Editor: Gấu Gầy
166
Sáng hôm sau, Tô Tuyền Phong cuối cùng cũng xuất hiện trên bàn ăn.
Đây quả thật là một sự tiến bộ.
Lúc này, cả nhà ngoại trừ cô con dâu tương lai chưa về, thêm vào chàng rể Đinh Cạnh Nguyên, coi như là đông đủ.
Trứng luộc nước trà, bánh quẩy do Đinh Cạnh Nguyên và Tô Mặc cùng nhau mua ở quán quen cạnh nhà sách, cháo kê thơm phức do Lưu Vân nấu, bánh trứng, thêm hai đĩa dưa muối tự làm.
Người khác thì không biết sao, nhưng Đinh Cạnh Nguyên ngồi cạnh Tô Mặc ăn rất ngon miệng, cắn củ cải trắng giòn tan.
Cảnh tượng cả gia đình quây quần bên nhau ăn bữa sáng nóng hổi như thế này, đối với Đinh Cạnh Nguyên quả thực là một trải nghiệm hiếm có, mặc dù bầu không khí trên bàn ăn vẫn có chút ngột ngạt.
Ăn sáng xong, Tô Mặc dọn dẹp nhà bếp, Đinh Cạnh Nguyên cũng giả vờ giúp đỡ, dù sao cũng phải làm ra vẻ muốn giúp, khiến Lưu Vân lầm tưởng rằng bình thường ở bên nhau, hắn cũng sẽ chia sẻ việc nhà.
Tô Mặc nhìn hắn nghiêm túc làm bộ muốn đeo tạp dề thì lén liếc nhìn hắn, giật lấy chiếc tạp dề trong tay hắn đeo lên cho mình, bảo hắn tránh sang một bên.
Tô Mặc rửa bát đĩa trong bồn, Đinh Cạnh Nguyên đút tay vào túi quần, đứng bên cạnh nhìn anh.
"Nước có lạnh không?"
"Chuyện nhỏ.
Hồi trước tôi mới đến Tân Thành, không có việc làm, không có tiền, phải ở trọ trong căn nhà cấp bốn rẻ nhất, điều kiện khá tồi tàn, không có máy giặt.
Mùa đông toàn phải giặt quần áo bằng nước lạnh.
Mỗi lần giặt là một tiếng đồng hồ, giặt xong tay tê cứng cả lại."
Tô Mặc nói một cách vô tư, nhưng lại khiến Đinh Cạnh Nguyên đứng bên cạnh im lặng.
Tô Mặc quay đầu nhìn hắn, mỉm cười: "Xót rồi chứ gì?"
Quả thực là xót.
Một lúc sau, Đinh Cạnh Nguyên mới lên tiếng: "Tôi nhớ hồi mới quen nhau, có lần tôi lên phòng ký túc xá của cậu, thấy cậu đang giặt quần áo, tay đỏ bừng cả lên.
Lúc đó tôi đã nghĩ, nước chắc chắn rất lạnh.
Sau đó, tôi còn giúp cậu phơi quần áo.
Cậu còn nhớ không?"
Sao anh có thể quên được: "Sau đó cậu còn hỏi tôi cao bao nhiêu, còn muốn so chiều cao với tôi.
Bỗng nhiên áp sát từ phía sau, dọa tôi giật cả mình."
Đinh Cạnh Nguyên cười xấu xa, lập tức áp sát từ phía sau, một tay ôm lấy cổ Tô Mặc, kéo thẳng người anh lại, tay kia xoa đầu anh: "Ôi trời, cậu cao hơn hồi đó đấy, chạm đến cằm tôi rồi này."
Tô Mặc cũng cười, lần này không bị dọa nữa.
Đinh Cạnh Nguyên ghé sát tai anh: "Cậu đoán xem lúc đó tôi đang nghĩ gì?"
Tô Mặc bĩu môi, biết chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Lúc đó tôi thầm nghĩ, rất muốn cắn cậu." Nói xong cắn nhẹ vào gáy Tô Mặc.
Tô Mặc rụt cổ lại, huých khuỷu tay vào người hắn.
Hai người dây dưa trong bếp một lúc lâu, khi ra ngoài thì Tô Tuyền Phong đã ra khỏi nhà, nói là muốn đi dạo giải khuây.
Nhất định là ở nhà nhìn thấy con trai và con rể, ông thấy phiền lòng.
Tô Chính cười hì hì hỏi Đinh Cạnh Nguyên có muốn ra ngoài không, Đinh Cạnh Nguyên biết cậu muốn làm gì, người mới lái xe đều thích lái xe, nhìn thấy xe là không muốn xuống.
Hắn khoác vai Tô Chính, kéo cậu vào phòng.
Hai người nói chuyện một lúc lâu mới ra ngoài, Tô Chính cầm chìa khóa xe, vui vẻ chạy ra ngoài, nói là đi tìm vợ.
Lưu Vân đang ngồi đan áo len trên ghế sofa, Tô Mặc ngồi bên cạnh quay đầu hỏi Đinh Cạnh Nguyên đã nói gì với Tô Chính.
Đinh Cạnh Nguyên ngồi xuống đáp: "Tôi nói hai ngày nữa chúng ta sẽ đến Hồng Kông, xe để lại đây, tiện thể cho nó luyện tập." Đương nhiên là không chỉ nói vậy, nếu không thì cũng không cần phải vào phòng nói chuyện.
Đinh Cạnh Nguyên muốn để xe lại cho Tô Chính dùng, sau này sẽ không lái nữa.
Tô Chính nghe xong giật mình, nói gì cũng không chịu.
Đùa à, chiếc Zhijun cũng phải hơn trăm vạn tệ, đâu phải chuyện đùa.
Cậu biết Đinh Cạnh Nguyên chắc chắn có tiền, nhà hắn còn có nhiều xe xịn hơn, chỉ là hắn khiêm tốn nên mới không lái đến đây.
Nhưng là em trai ruột của Tô Mặc, cậu không thể tham lam, không biết điều, làm mất mặt anh trai được.
Chuyện hai người đi Hồng Kông, Tô Chính đã nói với mẹ, trước đó Đinh Cạnh Nguyên đã hẹn với người ta sau mùng mười sẽ đi.
Lưu Vân biết là đi gặp bạn bè, bà hỏi: "Bạn bè gì ở Hồng Kông vậy?"
Đinh Cạnh Nguyên tiếp lời: "Là đồng đội cũ của con.
Quen biết hơn mười năm rồi." Rất đáng tin cậy.
"Đồng đội gì vậy?"
Tô Mặc đáp: "Trước đây Cạnh Nguyên là vận động viên đấu kiếm mà."
Lưu Vân hỏi con trai: "Con cũng quen à?"
"Dạ quen.
Sau này không phải con chuyển khu ký túc xá sao, con ở lầu trên cậu ta ở lầu dưới.
Cậu ta là người tốt." Chỉ là hơi đào hoa một chút.
"Bây giờ con của cậu ta cũng lớn rồi.
Hôm trước con nhìn thấy qua video call.
Lớn hơn cả Lạc Lạc nhà Tưởng Phong, đáng yêu lắm."
Nghe vậy, trong lòng Lưu Vân bỗng chốc cảm thấy chua xót.
Con của người ta đều đã lớn như vậy rồi.
Con trai bà, cả đời này e là không có con cái.
"Nếu mẹ thích, sau này tụi con cũng sinh hai đứa." Đinh Cạnh Nguyên cười nói: "Đến lúc đó đón bố mẹ đến ở cùng, giúp tụi con chăm cháu."
Không chỉ Lưu Vân, mà ngay cả Tô Mặc cũng ngẩn người.
Trước đây Đinh Cạnh Nguyên vẫn luôn không đồng ý chuyện sinh con.
Lưu Vân hỏi: "Hai đứa định sinh con kiểu gì?"
Đinh Cạnh Nguyên: "Bây giờ không phải có thụ tinh trong ống nghiệm, mang thai hộ sao."
Chuyện này Lưu Vân đương nhiên cũng biết, nhưng mà chi phí rất tốn kém.
Tuy rằng Đinh Cạnh Nguyên làm ăn, nhưng một người làm đại lý sản phẩm thể thao thì có thể giàu có đến đâu.
Hơn nữa nhìn xe hắn lái là biết, tuy rằng điều kiện chắc chắn là tốt hơn người bình thường, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một người kinh doanh.
"Khoảng một trăm vạn tệ là được." Đinh Cạnh Nguyên nói rất thoải mái.
Sau đó, Lưu Vân lén hỏi con trai, rốt cuộc Đinh Cạnh Nguyên làm nghề gì.
Tô Mặc nói hắn là đại lý.
"Rất giàu có sao? Một trăm vạn tệ nói ra nhẹ nhàng như vậy." Nhìn bề ngoài có vẻ chững chạc, nhưng câu nói đó có chút...
"Thôi bỏ đi." Một trăm vạn tệ để sinh con có phải là quá đắt không, Tô Mặc thầm nghĩ, mấy trung tâm môi giới, bệnh viện làm dịch vụ này cũng thật là đen tối.
"Sao lại thôi bỏ đi.
Nó nói với con như vậy sao? Không phải là lừa con đấy chứ?" Lưu Vân hạ giọng, nói nhỏ như sợ người khác nghe thấy, bà thực sự không yên tâm.
Mấy năm nay, bà cũng tìm hiểu về những vấn đề liên quan đến đồng tính luyến ái, cũng quan tâm đến những chủ đề liên quan, rất nhiều người đồng tính sống rất buông thả, lừa tình lừa tiền cũng không phải là chuyện hiếm.
Tô Mặc phì cười: "Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy.
Vậy theo mẹ, cậu ấy muốn lừa tiền hay lừa tình của con?"
"Cái thằng bé này." Lưu Vân trừng mắt nhìn con trai: "Con trai mẹ vừa có tài, vừa có sắc, lại còn tốt bụng hiền lành."
Tô Mặc tươi cười ôm lấy mẹ: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng nữa, con biết phải làm gì.
Con biết rõ cậu ấy là người như thế nào."
Không biết Tô Tuyền Phong đã đi lang thang một mình ở đâu cả buổi sáng, đến giờ ăn trưa, ông lặng lẽ về nhà ăn cơm.
Tô Mặc đang nấu ăn trong bếp, Đinh Cạnh Nguyên đeo tạp dề đứng bên cạnh giúp đỡ.
Tô Chính lái xe chở vợ về nhà ăn cơm, Chu Huệ định vào bếp phụ giúp, bị Lưu Vân gọi lại: "Con ra ngoài đi, anh con ngày mai sẽ đi rồi, con để anh ấy tận hưởng đi, đừng bận tâm đến nó nữa, có Cạnh Nguyên giúp đỡ rồi."
Nói đến câu "ngày mai sẽ đi", Lưu Vân cố tình lên giọng, rõ ràng là muốn nói cho ông già trong phòng ngủ nghe thấy.
Trong bếp, Tô Mặc cười hỏi Đinh Cạnh Nguyên đang bưng dĩa thức ăn: "Nghĩ thông rồi à?"
"Nghĩ thông gì cơ?" Đinh Cạnh Nguyên giả vờ không biết.
"Còn giả vờ nữa."
Đinh Cạnh Nguyên không nói.
Tô Mặc xúc thịt kho tàu vào dĩa, Đinh Cạnh Nguyên nhón một miếng cho vào miệng, nhai ngon lành.
Tô Mặc nghiêng đầu hôn hắn một cái, ánh mắt lấp lánh: "Nghĩ thông là tốt rồi.
Ha?"
"Sao vậy?"
"Tôi phát hiện ra bây giờ cậu rất biết điều."
Đinh Cạnh Nguyên một tay bưng dĩa, một tay sờ lên gáy Tô Mặc, cúi đầu ngậm lấy môi anh, luồn lưỡi vào khuấy đảo, m.út mạnh một cái, như muốn hút hồn anh: "Sau này tôi sẽ luôn biết điều."
Trên bàn ăn, Lưu Vân rất xúc động, bà nói Tô Chính công việc ổn định, ngày cưới cũng đã định.
Lại nhìn sang con trai lớn, nói Tô Mặc cũng đã về nhà, sau đó nhìn Đinh Cạnh Nguyên, mỉm cười: "Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng gia đình chúng ta cũng được đoàn tụ." Nói xong, Lưu Vân rưng rưng nước mắt, mấy đứa con đồng loạt nâng ly.
Lưu Vân cầm ly rượu đầy, dùng ánh mắt ra hiệu cho ông già đang im lặng ở bên cạnh nâng ly.
Không biết trước đó trong phòng ngủ, Tô Tuyền Phong lại bị bà xã lải nhải gì, lúc này ông cũng im lặng nghe theo, cụng ly với các con, bao gồm cả Đinh Cạnh Nguyên, sau đó ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Đây không thể không nói là một bước tiến nữa, Tô Mặc thầm thở phào nhẹ nhõm nhìn Đinh Cạnh Nguyên, ánh mắt cả hai ánh lên ý cười.
Ban đầu, trước khi Tô Mặc về nhà, anh và Đinh Cạnh Nguyên đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, đã hẹn với Chu Chuyển Dự là sau mùng mười sẽ sang.
Nhưng bây giờ tình hình đã có chuyển biến tốt, kế hoạch tạm thời thay đổi, thêm vào đó Lưu Vân lại muốn con trai ở nhà thêm vài ngày, nên cuối cùng hai người đến tận sau rằm tháng Giêng mới đi.
Trong khoảng thời gian này, Tô Tuyền Phong vẫn luôn im lặng, buổi tối bị Lưu Vân lải nhải cũng không nói gì, chỉ thở dài.
Rảnh rỗi là lại chạy sang nhà lão Chu chơi cờ tướng.
Về chuyện của Tô Mặc, Tô Tuyền Phong đã xin lỗi ông bạn già.
Lão Chu giận dỗi hai ngày, sau đó đương nhiên là bỏ qua.
Bạn bè bao nhiêu năm như vậy, ông còn không hiểu rõ con người Tô Tuyền Phong hay sao.
Truyện Quan Trường
Tô Mặc nhiều năm không về nhà, vừa về đã dẫn theo bạn trai.
Hai người dì đều gọi điện thoại bảo anh đến nhà ăn cơm.
Tô Mặc dẫn Đinh Cạnh Nguyên đi.
Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, theo phong tục ở Ô Thị, người yêu đã xác định thì phải dẫn về ra mắt họ hàng, coi như là nhận mặt.
Đầu tiên là đến nhà dì cả.
Ở lại một ngày, ăn uống no nê.
Ngày hôm sau đến nhà dì út, không biết hôm nay dượng út Phùng Nhiêu ăn nhầm thuốc gì, lại nhiệt tình với Đinh Cạnh Nguyên một cách thái quá, gần như là nịnh nọt.
Khiến Tô Mặc còn tưởng rằng Đinh Cạnh Nguyên mới là họ hàng của ông ta, còn mình chỉ là người ngoài.
Bữa trưa đặc biệt thịnh soạn, Phùng Lôi liên tục gọi "anh Cạnh Nguyên ".
Ngay cả dì út Lưu Phong cũng rất khách sáo với Đinh Cạnh Nguyên.
Chuyện come out này, thật là...
"Nói đi, có chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì cơ?"
"Còn giả vờ với tôi nữa."
Lần này Tô Mặc thực sự không vui.
Anh cũng không đợi Đinh Cạnh Nguyên trả lời, bỏ mặc hắn đang say khướt vì bị Phùng Nhiêu ép rượu, đi thẳng ra ngoài.
"Mình ơi!" Dưới ánh trăng sáng, Đinh Cạnh Nguyên không kiêng nể gì mà gọi.
Tô Mặc giật mình, vội vàng quay đầu lại bịt miệng hắn.
Đinh Cạnh Nguyên cười hì hì, ôm chầm lấy anh, hôn lên mặt, lên cổ anh, nhất quyết phải dựa vào vai Tô Mặc, bắt anh cõng hắn ra xe.
"Ngoài chuyện này ra, cậu còn giấu tôi chuyện gì nữa không?"
"Hết rồi, mình à...!Thật sự là hết rồi." Đinh Cạnh Nguyên luồn tay vào cổ áo khoác của Tô Mặc, luồn qua lớp áo len, s.ờ soạng đầu ngực anh.
"Biến thái!" Tô Mặc quát lớn, nắm lấy cổ tay hắn kéo ra, không chút lưu tình hất sang một bên.
Lần này Tô Mặc thực sự có chút tức giận.
Đinh Cạnh Nguyên lén lút sau lưng anh, không biết từ bao giờ, đã đưa cho Phùng Nhiêu mười vạn tệ.
Hai người vừa đi vào bóng tối, Đinh Cạnh Nguyên đã ôm chặt lấy anh, cúi đầu muốn hôn.
"Thôi đi, cậu ngoan ngoãn một chút cho tôi, đang ở ngoài đường đấy."
"Giận rồi à?"
"..."
"Là tôi cho, chứ có phải người khác đâu, cứ coi như là quà gặp mặt.
Cô bé kia rất nghĩa khí, tôi rất thích." Hôm đó, Phùng Lôi đã nói trước mặt mọi người: "Anh, em ủng hộ anh.", Đinh Cạnh Nguyên đã nghe thấy.
"Sao cậu không bàn bạc với tôi trước?"
"Tôi biết rồi, mình à.
Lần sau tôi sẽ nhớ."
"Còn nữa, sau này không được tự ý cho người ta tiền bạc, đồ đạc."
"Cũng đâu phải người ngoài..." Không phải người nhà họ Tô, Đinh Cạnh Nguyên còn lâu mới...
"Tiền của chúng ta không phải là nước lã.
Cũng là do chúng ta vất vả làm ra..."
"Vâng, mình à." Trong lòng Đinh Cạnh Nguyên tràn ngập ngọt ngào, thì ra Tô Mặc là có ý này, "Tôi nhớ rồi.
Sau này sẽ không hoang phí nữa, chuyện gì cũng bàn bạc với mình.
Mình à, tôi yêu mình."
"Thôi đi...!Ưm..."
—-----.