn các soái ca phương Đông, mỗi lần vẽ anh rất dễ bắt được góc độ đầy sức phô bày, gương mặt bình tĩnh khi anh nghiêm túc trông khá dữ, song ngủ thiếp đi lại cực kì giống bức điêu khác Hi Lạp hoàn mỹ. Tô Cẩn Tâm không nhịn được chìa tay ra, sờ sờ trên cái đầu cấu tạo hoàn hảo của Nghiêm Trấn, vuốt ve bên phải, cuối cùng hí ha hí hửng chu môi hôn lên môi anh như chuồn chuồn lướt nước.
“Chỉ thế thôi à?” Nghiêm Trấn còn nhắm nghiền hai mắt chợt hỏi.
“Oái…!” Tô Cẩn Tâm phản xạ có điều kiện co rúm chút đỉnh, “Sếp Nghiêm, ngài tỉnh rồi ư?”
Nghiêm Trấn hé hờ mắt, sáp lại gần cậu giống hệt động vật săn mồi nguy hiểm: “Còn gọi là sếp Nghiêm ư?”
“Ừm, vậy… Ông xã?”
“Còn gì nữa?” Nghiêm Trấn hơi dịch chuyển về phía trước, chóp mũi đụng chóp mũi cậu.
“…Ừm, anh A Trấn?”
“Ngoan.”
Nghiêm Trấn nâng gáy Tô Cẩn Tâm, kéo cậu đến hôm môi. Tia nắng mai đầu tiên đang rọi xuống gương mặt họ, tựa như mật ong vàng óng, vui sướng và ấm áp —— Tô Cẩn Tâm bị Nghiêm Trấn hôn đến nhộn nhạo, ôm cổ Nghiêm Trấn mỉm cười dịu dàng, hòa tan thành một cục kẹo bơ cứng dính người.
Nghiêm Trấn khẽ gặm nhấm bờ môi cậu, thầm nghĩ: Thật tốt, rốt cuộc nụ cười này cũng chỉ thuộc về mình.☆★☆★☆★☆★☆★
Chính văn hoàn