Tô Hoài ở trong bệnh viện ba ngày, Lý Song Lan bận trước bận sau chăm sóc cô chu đáo.
Lúc y tá tới không nhịn được nói với Tô Hoài: "Thím em đối với em tốt thật đấy, nếu không biết còn cho rằng bà ấy là mẹ ruột của em, không, mẹ ruột cũng không so sánh được."
Tô Hoài không nói chuyện.
Y tá không nhịn được cúi người xuống nói nhỏ: "Chị biết ăn nhờ ở đậu thì không bằng nhà mình, nhưng chú thím em quả thật không tồi, em đừng xích mích với họ nữa, đi học cho giỏi, chờ lên đại học thì tự do rồi, sau này tìm một người bạn trai, có một ngôi nhà của riêng mình."
Tô Hoài nhìn ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Bọn họ muốn em lập gia đình, gả cho một người hơn bốn mươi tuổi."
"Không đâu, em suy nghĩ nhiều rồi." Y tá thương tiếc vỗ vỗ đầu cô, "Cũng đã thời đại nào rồi, chỉ cần em không muốn, không ai có thể ép buộc em, chú em có thể là nói lúc tức giận thôi, em đừng để trong lòng, em là một người sống, bọn họ còn có thể bán em đến sơn thôn sao? Bọn họ không dám đâu, yên tâm đi."
Tô Hoài rũ mắt: "Cảm ơn chị." Không ai tin cả, có phải Hoắc Văn Hứa cũng nghĩ như vậy không?
"Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì thì gọi chị."
Sau khi y tá đi ra ngoài không bao lâu, Tô Vận Khải và Lý Song Lan làm xong thủ tục xuất viện quay lại, thu dọn một chút đồ đạc cho Tô Hoài rồi dẫn cô xuất viện.
Vì chăm sóc vết thương ở chân của Tô Hoài, Tô Vận Khải còn đẩy một chiếc xe lăn cho cô.
Tô Vận Khải đẩy Tô Hoài đi phía trước, Lý Song Lan xách đồ đạc theo sau, đi ngang qua bàn y tá còn nói tạm biệt với họ.
Nhìn thấy bọn họ đi vào thang máy, y tá cũng thu dọn đồ đạc rồi dự định tan làm.
"Này, tiểu Vương, cậu có nhìn thấy con dao nhỏ tôi treo trên chìa khóa không?" Y tá bọn họ thường xuyên làm việc ban đêm, cho nên cô ấy bèn mua con dao nhỏ mang theo bên người để phòng thân, bình thường cô ấy đều treo ở trên chìa khóa.
"Không nhìn thấy, có phải rơi rồi không?" Tiểu Vương cũng tìm giúp cô ấy.
"Có thể." Y tá xoa xoa mi tâm mệt mỏi, "Thôi vậy, không tìm nữa, chờ đã... Ôi, sao trong túi tôi có thêm một trăm đồng nhỉ?"
"Tiền thì làm gì có nhiều thêm chứ." Tiểu Vương cười cô ấy, "Cậu làm việc ban đêm nhiều nên ngốc luôn rồi à, mau đi về nghỉ ngơi đi, buổi tối đến sớm một chút."
Y tá nghi ngờ gãi đầu một cái, xách túi đi mất.
*
Tô Vận Khải lái xe, Lý Song Lan và Tô Hoài cùng ngồi ở phía sau.
Tô Hoài lớn như vậy cũng chưa từng vào bệnh viện, cô không biết con đường đi đến bệnh viện là như thế nào, cho nên khi xe của Tô Vận Khải quẹo vào một khu dân cư cao cấp xa lạ, Tô Hoài mới giật mình nhận ra đây không phải đường trở về nhà.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Tô Hoài co người trên ghế ngồi.
"Đừng sợ." Lý Song Lan vỗ vỗ cánh tay của cô, trấn an cô, "Công việc của chú con còn phải dựa vào Tổng giám đốc Hoắc, cho nên chú thím dẫn con đến nói lời xin lỗi và giải thích rõ ràng với Tổng giám đốc Hoắc, nếu không ông ta muốn ngáng đường chú con, nhà chúng ta làm sao mà sống được, lấy đâu ra tiền cho ba anh em các con lên đại học chứ."
Tô Hoài lập tức từ chối: "Con không muốn đi."
"Đi gặp mặt nói lời xin lỗi thôi." Tô Vận Khải trừng mắt nhìn cô từ kính chiếu hậu, "Đừng giở tính trẻ con nữa."
Xe dừng lại ở cửa biệt thự, Tô Vận Khải xuống xe, mở cửa xe nhìn Tô Hoài: "Xuống xe đi."
Tô Hoài siết chặt hai tay, lần nữa nói: "Con thật sự không muốn đi."
"Chuyện này phải được giải quyết ổn thoả." Tô Vận Khải cáu kỉnh kéo cà vạt, "Chẳng lẽ con thật sự muốn nhìn thấy chú mất việc, sau này cả nhà không có gì ăn sao?"
Tiểu khu rất yên tĩnh, giữa ban ngày mà hầu như không thấy người nào.
Tô Hoài gần như bị Tô Vận Khải kéo xuống xe.
Lý Song Lan vỗ nhẹ ông ta: "Cẩn thận chân của nó, ông đi gõ cửa đi."
Tô Vận Khải tiến lên nhấn chuông cửa, Lý Song Lan sửa sang lại quần áo cho Tô Hoài, ôn hòa nói: "Chờ lát nữa thái độ tốt một chút, nói lời xin lỗi với ông ta cho thật tốt, giúp chú con giữ lại công việc."
"Không phải thím nói chú đã giải quyết xong rồi ư?" Gương mặt Tô Hoài không chút thay đổi hỏi lại.
"Đó là không muốn khiến con lo lắng." Lý Song Lan trợn mắt với cô, "Con khiến cho Tổng giám đốc Hoắc mất mặt trước nhiều người như vậy, sao ông ta có thể tùy tiện bỏ qua cho chú con."
Nhìn thấy Tô Hoài còn dáng vẻ phòng bị, Lý Song Lan tức giận nói: "Tổng giám đốc Hoắc người ta là chính nhân quân tử, sẽ không làm gì con đâu, tuổi không lớn, mà nghĩ nhiều thật."
"Con giúp chú con, sau này chú con cũng sẽ đối xử tốt với con, sẽ cho con lên đại học và cho con một cuộc sống tốt."
Cửa chống trộm mở ra, Hoắc Phong Huy nhìn thấy Tô Vận Khải, gương mặt tỏ vẻ không vui: "Ông tới làm gì?"
"Tổng giám đốc Hoắc." Tô Vận Khải cúi đầu khom người, "Tôi mang cháu gái đến nói xin lỗi với ông, xin ông đại nhân đại lượng."
Hoắc Phong Huy nghe thấy vậy thì nhìn ra sau lưng Tô Vận Khải, thấy Tô Hoài, hơi nhíu mày: "Sao lại thành bộ dạng này?"
"Nó vô tình ngã xuống núi, ở trong bệnh viện mấy ngày, mới ra viện đã vội tới xin lỗi Tổng giám đốc Hoắc." Tô Vận Khải vẫy tay với phía sau, "Mau đến đây."
Tô Hoài hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước lên phía trước, khom lưng với Hoắc Phong Huy: "Tổng giám đốc Hoắc, chuyện hôm đó thật xin lỗi."
Hoắc Phong Huy liếc nhìn ông ta, nhường chỗ ở cánh cửa: "Vào đi."
"Cảm ơn Tổng giám đốc Hoắc, cảm ơn Tổng giám đốc Hoắc." Tô Vận Khải lau mồ hôi trên trán, cùng Lý Song Lan đỡ Tô Hoài đi vào.
Vừa bước vào, Hoắc Phong Huy đã nói với Tô Vận Khải: "Ông đi về trước đi, tôi muốn nói chuyện riêng với Tô Hoài."
Tô Vận Khải sửng sốt một lúc, vô thức nhìn Tô Hoài, Tô Hoài nhìn ông ta, trong mắt của cô gái mười sáu tuổi không nhiễm thế sự là cảm xúc mà Tô Vận Khải không hiểu được.
Tô Vận Khải tránh tầm mắt của cô, dắt Lý Song Lan đi ra ngoài: "Được được, hai người nói chuyện đi, chúng tôi đi trước."
Tô Hoài nhìn thấy cửa lớn bị đóng lại, siết chặt ngón tay.
Hoắc Phong Huy quay người lại, nhìn cô gái trẻ trung xinh đẹp trước mắt, ôn nhu cười một tiếng: "Còn sợ tôi sao?" Trong bữa tiệc đính hôn, cô sợ ông ta như chim sợ cành cong.
Bởi vì căng thẳng, cánh môi của Tô Hoài trắng bệch, cơ thể còn hơi run rẩy.
Dáng vẻ giả vờ điềm tĩnh của cô gái giống như tờ giấy trắng thật sự rất hấp dẫn người ta.
Hoắc Phong Huy chậm rãi tiến lên, đứng ở trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, trong mắt mang theo mê luyến: "Em có biết em rất đẹp không?"
"Lần đó em đến công ty đưa cơm cho chú em, chỉ cần một ánh mắt là tôi đã nhìn trúng em rồi." Hoắc Phong Huy vươn tay muốn vuốt ve khuôn mặt của Tô Hoài, Tô Hoài hơi nghiêng người, trong tay cầm một con dao nhỏ sắc bén, mũi nhọn của con dao nhỏ đặt trên cần cổ trắng nõn của bản thân.
Lưng Tô Hoài dán chặt lên tường, ngẩng đầu nhìn Hoắc Phong Huy, cố gắng giữ bình tĩnh: "Tổng giám đốc Hoắc, tôi biết sức lực của tôi không mạnh bằng ông, nhưng tôi có thể tự làm tổn thương chính mình."
Hoắc Phong Huy dừng động tác, tầm mắt rơi vào con dao nhỏ trong tay Tô Hoài.
Con dao rất nhỏ, đầu dao bị cô cầm trong tay, lộ ra một mũi nhọn nho nhỏ, chỉ cần dùng chút sức là có thể cắt xuyên qua làn da trắng nõn mỏng manh của cô.
"Em cảm thấy làm như vậy có thể uy hiếp tôi?" Hoắc Phong Huy lùi một bước, vui vẻ cười, "Cô nhóc, em rất thú vị."
"Tôi không muốn làm gì em cả, đừng tự tổn thương bản thân, bỏ dao xuống đi."
Tô Hoài siết chặt cán dao, gương mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc, giọng nói run run: "Nếu trong vòng hai mươi phút tôi không rời khỏi nơi này, bạn bè của tôi sẽ giúp tôi báo cảnh sát, nếu cảnh sát đến, phát hiện cả người tôi là máu nằm ở trong nhà ông, ông cảm thấy ông nói rõ được sao?"
Hoắc Phong Huy vô cùng thích thú nhìn Tô Hoài: "Cô nhóc, em nói đùa với tôi à?"
"Tôi không nói đùa, tôi chỉ muốn rời khỏi chỗ này."
"Em không sợ tôi đối với chú em..."
"Là ông ta vứt bỏ tôi trước." Tô Hoài ngắt lời ông ta, "Tổng giám đốc Hoắc, tôi chỉ muốn rời khỏi đây."
Ánh mắt của Hoắc Phong Huy nhiều lần đánh giá gương mặt Tô Hoài, một cô nhóc trẻ trung mười sáu tuổi, tất cả tâm tư đều hiện trên mặt, cô quyết đoán như vậy, trái lại khiến cho Hoắc Phong Huy không phân biệt được lời nói của cô là thật hay giả.
Cô rõ ràng rất sợ hãi nhưng lại bướng bỉnh không chịu nhượng bộ, như vậy quả thực rất hấp dẫn.
"Em rời khỏi chỗ này, em cảm thấy em còn có thể quay lại nhà chú em sao?" Hoắc Phong Huy nhẹ giọng nói, "Chỉ cần em đồng ý với tôi, tôi sẽ cho em mọi thứ em muốn."
"Vậy tôi muốn rời đi, ông cũng sẽ để tôi đi sao?"
Hoắc Phong Huy mỉm cười, bình tĩnh nói: "Vậy chi bằng chúng ta đợi cảnh sát đến đi." Chẳng qua là một con dao nho nhỏ mà thôi, có thể cô gái không nghĩ tới chỉ cần ông ta nắm lấy cánh tay của cô thì cô cũng không có sức để đánh trả.
Tô Hoài nhìn ông ta, chợt nhớ tới đêm mưa kia, cô cho rằng bản thân phải chết, lại có người từ trên trời rơi xuống cứu cô khỏi nguy nan, có thể lần đó đã tiêu hết tất cả vận may của cô rồi.
Tô Hoài cắn răng dùng con dao nhỏ để cứa cổ, cần cổ trắng nõn mảnh khảnh giống như gấm có máu tươi chảy xuống.
"Vậy chờ cảnh sát tới đi."
Con ngươi Hoắc Phong Huy co rụt lại, vô thức cướp con dao nhỏ trong tay cô.
Tô Hoài hoảng sợ vung tay lên xẹt qua mu bàn tay của Hoắc Phong Huy.
Hoắc Phong Huy giận điên người, giơ tay muốn đánh.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Hoắc Phong Huy sửng sốt một lúc, chẳng lẽ Tô Hoài thật sự báo cảnh sát?
Hai người đứng ở cửa ra vào, Hoắc Phong Huy hơi nghiêng người, từ màn hình nhìn thấy người bên ngoài, đó là một gương mặt trẻ tuổi bắt mắt, thế mà lại là đứa cháu trai bà con xa nhà mình.
Cậu ta tới đây làm gì?
Hoắc Phong Huy thuận tay cầm khăn giấy lau máu trên mu bàn tay, sửa sang lại quần áo, đi tới cạnh cửa mở cửa.
"Văn Hứa?" Hoắc Phong Huy rất bất ngờ, "Sao con lại đến đây?" Vị thái tử nhà họ Hoắc này luôn đi học, mà vào thường ngày Hoắc Phong Huy cũng không thể thường xuyên đi đến nhà họ Hoắc bên kia, cho nên không tùy tiện gặp, hai người cũng không tiếp xúc với nhau.
Hoắc Văn Hứa nâng mí mắt nhìn ông ta, chân cũng không thèm bước vào, dựa vào cánh cửa, giọng điệu không kiên nhẫn nói: "Vợ con đâu, bảo cô ấy ra đây."