Editor: Gấu Gầy
9
Ăn cơm tối xong, lúc đang rửa bát trong bếp, Tô Mặc chợt nhớ ra trong ngăn kéo dưới cùng của tủ đầu giường trong phòng ngủ hình như còn nửa hộp thuốc lá hiệu Đại Hội Nhân Dân, là lần trước gọi điện thoại về nhà, tiện thể mua ở siêu thị dưới lầu.
Mấy hôm nay trời mưa liên miên, tầng hai lại khá ẩm thấp, Tô Mặc lấy thuốc lá ra ngửi thử, đã có chút mùi vị không còn nguyên chất.
Hơn bảy giờ tối, trời vẫn chưa tối hẳn.
Trên ban công nhỏ nhà mình, Tô Mặc mặc chiếc quần đùi rộng thùng thình, vừa hút thuốc vừa dùng bình tưới màu xanh lam tưới nước cho cây xương rồng, hai ngày nay anh bận quá, không để ý đến hai chậu cây này, đất trong chậu đã khô cong cả rồi.
Dưới lầu, hai cậu nhóc sáu, bảy tuổi đang chơi đùa ầm ĩ, thi thoảng lại cười phá lên.
"Cậu bắt nạt người ta! Cậu véo mặt tớ."
"Hahaha, tớ véo cho cậu gầy bớt đi đấy."
"Còn dám chạy! Đứng lại cho tớ đánh một cái, nếu không tớ sẽ mách mẹ."
"Lêu lêu lêu...!ha ha ha...!không đuổi kịp đâu, không đuổi kịp đâu...!nhóc mập ú đâu có đuổi kịp..."
Cậu nhóc hay bắt nạt bạn có vẻ lớn hơn một chút, dáng người cũng cao hơn, vừa chạy đằng trước vừa ngoái đầu lại lắc lư trêu chọc cậu bé mập mạp đang chạy chậm chạp phía sau, miệng không ngừng hát: "Nhóc mập, nhóc mập ú, chạy chậm như rùa, không đuổi kịp đâu...", khiến cậu bé mập mạp tức giận nhảy dựng lên.
Tô Mặc tựa vào lan can, nhìn hai đứa trẻ đang chơi đùa dưới lầu, khói thuốc bay ra từ miệng anh thành một đường thẳng tắp, anh mỉm cười.
Anh chợt nhớ đến cậu em trai Tô Chính của mình.
Hồi nhỏ, hai anh em cũng hay chơi đùa như vậy, anh cũng thường xuyên bắt nạt em trai.
Đã nửa tháng rồi anh chưa liên lạc với em trai, không biết cậu ấy tìm việc làm thế nào rồi.
"Ai da, ai da! Đừng đánh nữa."
"Tớ có đánh đâu.
Cậu đừng chạy nữa, cho tớ đánh một cái đi, nhanh lên!! Tức chết tớ rồi!! Hu hu..."
Thấy cậu bé mập mạp sắp khóc đến nơi, cậu bé lớn hơn lập tức dừng lại, quay đầu lại, ghé sát mặt vào cậu bé mập mạp, cười dỗ dành: "Rồi rồi, cho cậu đánh một cái.
Đừng khóc nữa, xấu hổ quá đi."
Cậu bé mập mạp lập tức túm lấy cậu bé lớn hơn, giơ nắm đấm nhỏ xíu lên đấm lia lịa, đánh cho cậu bé lớn hơn phải nghiến răng nghiến lợi kêu la.
Đánh xong, cậu bé mập mạp cũng nguôi giận, nín khóc mỉm cười.
"Ôi trời, cái đồ vô lương tâm, sao cậu đánh mạnh thế, gãy tay tớ rồi này."
"...!Ơ ơ...!để tớ xoa cho cậu nhé..."
"Ê! Con mèo hoang kia lại đến kìa."
"Đâu...!đâu..."
...
Thuốc lá hơi ẩm hút rất chán, Tô Mặc quay vào nhà mặc áo phông, cầm ví tiền, lại vào bếp lấy hộp cơm nhỏ, xúc một ít cơm chan nước thịt còn thừa, lấy chìa khóa trên tủ giày, xỏ dép lê rồi đi xuống lầu.
Đèn đường trong khu chung cư đã được bật sáng, hơi nóng vẫn chưa tan hết, trên bãi cỏ xa xa, có vài người dân dắt chó đi dạo sau bữa tối.
Hai đứa trẻ lúc nãy vẫn còn ở đó, ngồi xổm cạnh chiếc ghế dài bằng gỗ bên đường, cùng nhau nhìn một con mèo hoang loang lổ đang nằm dưới chân ghế.
Tô Mặc mở hộp cơm ra, đi đến, từ từ đẩy thức ăn đến chỗ con mèo.
"Chú ơi, cháu vừa cho nó ăn kẹo, nó không ăn." Cậu bé lớn hơn ngẩng đầu lên nói với Tô Mặc.
"Vì mèo thích ăn thịt." Tô Mặc mỉm cười giải thích với cậu bé.
"Chú có lúm đồng tiền kìa.
Hihi." Cậu bé mập mạp nheo mắt cười, giơ ngón tay nhỏ xíu lên, chỉ vào má trái của Tô Mặc.
Tô Mặc mỉm cười, véo nhẹ vào cái má phúng phính của cậu bé.
Con mèo hoang có vẻ khá dạn dĩ, ngửi thấy mùi thịt, nó liền tiến đến ngửi, giơ chân trước cào nhẹ vào hộp cơm vài cái, thấy hộp cơm không có phản ứng gì, hình như cũng quen thuộc, liền mạnh dạn ăn.
Tô Mặc đi đến siêu thị tiện lợi 24/24 ở cổng khu chung cư mua sữa chua, bia và thuốc lá, khi quay lại, con mèo và hai đứa trẻ đã không còn ở đó nữa, chỉ còn lại chiếc hộp cơm bằng nhựa màu trắng nằm trên bãi cỏ cạnh chân ghế, nước thịt bên trong đã bị liếm sạch, chỉ còn lại một ít cơm.
Tô Mặc ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn lên, ánh đèn từ cửa sổ tầng hai hắt xuống rất ấm áp.
10
Xe đưa đón của Hằng Viễn đỗ ở trạm Hồng Vận, cách khu chung cư của Tô Mặc khoảng nửa tiếng đi xe.
Mỗi buổi sáng, có rất nhiều đồng nghiệp đến đây ăn sáng.
Nơi này nằm sát bên cạnh một chợ bán buôn quần áo lớn, buổi sáng có rất nhiều quán ăn vặt, xe chở quần áo và dòng người qua lại, rất náo nhiệt.
Xe đưa đón thường đến lúc bảy giờ rưỡi, trước đó, Trưởng phòng Hoàng của bộ phận mua hàng thỉnh thoảng sẽ lái xe vòng qua đây - nhà Hoàng Duyệt Văn ở gần đó, lại còn trẻ tuổi, là người được đề bạt từ nhân viên quèn lên nên rất hòa đồng - nhìn thấy nhân viên đang đứng đợi xe bên đường, cô ấy sẽ chào hỏi và cho đi nhờ.
Tuy nhiên, có rất nhiều người không thích đi xe của lãnh đạo, không những gò bó mà còn là lãnh đạo kém mình có vài tuổi, lại còn là "bồ nhí" của sếp.
Mọi người đều không tin lãnh đạo sẽ vì nhân viên mà đi đường vòng, tắc đường hơn để cho nhân viên được thoải mái.
Hôm nay thật trùng hợp, Tô Mặc vừa xuống xe buýt thì xe của Hoàng Duyệt Văn cũng đến.
Lên xe, Tô Mặc mới phát hiện trên xe đã có một người rồi, chính là Giang Vũ, đang cầm một hộp sữa chua uống ngon lành.
"Chào anh." Tô Mặc chào hỏi.
Giang Vũ không nhìn anh, chỉ ậm ừ đáp lại một tiếng.
Sau khi xe lên cầu vượt, Hoàng Duyệt Văn mới rảnh rỗi nói chuyện, hỏi han tình hình đơn hàng của hai người, rồi kể hai câu chuyện thú vị khi đi công tác, chọc cho Giang Vũ và Tô Mặc cười nghiêng ngả.
Trên đường đi, ba người cũng trò chuyện rôm rả, không khí khá hòa hợp.
Vào khu nhà máy, tới xưởng sản xuất, Giang Vũ xuống xe trước, nói là phải đi xem lô hàng gấp gửi đi hôm qua.
Tô Mặc ngồi đến tận bãi đậu xe mới xuống, bởi vì anh biết Hoàng Duyệt Văn chắc chắn có chuyện muốn nói.
Quả nhiên, Hoàng Duyệt Văn nhìn Tô Mặc qua gương chiếu hậu, mỉm cười: "Tối qua sếp Lư có gọi điện thoại cho tôi, nói chuyện sản phẩm mới của Nhà máy Động cơ số hai chắc chắn có uẩn khúc.
Giang Vũ này đúng là hơi nhỏ nhen, nhưng năng lực làm việc của anh ta rất tốt, chỉ cần quen biết một nhà máy là có thể "đánh" từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài." Hoàng Duyệt Văn lại cười: "Đồng nghiệp với nhau, anh là lãnh đạo, nên bao dung một chút.
Sếp Lư đều biết cả rồi."
Tô Mặc "ừm" một tiếng, nhìn vào đôi mắt trong gương, mỉm cười.
Anh đã sớm biết con người của Giang Vũ rồi, chẳng lẽ còn vì loại người như anh ta mà tức giận sao.
11
Hai ba ngày trôi qua trong yên bình, không có chuyện gì xảy ra, ngược lại Tô Mặc lại bắt đầu cảm thấy bất an.
Anh luôn cảm thấy đây không phải là phong cách làm việc của người đó.
Chiều thứ Sáu, Tô Mặc đi công tác, đến một nhà máy ô tô ở Vô Tích để liên hệ công việc, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.
Chiều thứ Sáu, khi có lô hàng gửi đến Nhà máy Động cơ số hai, cuối cùng chuyện cũng đến.
Một xe tải chở hộp cầu chì mã TG bị nhân viên kiểm tra của phòng kiểm tra từ chối nhận hàng ở cổng, nói là không đạt tiêu chuẩn về hình thức, văn bản mới quy định, nhãn mác trên vỏ hộp cầu chì không được dán nữa, mà phải in trực tiếp.
Lúc nhận được điện thoại của tài xế, Tô Mặc đang ở bộ phận mua hàng in tài liệu.
Anh ừ một tiếng rồi cúp máy, im lặng đứng đợi tài liệu từ từ được in ra.
Ra khỏi bộ phận mua hàng, anh tình cờ gặp nhân viên mua hàng phụ trách bên nhà máy, tiện miệng hỏi thăm, quả nhiên, đối phương nói bộ phận mua hàng cũng không rõ lắm về chuyện của phòng kiểm tra.
Tô Mặc kể lại sự việc, đối phương tra cứu trên máy tính, trong kho còn 20 thùng hộp cầu chì mã TG.
20 thùng là 200 chiếc.
Nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng nếu thứ bảy, chủ nhật tăng ca thì chắc chắn không đủ dùng.
Hơn nữa, nếu muốn in trực tiếp thì phải mua máy in, cho dù có chở hàng về nhà máy để sửa chữa ngay lập tức cũng không kịp.
Nếu không cung cấp kịp cho dây chuyền sản xuất của Nhà máy Động cơ số hai, thiệt hại sẽ rất lớn.
Chuyện không may thì thường xảy ra cùng lúc, dây chuyền sản xuất của Nhà máy Động cơ số hai không những tăng ca vào thứ bảy, chủ nhật mà còn sản xuất toàn bộ xe ô tô mã TG - chắc chắn lúc lên kế hoạch sản xuất, kỹ sư đã bị "hâm" rồi.
Tô Mặc gọi điện thoại cho Tiểu Chu, người có quan hệ khá tốt ở phòng kiểm tra, được biết cậu ấy đã được điều chuyển sang phòng chứng từ mấy ngày nay rồi.
"Hả? Chuyển sang phòng chứng từ rồi à?"
"Vâng, Trưởng phòng bảo em sang đây hỗ trợ." Chàng trai trẻ ở đầu dây bên kia thở dài.
Tô Mặc gọi điện thoại "lý luận" với Trưởng phòng kiểm tra, cho dù muốn đổi sang in trực tiếp cũng phải thông báo một tiếng chứ, sao lại tự ý thay đổi như vậy.
Người đàn ông mỗi năm đều nhận của Tô Mặc mấy cái phong bì đỏ lúc này có chút ngại ngùng, nói với Tô Mặc: "Đã nói với các cậu là phải đổi rồi mà, sao lại nói là không thông báo? Bên Lục Thành đã đổi sang in trực tiếp từ mấy lô hàng trước rồi, chỉ có bên các cậu là cứ chần chừ mãi.
Hôm nay, sếp trực tiếp phê duyệt văn bản xuống phòng tôi, chẳng lẽ tôi dám không thực hiện theo sao?"
Tô Mặc lại đi tìm Trưởng phòng sản xuất, báo cáo tình hình, lập tức bị mắng cho một trận: "Trì hoãn sản xuất, ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Bộ phận mua hàng của nhà các cậu ngay cả một cái máy in mã cũng tiếc tiền mua sao? Kế hoạch sản xuất đã báo lên từ sớm rồi, bây giờ ai quyền thay đổi thì cậu đi mà tìm người đó."
Trưởng phòng sản xuất tức giận cũng là điều dễ hiểu, ông ta là người cũ của Hải Uy, bây giờ là thời khắc quan trọng, nếu thể hiện tốt có lẽ còn có cơ hội, ai mà làm sai chuyện gì, thì cứ chờ bị Trường Giang cách chức đi.
Truyện Huyền Huyễn
Tô Mặc đi ra khỏi phòng sản xuất, nhìn đồng hồ đã gần bốn giờ.
Chuyện này một mình anh không giải quyết được, vì vậy anh gọi điện thoại cho Hoàng Duyệt Văn của bộ phận mua hàng, nói rõ tính nghiêm trọng của sự việc.
Văn phòng của Trưởng phòng sản xuất ở tầng ba, lên tầng bốn nữa là đến văn phòng của mấy vị lãnh đạo cấp cao.
Đinh Cạnh Nguyên cũng ở trên đó, vẫn chưa đi, bởi vì chiếc Bentley của anh ta vẫn còn đậu dưới bóng râm của tòa nhà đối diện.
Tô Mặc chạy lên chạy xuống mấy lần, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Hành lang lúc này cũng nóng nực, anh đứng bên cửa sổ cuối hành lang tầng hai, nghỉ ngơi một chút, hóng gió.
Chuyện này nhìn thì có vẻ gấp gáp, nghiêm trọng, nhưng không hiểu sao lúc này Tô Mặc lại không thực sự lo lắng.
Anh mơ hồ cảm thấy chuyện này nhất định sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Mười phút sau, sếp Lư đích thân gọi điện thoại đến, nói là đã hẹn được Đinh Cạnh Nguyên tối nay cùng nhau ăn cơm: "Cậu cũng đến nhé, tối nay, trong bữa ăn, chúng ta sẽ khéo léo nhắc đến chuyện này, chẳng phải chỉ cần một câu nói của họ Đinh là xong sao."
Tô Mặc không muốn đi, nhưng anh biết nếu anh không đi, chuyện này chắc chắn sẽ không êm đẹp.
"Để tài xế chở hàng về nhà máy đi, tôi đã sắp xếp cho Đan Kiệt của bộ phận mua hàng đi công tác tối nay rồi." Hoàng Duyệt Văn dù sao cũng là phụ nữ, tầm nhìn hạn hẹp, tiền nên tiêu thì lại tiếc.
Lư Dân Ý thầm nghĩ, chuyện này là do cô ta.
Tuy nhiên, ông ta không ngờ Đinh Cạnh Nguyên lại dễ hẹn như vậy, đồng ý nhanh chóng như vậy, còn hỏi ông ta người phụ trách bên đó là ai.
Biết rõ còn hỏi, người phụ trách chẳng phải là Tô Mặc sao.
Buổi tối, Đinh Cạnh Nguyên đến sớm, không biết là cố ý hay là đã không đợi được nữa.
Sếp Lư và trưởng phòng Hoàng vẫn đang chọn hải sản và gọi món ở tầng 20 đành phải gọi điện thoại cho Tô Mặc đang ở trong phòng riêng, bảo anh ra ngoài đợi, lát nữa sẽ xuống ngay.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Khi Tô Mặc ra khỏi phòng bao, anh đã nghĩ như vậy.
Có thể là do buổi tối ánh sáng không tốt, cũng có thể là do trong lòng Tô Mặc đang rối bời, không tập trung, mà nguyên nhân chủ yếu có lẽ là từ sau khi gặp lại, ngoài cái nhìn thoáng qua ở phòng thí nghiệm, Tô Mặc không hề nhìn thẳng vào Đinh Cạnh Nguyên.
Cho đến khi người kia đã đi đến trước mặt, anh mới nhận ra đó là Đinh Cạnh Nguyên.
Trước đây, Đinh Cạnh Nguyên là vận động viên đội tuyển đấu kiếm thành phố, dáng người cao lớn, lúc nào cũng thích mặc đồ thể thao rộng rãi.
Còn Đinh Cạnh Nguyên bây giờ mặc áo sơ mi và quần tây, đẹp trai phong độ, hoàn toàn là hình ảnh của một người đàn ông trưởng thành.
Chỉ có điều, ánh mắt vẫn không thay đổi nhiều, đôi mắt phượng hẹp dài mỗi khi cụp xuống lại toát lên vẻ u ám khó chịu.
"Nhìn đủ chưa?" Giọng Đinh Cạnh Nguyên trầm thấp, hắn sải bước đi thẳng tới, gần đến mức như sắp dẫm lên chân Tô Mặc, khí thế bức người, khiến anh giật mình lùi lại mấy bước.
- -------.