Editor: Gấu Gầy
127
Tối hôm qua sau khi chơi điên cuồng suốt đêm, Thẩm Lăng say khướt cùng một người đàn ông trung niên vừa mới quen từ buổi tiệc lái xe ra tìm khách sạn lúc 5 giờ sáng, vào khách sạn đương nhiên là để "làm tình".
Nhưng không ngờ ông chú kia lại "yếu xìu", mới "làm" được một lúc mà đã "teo héo" rồi.
Thẩm Lăng chỉ đành ngậm ngùi chịu đựng, đá ông ta sang một bên, trùm chăn đi ngủ.
Cậu ta ngủ một giấc đến tận 5 giờ chiều.
Hậu quả của việc say rượu chính là đầu đau như búa bổ.
Thẩm Lăng nằm trên giường mở mắt thao láo rất lâu, trong đầu nghĩ đến ông chú vô dụng kia, chắc là đã đi từ lâu rồi.
Cậu ta từ năm 17, 18 tuổi đã bắt đầu lăn lộn trong giới, kinh nghiệm có thể nói là vô cùng phong phú, nhưng cũng thường xuyên nhìn nhầm người.
Nói cho cùng, đàn ông "mạnh mẽ" như Đinh Cạnh Nguyên thật sự rất ít.
Chỉ trách lúc mới vào "nghề", cậu ta đã gặp phải "cao thủ" như Đinh Cạnh Nguyên, khiến cho "khẩu vị" ngày càng cao, sau này gặp ai cũng đều so sánh với hắn, nhưng kết quả luôn thất vọng nhiều hơn hài lòng.
Cậu ta thích cảm giác bị "chơi" đến mức không thể khống chế mà khóc lóc, thích cảm giác "sướng" đến tột cùng, gần như sụp đổ.
Nằm một lúc lâu, Thẩm Lăng cuối cùng cũng chịu dậy đi rửa mặt.
Cậu ta đứng trước gương, tự nháy mắt với chính mình.
Đứng ở cửa thang máy, Thẩm Lăng vẫn đang nghĩ xem tối nay đi chơi ở đâu, đang lướt danh bạ điện thoại thì một người đàn ông cao lớn đứng cạnh cậu ta.
Cậu ta liếc mắt nhìn sang, vốn chỉ định nhìn lướt qua, không ngờ vừa nhìn đã sững sờ.
Mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng Thẩm Lăng vẫn nhận ra ngay lập tức, đó chính là Đinh Cạnh Nguyên, người đã "lên giường" với cậu ta rất nhiều lần, mỗi lần đều "chơi" đến mức cậu ta phải khóc.
Thẩm Lăng lập tức vui mừng, thầm nghĩ thật là không cần tốn công mà gặp được.
Bây giờ cậu ta đang cô đơn trống trải, Đinh Cạnh Nguyên trước đây nổi tiếng là kẻ trăng hoa, chỉ thích trai đẹp, cậu ta tự tin với ngoại hình của mình, "câu dẫn" Đinh Cạnh Nguyên chỉ là chuyện nhỏ.
Cậu ta vừa định lên tiếng chào hỏi thì Đinh Cạnh Nguyên đã quay người bỏ đi.
Vì vậy, cậu ta đành đứng đợi ở cửa thang máy.
Cậu ta đoán chắc chắn là Đinh Cạnh Nguyên đang "mây mưa" với người khác trong khách sạn, bây giờ "xong việc" nên chuẩn bị rời đi.
Chưa đầy hai phút sau, Đinh Cạnh Nguyên quả nhiên quay lại.
Hắn từ cuối hành lang đi tới, nhìn thấy dáng vẻ mặc vest, thắt cà vạt cùng với áo khoác vắt trên tay vô cùng đẹp trai của hắn, Thẩm Lăng không khỏi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu trong lòng.
Đinh Cạnh Nguyên bây giờ trông nam tính và rắn chắc hơn, toàn thân toát lên vẻ trưởng thành từng trải.
"Đinh Cạnh Nguyên, đã lâu không gặp." Thẩm Lăng mỉm cười với Đinh Cạnh Nguyên, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ khiêu khích.
Khóa áo khoác phao màu trắng của cậu ta đã được cởi ra từ trước, để lộ chiếc áo len cổ thấp màu đen bên trong, xương quai xanh gợi cảm ẩn hiện dưới ánh đèn hành lang.
Đinh Cạnh Nguyên liếc nhìn cậu ta một cái, nhận ra cậu ta, nhưng trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Lúc này thang máy đến, Đinh Cạnh Nguyên bước vào trong.
Đinh Cạnh Nguyên giả vờ không quen biết? Điều này khiến Thẩm Lăng có chút khó chịu, nhưng cậu ta vẫn lập tức đi theo vào thang máy, cố ý đứng sau Đinh Cạnh Nguyên.
Từ phía sau, cậu ta nhìn chằm chằm vào cặp mông cong và đôi chân dài miên man của Đinh Cạnh Nguyên.
Thang máy dần dần đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, Thẩm Lăng nhịn một lúc, thấy Đinh Cạnh Nguyên không có động tĩnh gì, bèn chủ động lên tiếng: "Bây giờ đã trở nên lạnh lùng như vậy rồi sao, gặp người quen cũng không thèm nhìn lấy một cái."
"Tối nay có rảnh không?"
"Này, người ta đang nói chuyện với anh đấy?" Thẩm Lăng vừa nói vừa dùng mu bàn chân đá nhẹ vào bắp chân Đinh Cạnh Nguyên.
Đây rõ ràng là hành động "câu dẫn".
Mấy năm không gặp, Đinh Cạnh Nguyên lại giả vờ nghiêm túc.
Người khác không biết, nhưng cậu ta chẳng lẽ không hiểu Đinh Cạnh Nguyên sao? Rõ ràng là một kẻ đào hoa chính hiệu.
Bị đá một cái, Đinh Cạnh Nguyên cuối cùng cũng quay người lại, nhìn chằm chằm Thẩm Lăng, tiến lên một bước, chống một tay lên tường thang máy bên cạnh mặt Thẩm Lăng, cúi người xuống.
Ngay khi Thẩm Lăng ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, tưởng rằng Đinh Cạnh Nguyên sắp hôn mình, thì Đinh Cạnh Nguyên dừng lại trong phạm vi an toàn, lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với loại "trai bao" như cậu."
"Hả!" Thẩm Lăng cười nhạt một tiếng, lập tức thay đổi sắc mặt, "Trước đây bộ anh "chơi" ít "trai bao" lắm sao?"
Thang máy đã đến bãi đậu xe.
Đinh Cạnh Nguyên không muốn đôi co với cậu ta nữa, bèn quay người rời đi bằng vẻ mặt vô cảm.
Đinh Cạnh Nguyên không trả phòng, hơn nữa lúc nãy còn vội vàng quay về phòng, chứng tỏ trong phòng còn có người.
Thẩm Lăng bị bẽ mặt, trong lòng rất khó chịu, lòng tự trọng cũng không cho phép.
Cậu ta muốn xem xem bạn trai hiện tại của Đinh Cạnh Nguyên là "thần tiên" phương nào.
Muốn cậu ta một mình chịu ấm ức sao? Không có cửa đâu.
Vì vậy, một tiếng sau, trong nhà hàng của khách sạn, Thẩm Lăng đã gặp Tô Mặc.
Nhân cơ hội Đinh Cạnh Nguyên quay về phòng, cậu ta đã đến khiêu khích Tô Mặc.
128
Nhìn thấy Đinh Cạnh Nguyên đi tới, Tô Mặc khoanh tay, dựa vào ghế sofa, quay mặt ra ngoài cửa sổ, giả vờ ngắm cảnh đêm bên ngoài.
Từ trong tấm kính phản chiếu, anh có thể nhìn thấy Đinh Cạnh Nguyên không quay lại chỗ cũ mà ngồi xuống ngay bên cạnh anh.
Lúc này Tô Mặc thật sự tức giận đến mức không muốn để ý đến hắn.
Nhưng đáng ghét là bên kia còn có một tên đang trong tư thế "hổ rình mồi".
"Sao vậy? Sao mặt lại đỏ thế này?" Đinh Cạnh Nguyên ghé sát mặt vào, lo lắng hỏi han, còn tưởng rằng Tô Mặc lại bị đau ở "chỗ đó", đâu có ngờ anh đang tức giận.
Tô Mặc quay mặt không thèm để ý đến hắn, mím chặt môi, lúm đồng tiền hiện rõ trên má.
Lúc này Đinh Cạnh Nguyên mới nhận ra Tô Mặc đang giận dỗi.
"Sao vậy? Sao lại giận dỗi thế này?" Đinh Cạnh Nguyên vừa nói vừa đưa tay muốn xoay mặt Tô Mặc lại, bị Tô Mặc giáng cho một cái tát vào mu bàn tay.
Tô Mặc trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Cút! Tôi không muốn để ý đến cậu."
Cái tát của Tô Mặc tuy không mạnh, nhưng trong nhà hàng yên tĩnh cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Ít nhất là Thẩm Lăng luôn chú ý đến hai người bọn họ đã nghe thấy.
Bao gồm cả thái độ có thể nói là "ngang ngược" của Tô Mặc đối với Đinh Cạnh Nguyên lúc này, cậu ta cũng nhìn thấy rõ ràng.
Đinh Cạnh Nguyên không hề tức giận, cũng không phẩy tay áo bỏ đi, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi.
Thẩm Lăng thật sự ngây người, đây có phải là cậu ấm Đinh khó chiều kia không? Nhưng những điều khiến cậu ta không thể tưởng tượng nổi còn ở phía sau.
"Tổ tông của tôi, tôi lại chọc giận cậu cái gì rồi?" Đinh Cạnh Nguyên cười nịnh, hắn biết chắc chắn Tô Mặc không nỡ để hắn cút đi.
Hắn vừa ôm eo Tô Mặc, hai ngón tay luồn vào trong áo len vuốt ve làn da nhạy cảm trên eo anh, tay kia lấy chiếc ví da vừa mới quay về phòng lấy xong, mở ra đưa đến trước mặt Tô Mặc.
Tô Mặc lập tức nhìn thấy thứ bên trong.
Bên trong ví là một bức ảnh chụp chung của hai người từ rất lâu trước đây, cũng là bức ảnh duy nhất của hai người.
Bức ảnh được chụp ở nhà thi đấu môn đấu kiếm, hai người đều cười rất vui vẻ, Đinh Cạnh Nguyên gần như ôm chặt lấy anh, khiến anh phải nghiêng hẳn sang một bên.
Hóa ra bức ảnh mà Đinh Cạnh Nguyên nói lúc nãy là bức này, Tô Mặc nghiến răng nghiến lợi thở dài trong lòng, anh và Đinh Cạnh Nguyên đúng là nghiệt duyên.
Nhìn là biết ngay lúc đó Đinh Cạnh Nguyên nhất định đã có ý đồ xấu với anh rồi.
"Vốn dĩ tôi muốn đợi đến ngày cậu tự mình phát hiện ra rồi cảm động, nhưng cậu chưa bao giờ lật xem ví tiền hay điện thoại của tôi, tôi cũng không biết phải đợi đến khi nào cậu mới tự phát hiện ra..."
"Cậu qua kia ngồi đi." Tô Mặc cắt ngang lời Đinh Cạnh Nguyên, trừng mắt ra lệnh.
Thấy hắn không nhúc nhích, anh định giơ chân đá thì bị Đinh Cạnh Nguyên túm lấy chân đặt lên đùi mình.
"Bây giờ đang ở chỗ đông người, cậu có thể chú ý một chút được không?" Tô Mặc trừng mắt nhìn hắn, Đinh Cạnh Nguyên và Thẩm Lăng kia, hai người đều đáng ghét như nhau.
"Vậy cậu nói cho tôi biết tại sao cậu lại giận đi?" Đinh Cạnh Nguyên cũng không cười nữa, vẻ mặt nghiêm túc.
"...!Bởi vì trước đây cậu quá đào hoa, vừa nãy còn có người tìm đến tận cửa.
Nghĩ đến việc cậu và người khác cũng làm những chuyện đó trên giường là tôi lại thấy tức giận." Tô Mặc nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ cuối cùng, giọng nói không tự chủ được mà lớn hơn.
Vài vị khách đang ăn cơm xung quanh quay đầu lại nhìn.
Hai người nhìn nhau, mặt Tô Mặc không những không hết đỏ, mà khóe mắt còn dần dần đỏ hoe.
Cơn tức giận dồn nén trong lòng bỗng nhiên trào dâng, trực tiếp trào ra từ khóe mắt.
Thực ra chuyện xấp ảnh lúc trước, Tô Mặc vẫn luôn canh cánh trong lòng, Đinh Cạnh Nguyên có bạn trai trước khi quen anh là chuyện rất bình thường, nhưng anh không ngờ con số lại nhiều đến vậy.
Càng để tâm, anh càng không thể chấp nhận những chuyện này.
Đinh Cạnh Nguyên từng trần truồng ôm ấp người khác, hôn hít cuồng nhiệt, làm tình cuồng loạn.
Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng anh lại cảm thấy chua lè.
Hơn nữa hôm nay còn có người tìm đến tận cửa, bây giờ còn đang ngồi nhìn chằm chằm ở phía đối diện.
Là đàn ông, ai mà chịu đựng được việc người của mình từng "lên giường" với vô số kẻ khác, làm đủ mọi chuyện thân mật.
"Người đó nói gì với cậu?" Đinh Cạnh Nguyên đoán chắc chắn là Thẩm Lăng, Tô Mặc tức giận, đáng lẽ hắn phải vui mừng mới đúng.
Hắn đưa tay lau khóe mắt Tô Mặc, lại bị anh giáng cho một cái tát đau điếng, "Buông ra, cậu ôm tôi như vậy, "chỗ đó" của tôi đau." Tô Mặc cúi đầu xuống, nhưng Đinh Cạnh Nguyên nghe ra được, hình như hắn lại chọc bảo bối của mình sắp khóc rồi.
Lần trước là quỳ trước giường, chỉ vì chuyện đó mà Tô Mặc giận hết mấy ngày.
Lần này phải làm sao đây, vừa mới được Tô Mặc tỏ tình đã bị đối xử lạnh nhạt như vậy, đúng là "lên voi xuống chó" mà, Đinh Cạnh Nguyên thật sự không chịu nổi.
Sau đó, một màn cầu hôn khiến mọi người há hốc mồm đã diễn ra trong nhà hàng.
Đinh Cạnh Nguyên mở hộp nhẫn vừa mua ra, để lộ chiếc nhẫn bên trong, đặt trên lòng bàn tay, sau đó quỳ một gối xuống, một tay đặt lên đùi Tô Mặc như cầu xin.
Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn, ngay cả nhân viên phục vụ đang bưng thức ăn cũng đứng ngây người.
Trong chốc lát, cả nhà hàng im phăng phắc.
Còn Thẩm Lăng thì hoàn toàn ngỡ ngàng.
Cậu ấm lạnh lùng, đào hoa kia lại sẵn sàng quỳ xuống cầu hôn giữa chốn đông người, mà người tên Tô Mặc kia rõ ràng vẫn còn tỏ vẻ không vui.
Rốt cuộc anh ta có gì tốt? Lại có thể khiến một kẻ phong lưu như Đinh Cạnh Nguyên "quay đầu là bờ".
Trong lòng Thẩm Lăng không ngừng ghen tị, cậu ta thật sự không cam tâm.
Cơn ghen ghét điên cuồng trỗi dậy, những lời hùng hồn lúc trước cậu ta nói với Tô Mặc, giờ đây đã tan thành mây khói.
"Tôi quỳ xuống cầu xin cậu còn chưa đủ sao?"
"Cậu mau đứng lên..."
"Cậu có yêu tôi không?"
"Cậu mau đứng lên cho tôi..."
"Cậu đồng ý đeo nhẫn thì tôi sẽ đứng lên."
"Cậu đừng có điên nữa...!Xin cậu đấy..."
"Nói đồng ý đi!"
Tô Mặc thật sự xấu hổ muốn chết, mặt đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ ửng.
Bao nhiêu người đang nhìn, hai người đàn ông thế này thật sự rất kỳ cục.
Anh định đứng dậy bỏ đi mấy lần, nhưng đều bị Đinh Cạnh Nguyên kéo lại, ấn xuống.
Tô Mặc vừa xấu hổ vừa tức giận, giơ tay lên tát nhẹ Đinh Cạnh Nguyên.
"Tôi biết cậu không nỡ đánh tôi mà." Đinh Cạnh Nguyên nắm lấy tay Tô Mặc, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út trên bàn tay trái của anh.
Không biết từ đâu vang lên một tràng pháo tay.
Cuối cùng bữa tối cũng không ăn, Đinh Cạnh Nguyên nắm chặt tay Tô Mặc bình thản rời đi.
Khi đi ngang qua bàn của Thẩm Lăng, Tô Mặc ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, chỉ có vậy thôi.
Mãi đến ngày hôm sau, khi nhìn thấy bức ảnh được đăng tải trên trang nhất các mặt báo, Thẩm Lăng mới thật sự hối hận.
Cậu ta bàng hoàng nhận ra, thì ra Đinh Cạnh Nguyên chính là người thừa kế của Tập đoàn Trường Giang.
Cậu ta đã chọc giận nhầm người rồi.
Về sau, khi bị công ty sa thải, cậu ta cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ là chửi rủa mười tám đời tổ tiên của Đinh Cạnh Nguyên suốt cả đêm.
129
Tô Mặc dựa vào gối xem phim.
Đinh Cạnh Nguyên từ phòng tắm đi ra, trần truồng, bước đến bên giường, quỳ thẳng xuống trước mặt Tô Mặc.
"Đừng có chắn trước mặt tôi." Tô Mặc ngẩng đầu mắng hắn: "Biến thái, mặc quần áo vào."
"Mình phạt nó đi, muốn phạt thế nào cũng được.
Phạt đứng hay phạt quỳ, tùy mình." Đinh Cạnh Nguyên trình "của quý" của mình ra, dí sát vào mặt Tô Mặc.
"Cút!" Tô Mặc mắng hắn.
"Mình xem nó đang chào mình kìa." Đinh Cạnh Nguyên vỗ nhẹ vào "của quý" to lớn của mình vài cái, quả nhiên nó ngẩng cao đầu.
Tô Mặc: "Quay sang trái."
Đinh Cạnh Nguyên dùng tay ấn nó sang bên trái.
Tô Mặc: "Nghỉ."
Đinh Cạnh Nguyên dùng ngón tay kẹp nó chọc thẳng vào miệng Tô Mặc.
"Cút!"
"Không bắn ra thì làm sao mà nghỉ được?"
"Ai bảo cậu lên giường? Qua kia quỳ xuống cho tôi."
"Bảo bối, tôi sai rồi, mình tha cho tôi đi, nể mặt nó đi mà."
Đinh Cạnh Nguyên nhào tới, lột quần Tô Mặc ra, cầm "Tiểu Đinh Đinh" của mình cọ xát vào "hoa cúc" và "cậu nhỏ" của Tô Mặc, thay nó thề rằng từ nay về sau nhất định sẽ "trung thành" với "cậu nhỏ" và "hoa cúc" của anh.
Nghe xong, Tô Mặc cạn lời đến mức bật cười.
—-----.