104
Vừa bước vào nhà, Đinh Cạnh Nguyên đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.
Từ bên ngoài lạnh lẽo bước vào căn nhà ấm áp, lại được người mình yêu thương bận rộn nấu nướng cả bàn đầy món ngon, cảm giác ngọt ngào và mãn nguyện này chính là hương vị của hạnh phúc.
Cởi áo khoác xong, hắn liền đi thẳng vào bếp.
"Về rồi à?" Tô Mặc đang mặc tạp dề, bật máy hút mùi, xào rau, nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại.
Trên bàn ăn đã bày biện rất nhiều bát đĩa, một nồi lẩu điện đang sôi sùng sục, hương thơm theo làn khói bốc lên nghi ngút.
Đinh Cạnh Nguyên đang đói bụng, ngửi thấy mùi thơm lập tức thèm thuồng, hắn ôm chầm lấy Tô Mặc từ phía sau, siết thật chặt rồi hôn ngấu nghiến, dù sao cũng phải thỏa mãn cơn thèm trước đã.
Tô Mặc không biết hắn lại phát điên cái gì, trong lòng tuy không hài lòng nhưng vẫn để yên cho hắn ôm, vẫn miễn cưỡng hé miệng cho hắn đưa lưỡi vào, mặc hắn muốn làm gì thì làm, ngay lập tức đưa tay tắt bếp.
Ban đầu, Đinh Cạnh Nguyên ôm từ phía sau, cúi đầu hôn, sau đó từ từ xoay người Tô Mặc lại, ôm eo từ phía trước, nâng người lên, không biết hắn lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, cuối cùng bồng Tô Mặc lên như bồng trẻ con, mũi chạm mũi, đưa lưỡi ra liếm đôi môi sưng đỏ của Tô Mặc.
Tô Mặc hai tay đặt trên vai Đinh Cạnh Nguyên, ngước mắt nhìn hắn.
Hai người im lặng nhìn nhau, không ai nhắc đến chuyện chiếc xe mới kia.
"Hôm nay ăn lẩu à?"
"Ừ.
Còn một món nữa chưa xào xong." Tô Mặc nói xong thì đá đá chân, Đinh Cạnh Nguyên cắn mạnh một cái lên đôi môi mỏng kia rồi mới chịu buông người ra.
Tô Mặc tiếp tục bật bếp xào rau, Đinh Cạnh Nguyên rửa tay xong, xoay người bỏ thêm các loại viên thả lẩu và thịt cuộn vào nồi.
Vừa ngồi xuống, hắn liền lấy điện thoại ra quay Tô Mặc.
Chiều mai hắn phải đi rồi, hành lý ở biệt thự đã được người ta thu dọn xong xuôi, lần này đi chắc là phải một thời gian mới gặp lại, nhất định là sẽ rất nhớ, cho nên hắn phải ghi âm và quay lại một chút hình ảnh của Tô Mặc để dành phòng khi cần dùng đến.
Lúc ăn cơm, Đinh Cạnh Nguyên vẫn để điện thoại ở bên cạnh, hắn muốn ghi âm cả giọng nói chuyện phiếm lúc ăn cơm của Tô Mặc.
"Sao không nói gì vậy?"
"..." Tô Mặc giả vờ như không nghe thấy, tự mình ăn cơm.
"Hử? Hỏi cậu đấy." Tô Mặc không để ý đến hắn, Đinh Cạnh Nguyên bèn đưa đũa ra chặn đũa Tô Mặc nhưng không chặn được.
Tô Mặc né sang một bên, gắp miếng thịt cho vào miệng, Đinh Cạnh Nguyên liền gắp theo, cứng rắn cướp miếng thịt dính đầy nước bọt kia từ miệng Tô Mặc bỏ vào miệng mình.
"Cậu làm gì vậy?" Tô Mặc ngẩn người, nhìn thấy Đinh Cạnh Nguyên nhai ngon lành mới nhíu mày hỏi nhỏ, anh thật sự bị hành động vô liêm sỉ này của hắn làm cho xấu hổ chết đi được.
"Sao không nói chuyện?" Đinh Cạnh Nguyên hỏi ngược lại một cách đường hoàng.
"Ai bảo cậu mở cái này?" Tô Mặc dùng đũa chỉ vào chiếc điện thoại bên cạnh.
"Ghi âm đấy."
"...!Muốn nghe đến thế...!thì...!gọi điện thoại là được rồi..." Tô Mặc nói một cách ngập ngừng, hình như không vui, giống như đang ghét bỏ Đinh Cạnh Nguyên ngốc nghếch vậy.
"Ghi âm cái này có công dụng đặc biệt." Đinh Cạnh Nguyên lập tức cười gian.
Tô Mặc thấy hắn cười dâm dê như vậy, chắc chắn là không có chuyện gì tốt đẹp, nhưng anh lại nhịn không hỏi.
Anh không hỏi, Đinh Cạnh Nguyên cũng không nói.
Ăn cơm xong, nhân lúc Đinh Cạnh Nguyên đi vệ sinh, Tô Mặc đang rửa bát ở bồn rửa, do dự một lúc, lau tay rồi đi đến bàn ăn cầm lấy điện thoại của Đinh Cạnh Nguyên.
Màn hình có mật khẩu, Tô Mặc đặt xuống, đứng im, suy nghĩ một lúc rồi lại cầm lên, thử nhập ngày sinh của mình X20525, "khò" một tiếng, điện thoại đã được mở khóa.
Đinh Cạnh Nguyên có thể lén lút đăng nhập tài khoản QQ của anh, anh xem điện thoại của hắn một chút thì có sao đâu.
Tô Mặc nghĩ như vậy, lập tức tìm đến thư mục âm thanh và video.
Bên trong có vài tệp tin.
Tệp tin sớm nhất là lúc hơn chín giờ tối hôm qua.
Hơn chín giờ? Tô Mặc lén xem trộm chuyện riêng tư của Đinh Cạnh Nguyên, trong lòng có chút hồi hộp, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, ngón tay chạm nhẹ, tệp tin âm thanh được mở ra, một tràng âm thanh "bạch bạch" khiến người ta mặt đỏ tim đập cùng với tiếng rên rỉ đứt quãng lập tức phát ra từ điện thoại: "Thích không?"
"...!Aaa...!thích...!thích..."
"Gọi tôi là gì?"
"A! Tha...!cho...tôi...!a ưm..."
"Lại không ngoan rồi.
Gọi tôi là gì?"
"A! Ưm...!anh...!anh tha cho em..."
"Gọi là ông xã!"
"...!Ông xã...!a ưm...!a...!đau...!chậm...!không chịu nổi nữa..."
...
"Không ngửi đâu...!không muốn ngửi cái này..."
"Lại không nghe lời rồi, có phải hay không, hửm?"
"A a a..."
...
Âm thanh dâm mĩ tràn ngập khắp không gian, giọng nói trầm thấp, tiếng thở dốc của Đinh Cạnh Nguyên khiến Tô Mặc đỏ bừng mặt.
Tối hôm qua, lúc sau Đinh Cạnh Nguyên lại có dấu hiệu muốn phát điên, ra sức chà đạp anh, anh bị đỉnh đến mức hồn bay phách lạc, nếu không phải có tường chắn phía trước, chắc là đã bay ra ngoài luôn rồi.
Tô Mặc hoàn toàn không biết Đinh Cạnh Nguyên đã mở điện thoại từ lúc nào, vậy mà lại ghi âm, tên biế.n thái này rốt cuộc muốn làm gì...
Tô Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đinh Cạnh Nguyên không biết từ lúc nào đã dựa người vào cửa, ánh mắt mang theo d.ục vọng đang nhìn chằm chằm vào mình.
Anh hoảng hốt vội vàng tắt âm thanh, không, phải xóa nó đi chứ.
Chưa kịp hành động, Đinh Cạnh Nguyên dường như đã đoán được, nhanh như chớp đã cướp lấy điện thoại.
"Á--" Tô Mặc kêu lên một tiếng đau đớn, là Đinh Cạnh Nguyên ôm cả người lẫn tay anh lại, cúi đầu hôn lên má anh, nơi có lúm đồng tiền nhỏ nhắn, sau đó cắn một cái rồi đưa lưỡi ra liế.m láp.
Vất vả lắm mới ghi âm được, sau này còn phải dựa vào nó để "tự xử", sao có thể để Tô Mặc xóa đi được.
"Buông ra...!đau chết đi được...!Đinh Cạnh Nguyên cậu là chó à...!a...!không buông ra thì tôi giận đấy...!ngày mai tôi còn dám gặp ai nữa chứ..."
Đêm cuối cùng trước khi chia tay, trong căn bếp nhỏ, tiếng mắng mỏ đập phá của Tô Mặc hòa lẫn với tiếng "bạch bạch" của da thịt vang lên không ngớt.
105
Hôm sau, Tô Mặc vẫn dậy sớm như thường lệ để làm bữa sáng, nấu cháo kê, rán vài lát thịt heo muối và trứng ốp la, xào thêm một ít rau ăn kèm.
Lúc Đinh Cạnh Nguyên thức dậy thì bữa sáng đã sắp dọn xong.
Hai người thỉnh thoảng lại nói với nhau vài câu chuyện phiếm không đầu không đuôi.
Ăn sáng xong, họ cùng nhau ra khỏi nhà như mọi khi.
Đinh Cạnh Nguyên mặc áo khoác cho Tô Mặc, đợi Tô Mặc ra khỏi cửa thì xoay người khóa cửa lại, sau khi khóa xong theo thói quen lại dùng sức đẩy đẩy, đảm bảo cửa đã khóa kỹ.
Trên đường đi, hắn vẫn nắm chặt tay Tô Mặc đưa anh đến quảng trường Hồng Vận.
Thấy anh sắp mở cửa xuống xe, Đinh Cạnh Nguyên đột nhiên nghiêng người qua hôn nhẹ lên môi Tô Mặc, nhìn vào mắt anh, dặn dò một cách nghiêm túc: "Phải nhớ tôi đấy."
Tô Mặc hiếm khi không giả vờ như không nghe thấy, đối diện với Đinh Cạnh Nguyên nghiêm túc như vậy, anh bất giác mím môi, nở một nụ cười rất nhẹ, để lộ lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Đinh Cạnh Nguyên thấy vậy lập tức có chút ngứa ngáy, đưa lưỡi liếm nhẹ lên lúm đồng tiền đáng yêu kia, lẩm bẩm: "Ngọt quá đi."
"Phì!" Đồ lưu manh.
Tô Mặc khẽ "phì" một tiếng vào mặt Đinh Cạnh Nguyên, xoay người xuống xe.
Lúc chiếc Bentley chạy ngang qua trạm xe buýt, Tô Mặc lại nhìn Đinh Cạnh Nguyên thêm một lần nữa.
Nhìn theo chiếc xe một hồi, anh thấy cửa kính xe từ từ được tài xế kéo lên, cuối cùng biến mất trong dòng xe cộ.
Ngày mai là ngày kiểm tra nhà cung cấp, vốn tưởng rằng mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, không ngờ lại liên tiếp xảy ra nhiều sự cố, các bộ phận đều bận rộn cả ngày.
Đầu tiên là sáng sớm bác Chung - bảo vệ không đến làm, xe đưa đón công nhân dừng ở ngoài cổng hơn nửa tiếng đồng hồ cũng không vào được, bởi vì không tìm thấy chìa khóa để mở cổng.
Mãi đến hơn chín giờ mới nhận được điện thoại, nói là tối hôm qua nhà bác Chung bị chập điện, cháy rụi cả căn nhà.
Mọi người đều thở dài thương xót, sao người tốt như vậy mà lại gặp phải chuyện không may.
Tổng giám đốc Lư vội vàng triệu tập một cuộc họp ngắn, kêu gọi mọi người sau khi bận xong việc ngày mai thì quyên góp tiền giúp đỡ gia đình bác Chung, về cơ bản tất cả nhân viên đều gật đầu đồng ý ngay tại chỗ.
Bộ phận Hậu cần tạm thời tìm một bác lớn tuổi ở thị trấn đến thay thế bác Chung trong hai ngày.
Tổng giám đốc Lư đích thân dặn dò, nhớ cho con Heiniu ở phía sau kho phế liệu ăn.
Heiniu là con chó mà Tổng giám đốc Lư nuôi, nghe nói là giống chó lai giữa chó ngao Tây Tạng và chó becgie Đức, trước đây đều do bác Chung chăm sóc, trong nhà ăn còn có một bếp nhỏ chuyên nấu ăn cho Heiniu.
Ăn trưa xong, một thiết bị đo lường chính xác rất quan trọng của phòng thí nghiệm lại được phát hiện có vấn đề, nói là trước đó kiểm tra vẫn bình thường, đột nhiên phát hiện đo không chính xác.
Thiết bị cũng cũ rồi, đúng là đến lúc dễ hỏng.
Bộ phận Mua hàng và phòng thí nghiệm lập tức họp khẩn cấp, gọi điện thoại liên hệ, cử người đi công tác, nhất định phải quay về trong đêm, đảm bảo sáng mai thiết bị có thể đến nhà máy.
Buổi chiều, Tô Mặc cũng giúp bộ phận Chất lượng đến dây chuyền sản xuất kiểm tra việc học thuộc lòng bộ câu hỏi đáp của công nhân, về cơ bản, dù có ấp úng thì mọi người cũng đều đọc được.
Đến hơn ba giờ chiều, dây chuyền sản xuất hộp cầu chì ở tầng dưới đột nhiên náo loạn.
Lúc Tô Mặc chạy đến nơi thì nhìn thấy một vũng máu trên sàn, một công nhân lúc đóng gói không biết làm sao mà bị máy đóng gói kẹp vào tay, nhìn vết thương có vẻ khá nghiêm trọng.
Có người lớn tuổi nói một câu xui xẻo là "thấy máu thì sẽ không có chuyện gì tốt đẹp", Tô Mặc quay đầu lại, nhíu mày "suỵt" một tiếng với bà ấy, vừa trách móc vừa cười.
Nói lời không may mắn thì nên ít nói, nhưng thấy máu quả thật là không may mắn.
Bận rộn cả ngày, đến lúc lên xe đưa đón công nhân, mọi người vẫn bàn tán về chuyện kiểm tra ngày mai.
Giang Vũ ngồi cách Tô Mặc một lối đi, nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng lại vểnh tai nghe Tô Mặc nói chuyện.
Biết được bí mật của người khác quả thật là một chuyện rất đau khổ, bây giờ anh ta đặc biệt chú ý đến nhất cử nhất động của Tô Mặc, hoàn toàn hành động theo bản năng, chết tiệt, thật sự là quá đủ rồi.
Mãi đến khi đến quảng trường Hồng Vận, Tô Mặc mới nhớ đến Đinh Cạnh Nguyên.
Trên trạm xe buýt sẽ không còn bóng dáng của hắn nữa.
Đứng trong gió lạnh hơn mười phút, cuối cùng cũng đợi được xe buýt.
Hôm nay người đặc biệt đông, chen chúc nhau như cá mòi trong hộp, mãi mới đến được trạm gần nhà.
Từ xa Tô Mặc đã nhìn thấy chiếc Zhijun màu đen đậu dưới lầu.
Tô Mặc thở dài một hơi, anh đang nắm chặt chiếc chìa khóa xe trong túi áo khoác của mình, vì nắm quá lâu nên đã hơi ra mồ hôi.
Trước khi lên nhà, Tô Mặc lái xe đi dạo quanh khu chung cư một vòng.
Anh đã lấy bằng lái được một năm rồi, bây giờ lái xe có chút lóng ngóng.
Lái xe khoảng nửa tiếng, anh lại đỗ xe xuống lầu.
Ngồi trong xe nhìn ngó, sờ mó một lúc, anh tiện tay mở ngăn chứa đồ trước xe, phát hiện bên trong có một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, lấy ra mở ra xem, là một mặt dây chuyền cầu bình an, nhìn rất đẹp, bên dưới miếng ngọc còn treo hai viên đá mã não đỏ tự nhiên.
Tô Mặc không biết rằng đây là thứ mà Đinh Cạnh Nguyên đã đặc biệt tìm thầy về khai quang, gọi là bùa hộ mệnh, còn gọi là bùa đào hoa, chuyên dùng để giữ gìn tình yêu.
Cùng lúc đó, Giang Vũ vừa về đến nhà đã hùng hùng hổ hổ chạy đến chỗ bảo vệ, chỉ tay vào mặt hai người bảo vệ mắng xối xả.
Anh ta nhận được một thùng đặc sản mà chị gái lấy chồng xa gửi về, vừa mới lấy về từ chỗ bảo vệ, kết quả khi về nhà mở ra xem, mẹ kiếp, gà hầm Phúc Lợi bên trong đều bị ăn hết, chỉ còn lại một túi xương gà được đặt ngay ngắn trong túi, hạt óc chó cũng bị ăn hết chỉ còn lại vỏ.
Giang Vũ mắng chửi các kiểu, bắt nạt hai người bảo vệ, hai người bảo vệ chỉ thiếu nước thề sống thề chết, thật sự là không động vào đồ của anh ta.
Xung quanh có một đám người đứng xem.
Cuối cùng, một anh bảo vệ không nhịn được nữa, nói mẹ kiếp, mày còn ăn nói hàm hồ nữa thì đừng trách tao.
Kết quả Giang Vũ im bặt, kẹp đuôi chạy về nhà.
Giang Vũ tức giận về đến nhà, lại gọi điện thoại cho công ty chuyển phát nhanh, mắng chửi một trận, dọa sẽ kiện công ty bọn họ.
Kết quả cô nhân viên chăm sóc khách hàng nhẹ nhàng nói muốn kiện thì cứ việc.
Khiến Giang Vũ tức chết đi được.
Mệt mỏi vì tức giận, Giang Vũ nằm vật xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đột nhiên, anh ta bật dậy như lò xo.
Chuyện bóc đồ ăn trong gói hàng của người khác, cách đây không lâu anh ta cũng vừa mới làm, chẳng lẽ là...!Giang Vũ nheo mắt lại.
—-----.