Chim Trong Lồng

Chương 55: Cầu mà không được




Editor: Bạch Miêu

Beta: Tửu Thanh

Khương Linh Châu đứng dậy, đỡ Lục Hoàng hậu ra khỏi nơi đặt linh cữu Phòng Nguyệt Khê rồi đến trắc điện.

Vừa tới trắc điện, Lục Hoàng hậu sai bảo cung nữ bên cạnh, sau đó nói với Khương Linh Châu: “Nhiếp Chính Vương phi, bổn cung có mấy lời muốn nói với ngươi. Có thể để Kiêm Hà cô nương sang bên kia dùng trà không?”

Khương Linh Châu đỡ nàng ta ngồi xuống ghế tròn, nói: “Hoàng hậu nương nương không tin ta sao? Kiêm Hà là thân tín của ta, có lời gì xin cứ nói.”

Nụ cười của Lục hoàng hậu cứng lại. Nàng ta nắm chặt khăn tay, giả vờ lau mồ hôi trên trán: “Chỉ có điều, việc này… thực sự không nên để người ngoài nghe thấy, Nhiếp Chính Vương phi ở riêng với bổn cung thì tốt hơn.”

Khương Linh Châu nghe thế, cảm thấy hơi nghi ngờ, càng không đồng ý.

Nàng không tin Lục Hoàng hậu, người được Tiêu Tuấn Trì tự tay nâng đỡ có thể ép buộc nàng làm gì đó.

“Lời của Hoàng hậu nương nương khiến ta khó hiểu.” Khương Linh Châu khẽ cười, “Hoàng hậu không tin ta sao?”

“Bổn cung nào dám.” Lục Hoàng hậu cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói, “Nhưng dù sao vẫn nên mời Kiêm Hà cô nương ra ngoài thì hơn.”

Nàng ta vừa dứt lời, Khương Linh Châu lập tức cảm thấy bất thường. Không suy nghĩ nhiều, nàng quay người định đi. Đột nhiên, cửa lớn thiên điện đóng lại, hình như còn khóa bên ngoài. Hai nữ quan trung niên khoẻ mạnh tiến lên, giữ Kiêm Hà lại rồi kéo sang bên cạnh.

“Vương phi!” Kiêm Hà quá sợ hãi, muốn giãy ra, chỉ có điều hai cô cô kia quá khỏe. Bọn họ bịt miệng nàng lại, khiến nàng không thể nói.

Khương Linh Châu im lặng đứng một lúc mới hỏi: “Hoàng hậu có ý gì?”

“Bổn cung không muốn làm hại ngươi, Vương phi nương nương cứ yên tâm.” Giọng nói của Lục Hoàng hậu chậm rãi vang lên, “Tuy nhiên, có người muốn gặp Vương phi nương nương, chẳng qua bổn cung chỉ giúp người đó thôi.”

“Hoàng hậu nương nương, người có biết hành động này sẽ gây hậu quả thế nào không?” Khương Linh Châu nghiêng đầu hỏi.

Lục Hoàng hậu bị nàng liếc một cái, trong lòng trở nên trống rỗng. Người trước mặt thật đẹp, cùng mặc áo lụa trắng, thế mà nàng tựa như sen như tuyết, khiến người khác phải tự ti mặc cảm.

“Đương nhiên bổn cung biết.” Nàng ta bình tĩnh lại, “Chuyện này Vương phi nương nương không cần quan tâm.”

Dứt lời, sau lưng Khương Linh Châu truyền đến tiếng vải áo chạm vào nhau, Lục Hoàng hậu đã đi xa.

Sau khi Lục Hoàng hậu rời khỏi thiên điện, nàng ta chỉnh y phục cho ngay ngắn rồi nói với Như Ý: “Về chỗ linh cữu của Thái hậu.”

“Nhưng nương nương…” Như Ý vô cùng lo lắng, nàng ta nhìn chủ tử, vội vã nói, “Nếu thật sự đắc tội với Nhiếp Chính vương, sau này nương nương phải làm sao bây giờ?” Nhiếp Chính vương có khả năng đưa nương nương vào cung làm Hoàng hậu thì cũng có khả năng đưa nàng ta về Giao Châu một lần nữa.

“Đừng hoảng sợ, việc này bổn cung có tính toán cả rồi.” Lục Hoàng hậu nhướng mày nói.

Nàng ta vốn không mang thai, chỉ nói thế để dụ dỗ Khương Linh Châu thôi.

Hôm đó ở điện Hàm Chương, Tiêu Vũ Xuyên vẽ con đường tương lai cho nàng ta, khiến Lục Hoàng hậu hiểu ra, vì vậy mới đồng ý giúp Tiêu Vũ Xuyên, buông tay đánh cược một lần.

Mặc dù nàng ta được Tiêu Tuấn Trì chọn đưa vào trong cung làm Hoàng hậu, nhưng “Hoàng hậu” phải là thê tử của Đế vương mới có nghĩa. Nếu Tiêu Vũ Xuyên không còn ngồi trên ngai vàng, Hoàng hậu như nàng ta sẽ trở thành thứ gì?

Bây giờ Tiêu Vũ Xuyên không thể có người nối dõi nữa, việc này nếu để Tiêu Tuấn Trì biết, chỉ sợ hôm sau giang sơn Đại Ngụy sẽ đổi chủ. So với việc đợi chuyện này bại lộ, chẳng bằng sớm ra tay, bảo vệ hoàng vị của Tiêu Vũ Xuyên vẫn hơn.

Đôi mắt đẹp đẽ của nàng ta hơi chuyển động, nghĩ đến lời Khương Linh Châu kể khi làm thơ ở bữa tiệc, cao tăng xem mệnh nói rằng Khương Linh Châu là “Cánh phượng bám vào vảy rồng”, đấy chẳng phải là mệnh của Hoàng hậu hay sao? Nếu Tiêu Tuấn Trì thật sự trở thành Hoàng đế, chẳng phải lời tiên đoán đó sẽ thành hiện thực ư?

Nghĩ đến đây, trái tim Lục Hoàng hậu bỗng trở nên lạnh giá.

***

Khương Linh Châu đợi trong thiên điện yên tĩnh, dường như có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc đau khổ ở linh cữu của Thái hậu. Nghe tiếng khóc mơ hồ ấy, nàng cảm thấy mình như rơi xuống địa ngục.

Nàng đứng một lát, cảm thấy cơ thể vô cùng lạnh giá.

Cẩn thận nghĩ lại, vẫn không hiểu lí do gì khiến Lục Hoàng hậu dám làm chuyện này. Đắc tội nàng chính là đắc tội phủ Nhiếp Chính vương - cây đại thụ ở Thái Diên, sau hôm nay Hoàng hậu còn có thể ở lại Tây cung ư? Không chừng một ngày nào đó, nàng ta sẽ bị phế rồi đày vào lãnh cung.

Rõ ràng là con rối nằm trong lòng bàn tay người ta mà lại dám có suy nghĩ khác.

Chuyện gì trong cung có thể khiến Lục Hoàng hậu có gan phản bội nàng vậy?

Bỗng nhiên sau tấm bình phong truyền đến một tiếng động kỳ quái, thì ra là một con vẹt đang líu ríu “Nghiêng nước nghiêng thành, nghiêng nước nghiêng thành”, Khương Linh Châu xoay người, thấy Tiêu Vũ Xuyên cầm một chiếc lồng vàng, thong thả bước ra từ sau bình phong. Đầu hắn đội mão ngọc lấp lánh, toàn thân tỏa sáng rực rỡ. Nếu không có nụ cười cợt nhả trên mặt thì cũng có thể coi là phong thái như mây, thanh cao như trăng.

“Trước kia nói với Tam thẩm rằng muốn mời thẩm đến chỗ trẫm chơi vẹt. Chỉ có điều Tam thẩm không đến, trẫm chỉ có thể nhờ Hoàng hậu giúp.” Tiêu Vũ Xuyên đùa con vẹt một chút, treo lồng vàng sang bên cạnh. Con vẹt kia ngồi xổm trong lồng, màu xanh bao trùm cả cơ thể, trên đỉnh đầu xen lẫn hai nhúm lông đỏ vàng, tròng mắt đen lúng liếng rất linh động. Một lát sau, nó há mồm thốt ra một câu: “Nghiêng nước nghiêng thành.”

“Thì ra là chơi vẹt…” Khương Linh Châu nở nụ cười, “Chẳng phải bệ hạ nói trước với thần thiếp là được rồi sao? Cần gì phải làm thế này.”

“Không chỉ chơi vẹt.” Tiêu Vũ Xuyên mỉm cười, vén vạt áo ngồi xuống, “Tam thẩm có biết rằng vốn thẩm phải gả cho trẫm không?”

Nghe Tiêu Vũ Xuyên nói vậy, Khương Linh Châu lạnh nhạt đáp lời: “Ồ? Thật sao?”

“Cũng không hẳn…” Tiêu Vũ Xuyên cười, trong lúc vui vẻ, khóe môi hắn có phần thoải mái hơn, “Trẫm nghe Hoàng hậu kể, lúc trước cao tăng từng nói thẩm có mệnh “Cánh phượng bám vào vảy rồng”. Câu này rất hay, thẩm vốn nên gả cho Đế vương mới phải.”

“Hoàng hậu nương nương chỉ nói nửa câu đầu, còn chưa nói nửa câu sau…” Khương Linh Châu không nhanh không chậm lên tiếng, “Cao tăng đoán mệnh xong, nghe nói thần thiếp là Công chúa một nước, lập tức nói: “Khương thị thì khác, câu này không tính” Vì thế, thần thiếp không thể gả cho Đế vương.”

Khương Linh Châu vừa dứt lời đã nói thầm trong lòng: “Xin hãy tha lỗi cho con.”

Câu “Cánh phượng bám vào vảy rồng” là từ quẻ Xuân Quan, vốn không phải do cao tăng xem mệnh cho, đương nhiên người đó cũng chưa từng nói “Không tính”. Ban đầu, trước mặt Hoàng hậu, vì tránh để Hoàng hậu nghi ngờ nên nàng mới thêm nửa câu sau. Ai ngờ Lục Hoàng hậu vẫn nhớ kỹ trong lòng.

Thân ở thâm cung, “nói dối” là chuyện bất đắc dĩ phải làm.

Tiêu Vũ Xuyên nghe xong, nở nụ cười: “Thì ra là thế.”

Hắn không nói nhưng vẹt trong lồng lại kêu gào như đang đói.

“Thẩm nói xem, con vẹt này suốt ngày bị nhốt trong lồng, nó có buồn không?” Tiêu Vũ Xuyên liếc con vẹt kia, lười biếng mở miệng, “Chim chóc cũng có linh tính, vì vậy nó sẽ cảm thấy trẫm phiền phức nhỉ?”

“Vẹt chỉ là vẹt, đương nhiên khác với người.” Nàng đáp.

“Vậy còn thẩm?” Tiêu Vũ Xuyên đưa mắt nhìn nàng, giọng nói vẫn uể oải như thế: “Tam thúc ép thẩm gả đến đây, thẩm có hận Tam thúc không?”

Chẳng biết vì sao trên mặt hắn dần xuất hiện ý cười. Hắn vốn có bề ngoài rất đẹp, nụ cười tươi như hoa nở mùa xuân, lại như bầu trời phủ đầy tơ hồng, khiến lòng người không khỏi ngứa ngáy. Nếu Khương Linh Châu không sớm biết hắn là người thâm hiểm, chỉ sợ chính nàng cũng bị dung mạo này mê hoặc.

“Bệ hạ cần gì phải hỏi?” Khương Linh Châu cúi đầu, lạnh nhạt lên tiếng, “Hận thì sao? Mà không hận thì sao? Đây là chuyện giữa thần thiếp và Vương gia, không liên quan đến bệ hạ.”

Lúc nàng cúi đầu, trâm cài đính tua rua hoa trắng trên tóc không cẩn thận rơi xuống cạnh giày. Từng viên trân châu to như hạt đậu lăn đầy đất, quả thật hơi đáng tiếc.

Tiêu Vũ Xuyên thấy vậy thì đứng lên.

Hắn vừa đứng dậy, Khương Linh Châu lập tức lùi ra sau một bước, nhưng vị Đế vương trẻ ấy không lại gần nàng, hắn chỉ xoay người nhặt trâm cài rơi cách nàng mấy bước rồi thử nối các viên trân châu lại.

“Xem ra thẩm không oán hận Tam thúc một chút nào.” Hắn cầm trâm, định cài lên búi tóc của Khương Linh Châu, ung dung nói: “Cũng đúng thôi, tuy Tam thúc là Nhiếp Chính vương nhưng còn giống Hoàng đế hơn cả trẫm. Đi theo thúc ấy tất nhiên sẽ an nhàn hơn.”

Dứt lời, Tiêu Vũ Xuyên chậm rãi cài trâm lên mái tóc đen như mực của Khương Linh Châu.

Khuôn mặt thiếu niên rất gần, khiến Khương Linh Châu phải cụp mắt, không nhịn được lùi lại một bước.

“… Tạ ơn bệ hạ.” Nàng cúi người, bình tĩnh nói, “Vương gia chỉ đang nắm quyền thay quân vương thôi, một ngày nào đó sẽ trả lại bệ hạ.”

“Chỉ sợ ngày đó sẽ không đến đâu.” Trong tay Tiêu Vũ Xuyên không còn gì, hắn mất hứng xoa đầu ngón tay, khuôn mặt như ngọc lộ vẻ nhàm chán, “Nếu Tam thúc thật sự muốn trả giang sơn lại cho trẫm, thúc ấy đã trả lâu rồi, cần gì phải chờ tới tận bây giờ. Hơn nữa, thúc ấy đã bỏ bao công sức tính kế, mượn tay Diêu gia để loại trừ phụ hoàng trẫm, không dễ trả giang sơn lại cho trẫm đâu.”

Mặc dù hắn nói nhanh nhưng rất rõ ràng. Mỗi câu mỗi chữ vang như sấm trời, Khương Linh Châu không tin nổi vào tai mình. Nàng ngẩng đầu lên, kìm nén sự kinh ngạc, nói, “Xin bệ hạ ăn nói cẩn thận.”

Nghe xong, Tiêu Vũ Xuyên im lặng nở nụ cười.

Không biết tại sao Khương Linh Châu bỗng cảm thấy hắn cười rất giống Tiêu Tuấn Trì, mặc dù khuôn mặt hai người khác nhau nhưng đều là con cháu Tiêu gia, vì thế nhiều lúc giống nhau cũng phải.

“Thuở nhỏ trẫm ở cạnh Tam thúc học cưỡi ngựa săn bắn, đọc sách, lập mưu với thúc ấy. Trẫm có hai người bạn, năm trẫm mười tuổi, bọn họ chỉ nói với Trẫm rằng “Đất này là đất của vua”, Tam thúc lập tức chém chết họ.”

Tiêu Vũ Xuyên nhớ lại chuyện cũ, nụ cười trên mặt khiến người khác không nhìn thấu: “Nhưng đến nay, trẫm vẫn cảm thấy lời nói này rất đúng. “Đất này là đất của vua”, thiên hạ này của trẫm, thanh kiếm Tam thúc đeo thuộc về trẫm, Thái Diên này là của trẫm, thậm chí cả nàng…”

“Hà Dương công chúa, nàng vốn nên gả cho trẫm.”

Hắn vừa nói xong câu này, trái tim Khương Linh Châu khẽ run lên. Nàng bình tĩnh cười, “Nhưng giờ thần thiếp đã là thê tử của người khác, đành phải có lỗi với sự yêu mến của bệ hạ.”

Tiêu Vũ Xuyên nhìn nàng, đôi mắt phủ đầy mây đen.

“… Bắc có Lương phi, Nam có Hà Dương.” Hắn thì thầm, hai tay sờ má Khương Linh Châu, nhỏ giọng nói, “Cái gọi là “Nhẹ nhàng tựa chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn, tự do không thể trói buộc” vốn để nói về nàng. Nàng làm trẫm thương nhớ đến mức không thể ngủ được, cả người thấm đẫm sương đêm, vậy không biết Tam thẩm có sẵn lòng gửi trái tim mình cho bậc quân vương, biến mất vào giữa làn ánh sáng che phủ?”

Khương Linh Châu nghiêng đầu, tránh khỏi bàn tay hắn, nói: “Trước kia Vương gia từng nói, vì chuyện bệ hạ không thích đọc sách mà chàng ấy cảm thấy vô cùng buồn phiền. Hiện giờ xem ra bệ hạ đọc rất nhiều sách. Bài Lạc Thần Phú hay như vậy, sao bệ hạ không vận dụng tài năng này vào đọc kinh thư?”

Nàng nói rồi lui về phía sau một bước. Chỉ có điều phía sau nàng là tấm bình phong mỏng, bị giày nàng đạp phải thì đổ ầm xuống. Khương Linh Châu vướng chân, lảo đảo ngã xuống đất.

Trong lòng Khương Linh Châu thầm kêu không ổn.

Quả nhiên Tiêu Vũ Xuyên tiến tới, thò tay vào cổ áo nàng.

Vào lúc này, cửa điện bị đá văng ra. Lực đá quá mạnh khiến cánh cửa son được chạm khắc tinh tế từ gỗ đàn hương bay đi, gãy làm đôi, gỗ vụn ầm ầm rơi xuống đất.

Mặt Tiêu Tuấn Trì đanh lại, nhanh chân bước vào.

Toàn thân hắn tràn ngập sát khí như đang lâm trận, vừa thấy Khương Linh Châu khổ sở nằm dưới đất, khuôn mặt hắn càng thêm hung ác. Dường như Tiêu Tuấn Trì đang bộc lộ hết tất cả sự ngang ngược của bản thân.

Dường như hắn đã quên mất lễ nghĩa quân thần, tức giận túm lấy cổ áo Tiêu Vũ Xuyên, ném sang bên cạnh.

Tiêu Vũ Xuyên sống an nhàn sung sướng, sao có thể là đối thủ của hắn? Bị ném sang một bên, Tiêu Vũ Xuyên đập mạnh vào cột nhà sơn đỏ. Hắn ho hai tiếng, nở nụ cười: “Tam thúc tới rồi… Hơi chậm đấy. Nếu trễ một chút thì Tam thẩm đã là người của trẫm rồi.”

Khương Linh Châu bình tĩnh lại, sợ hãi kêu một tiếng: “Vương gia dừng tay!”

Dù thế nào đi nữa, Tiêu Vũ Xuyên cũng là vua một nước. Tiêu Tuấn Trì làm hắn bị thương là chuyện không thể chấp nhận được.

“Linh cữu Thái hậu chỉ cách nơi này một bức tường, bệ hạ đang làm gì vậy?” Tiêu Tuấn Trì nhíu mày, vẻ tàn ác trên mặt chưa tan hết, cả người tỏa ra sự khắc nghiệt mãnh liệt. Hắn muốn kìm nén cơn giận của mình nên đưa tay lục tìm thứ gì đó trong tay áo. Sờ soạng một lúc lâu hắn mới nhớ, chuỗi tràng hạt đã bị chính mình ném vào hồ nước trong vương phủ mất rồi.

“Trẫm đang làm gì ư?” Tiêu Vũ Xuyên phủi tro bụi trên áo, cười hì hì, “Đất đai nơi này, của cải bốn biển, người trong thiên hạ đều là của trẫm. Trẫm muốn làm gì thì làm.” Dừng một chút, hắn khẽ cười: “Chẳng lẽ trẫm còn không thể làm chủ cả Tây cung hay sao?!”

“Chính vì người là quân vương nên mới phải tuân thủ lễ nghi.” Tiêu Tuấn Trì kéo Khương Linh Châu ra sau lưng mình, nói, “Nếu khiến bệ hạ lầm đường lạc lối, thần chính là tội nhân thiên cổ.”

Tiêu Vũ Xuyên cảm thấy trong miệng có vị tanh nồng, hắn dùng mu bàn tay lau khóe môi, cúi đầu thấy vết máu trên mu bàn tay. Hắn cười gằn: “Cạnh Lăng vương, thúc ép Linh Châu cưới mình. Nàng vốn là Hoàng hậu của trẫm!”

Giờ đây, hắn như một đứa trẻ cố tình gây sự để đòi đồ ăn.

Không đợi Tiêu Tuấn Trì trả lời, Tiêu Vũ Xuyên vịn tay vào cột nhà, ngả ngớn nói: “Đợi Tam thúc chết, trẫm phong nàng ấy làm Quý phi, ngày ngày yêu thương để thỏa mãn nỗi khổ tương tư này. Đúng rồi, Tam thúc và Linh Châu chưa có con đúng không? Đợi Linh Châu có hoàng tự, trẫm sẽ phong đứa bé đó làm Thái tử, bảo nó đến vái lạy trước bài vị của Tam thúc…”

Từng câu từng chữ của Tiêu Vũ Xuyên đều đáng chết. Sắc mặt Tiêu Tuấn Trì càng lúc càng xấu, tay đầy gân xanh, có thể nghe thấy tiếng xương cốt hắn kêu răng rắc. Không có chuỗi tràng hạt giúp hắn tĩnh tâm, bây giờ hắn đã gần như phát điên, vẻ tàn độc trong mắt khiến người khác hoảng sợ.

Khương Linh Châu sợ hãi nhìn cảnh này, vội kéo tay Tiêu Tuấn Trì, nhỏ giọng nhắc nhở: “Vương gia! Vương gia! Đừng làm chuyện gì điên rồ!”

Nhưng Cạnh Lăng vương đẩy tay nàng ra.

“Sao Tam thúc không nói gì?” Tiêu Vũ Xuyên nhướng mày khiêu khích, “Khí thế lúc thúc khiến phụ hoàng chết thảm dưới vó ngựa đâu rồi?”

Khương Linh Châu nhận ra Tiêu Vũ Xuyên đang cố ý chọc giận Tiêu Tuấn Trì.

Có điều, dù nàng thuyết phục ra sao, Tiêu Tuấn Trì cũng chỉ im lặng không nói một lời.

“Tam thúc, thúc cướp nhiều thứ của trẫm thật, phụ hoàng, bạn bè, Hà Dương, Nguyệt Khê, hoàng tự…” Tiêu Vũ Xuyên bỗng nhiên trở nên chín chắn, lời nói sắc bén, ánh mắt kiên quyết khiến người ta cảm thấy xa lạ, “Trẫm chỉ lấy lại thứ vốn thuộc về trẫm, Tam thúc không chịu được sao?!”

Dây cung trong lòng Tiêu Tuấn Trì bị kéo căng hết mức, đột nhiên đứt rời.

Tiêu Tuấn Trì nắm cổ áo Tiêu Vũ Xuyên, xách hắn từ mặt đất lên.

“Bổn vương chưa từng mưu hại Đại ca.” Từng câu từng chữ của Tiêu Tuấn Trì như gằn ra từ cổ họng.

Hắn nói xong, định đặt tay lên cổ thiếu niên. Nhưng cuối cùng Tiêu Tuấn Trì cũng nhớ ra, người này là vua của Đại Ngụy, con nối dõi duy nhất của huynh trưởng, vì vậy hắn chỉ có thể kìm nén suy nghĩ muốn giết người, kìm nén đến nỗi cơ thể run lên, năm ngón tay siết chặt, giận dữ ném Tiêu Vũ Xuyên đi.

Một tiếng ầm vang lên, thân thể Tiêu Vũ Xuyên đập vào cánh cửa ngăn giữa chính điện và thiên điện. Giữa khói bụi, Tiêu Vũ Xuyên lăn trên mặt đất, xung quanh là mệnh phụ và triều thần đang túc trực bên linh cữu của Phòng Thái hậu.

Đám mệnh phụ và nữ quyến vốn đang khóc than, đột nhiên nhìn thấy bệ hạ ngã dưới đất, đối diện là Nhiếp Chính vương mặt đầy sát ý, lập tức hét ầm lên.

Tiêu Vũ Xuyên ho ra máu, gắng gượng chống người dậy, chỉ vào Tiêu Tuấn Trì:

“Nhiếp, Nhiếp Chính vương hành thích vua… Ý đồ mưu phản…”

Lục Hoàng hậu vội vàng đỡ Tiêu Vũ Xuyên dậy, lo lắng hô: “Bệ hạ! Bệ hạ bị thương nặng không?”

Dù giọng nói nàng ta lo lắng vô cùng nhưng chẳng hiểu sao khuôn mặt lại nở một nụ cười méo mó không thể giấu được.

Tiêu Vũ Xuyên nói xong, những người vốn đang khóc nức nở xung quanh bỗng im lặng quay đầu nhìn nhau. Tiếp đó, tiếng bàn tán xôn xao như thủy triều, ầm ĩ vang lên, ồn ào không dứt. Mọi người đều cúi đầu liếc mắt, không ai dám nhìn thẳng vào hai người đàn ông Tiêu gia.

“Nhiếp Chính vương dám mưu hại bệ hạ trước mắt bao người ư?!”

“Nhưng tận mắt chúng ta nhìn thấy bệ hạ ho ra máu còn gì…”

“Mặc dù ta sớm biết Nhiếp Chính vương lòng lang dạ thú, nhưng việc này quá…”

Lúc này, ngoài điện bỗng vang lên tiếng ồn. Binh lính cầm kiếm, tràn vào nơi đặt linh cữu Thái hậu khiến linh đường chật như nêm cối. Xoẹt một tiếng, bảo kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, đám người vây quanh Tiêu Tuấn Trì.

Có thể điều động binh lực ở Thái Diên để khống chế Tiêu Tuấn Trì chỉ có Hào Châu vương Tiêu Phi Túc.

“Tam đệ, đệ không nên ra tay với bệ hạ.”

Tiêu Phi Túc bước vào từ cửa, vừa nói vừa thở dài. Khuôn mặt giống Tiêu Tuấn Trì vài phần tràn ngập vẻ nuối tiếc, người ngoài không biết còn cho rằng hắn và Tiêu Tuấn Trì là huynh đệ thân thiết.

Sau khi than thở, Tiêu Phi Túc hất hàm, nghiêm túc nói: “Mặc dù là huynh trưởng của đệ, nhưng lý lẽ “Quân thần cương” thì vi huynh vẫn hiểu. Đệ dám ra tay với bệ hạ, đây là tội mưu phản! Mọi người đều tận mắt nhìn thấy, ta không thể dung túng cho đệ được nữa, nếu không lão Nhị ta sẽ thẹn với Đại ca linh thiêng trên trời!”

Lời nói mạnh mẽ vang vọng khắp nơi.

Tiêu Tuấn Trì bình tĩnh nhìn những kẻ trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: “Thì ra Nhị ca đã sớm mưu tính cả rồi, do Cạnh Lăng sơ suất. Được thôi, chuyện đệ làm đương nhiên đệ phải chịu trách nhiệm. Cạnh Lăng bằng lòng trả lại quyền lực nhiếp chính, cũng sẵn lòng đi theo Nhị ca. Chỉ có điều việc này không liên quan đến Cạnh Lăng Vương phi, chi bằng huynh để nàng ấy bình an trở về trước đã.”

Khương Linh Châu nghe xong, sắc mặt tái nhợt. Nàng khẽ lắc đầu, túm lấy ống tay áo Tiêu Tuấn Trì, nói: “Vương gia, thiếp và chàng cùng…”

Việc này do Tiêu Vũ Xuyên gây ra, mặc dù Tiêu Tuấn Trì phạm phải tội lớn nhưng nếu nàng mở miệng có lẽ còn chừa được đường sống. Còn nếu nàng chỉ lo cho bản thân, lui về cầu mong bình an, Tiêu Tuấn Trì chắc chắn không thể quay về.

Ai ngờ Tiêu Tuấn Trì ôm vai nàng, thì thầm: “Không sao, ta biết ngày này sẽ đến nên đã tính toán xong hết rồi, Vương phi yên tâm về phủ chờ tin là được.”

Mặc dù tình hình trước mắt không có lợi cho hắn nhưng hắn nói rất kiên định.

Khương Linh Châu nghe xong, lo lắng trong lòng dần tan đi.

Chẳng hiểu sao hắn luôn có thể khiến người khác yên lòng.

Thấy Tiêu Tuấn Trì định đi về phía Tiêu Phi Túc, Khương Linh Châu không đành lòng, mắt long lanh nước.

“… Vương gia!” Nàng khẽ gọi, giọng điệu vô cùng đau lòng.

Tiêu Tuấn Trì quay người, vuốt nhẫn ngọc ban chỉ trên tay, nói: “Vương phi, nghe lời nào.”

Chỉ một câu nói đã khiến nước mắt Khương Linh Châu ngừng rơi.

Vẫn còn có tâm trạng để nói chuyện ân ái, có lẽ trong lòng đã lo liệu xong hết rồi.

***

Triều đình có biến, mọi nhà trong thành Thái Diên đều đóng cửa, lo lắng chờ mưa bão ập tới. Khương Linh Châu lo lắng về phủ Nhiếp Chính vương, thấy Phó Huy đợi nàng ở cổng.

“Mạt tướng bái kiến Vương phi.”

Phó Huy khom người, nói với nàng, “Mấy ngày này Vương phi cứ đợi trong vương phủ. Mạt tướng sẽ bảo vệ Vương phi.”

Mặc dù Khương Linh Châu lo lắng nhưng vẫn còn lý trí. Nàng nói: “Cảm ơn Phó tướng quân.”

Phó Huy và nàng đi qua hành lang đầy hoa trong vương phủ, thấp giọng nói: “Vương gia đã biết sớm muộn gì ngày này cũng tới, vì thế ngài ấy chuẩn bị rất kỹ càng, Vương phi không cần lo lắng. Chỉ có điều…”

“Chỉ có điều gì?”

“Mặc dù Vương gia lâm nguy nhưng nhiều nhất chỉ mất quyền lực nhiếp chính. Chỉ cần quân Huyền Giáp vẫn dưới trướng Cạnh Lăng vương, Đại Ngụy này không ai dám động vào Vương gia. Hào Châu vương và Thánh thượng biết thế nên muốn nhân cơ hội này cướp lấy quân Huyền Giáp. Muốn điều khiển quân Huyền Giáp cần có ngư phù trên tay. Hào Châu vương chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để cướp ngư phù từ phủ Nhiếp Chính vương, xin Vương phi… hãy nhớ kỹ lời ấy.”

Mấy câu cuối Phó Huy nói rất nhỏ. Nhưng Khương Linh Châu hiểu ý hắn, ngư phù quan trọng như vậy, chắc chắn Tiêu Vũ Xuyên và Tiêu Phi Túc vẫn chưa tìm thấy.

Vì vậy bây giờ Tiêu Phi Túc và Tiêu Vũ Xuyên sẽ phải đến tìm nàng.

~~~ Tác giả có lời muốn nói: Nhìn qua có vẻ sóng to gió lớn. Nhưng vẫn còn cách xa vô cùng.