Editor: Bạch Miêu
Beta: Tửu Thanh
Xem ra Tiêu Tuấn Trì không có hứng thú với cô nương Hoán Nguyệt xinh đẹp.
“Trước tiên đưa Hoán Nguyệt cô nương ra sau viện đi.” Khương Linh Châu phất tay áo nói: “Dù sao cũng do Thái hậu nương nương ban thưởng, nhớ chiêu đãi đồ ăn ngon, không được sơ suất.”
Hoán Nguyệt đi rồi, Tiêu Tuấn Trì bước đến nói: “Vương phi, vi phu không tốt với nàng sao? Đừng bắt nạt ta như vậy.”
“Thiếp bắt nạt chàng?” Khương Linh Châu dùng đầu ngón tay tinh tế chọc vào lồng ngực hắn, bình tĩnh nói, “Thái hậu ban tặng, thiếp không dám không nhận. Hơn nữa thiếp thấy Vương gia trẻ tuổi, sức lực dồi dào, rất thích hợp nạp thêm mỹ nhân.”
Tiêu Tuấn Trì liếc mắt bốn phía, thấy đám tỳ nữ đứng xa thì kề sát mặt nàng, nâng cằm nàng lên thấp giọng nói: “Không phải buổi tối chỉ giày vò Vương phi một lát thôi sao? Sao phải làm ầm ĩ thế này?”
Khương Linh Châu liếc hắn một cái, hỏi: “Vương gia thật sự không thích nàng ta chứ?”
Nàng liếc mắt như đang hờn dỗi khiến Tiêu Tuấn Trì cứng người một lúc, nhanh chóng đáp: “Gai mắt lắm.”
“Được.” Khương Linh Châu vỗ vào tay hắn, nói, “Cho thiếp bốn năm ngày, thiếp sẽ khiến Thiết Cước cô nương ngoan ngoãn xin rời phủ.”
Tiêu Tuấn Trì thu tay, nói: “Làm phiền Vương phi rồi.”
Tiêu Tuấn Trì hiểu nàng.
Khương Linh Châu nhìn thì dịu dàng trang nhã nhưng không bao giờ để người ta bắt nạt. Bị cắn một cái, nàng nhất định sẽ lập mưu cắn ngược lại. Trong cung có người muốn hại nàng cũng phải nhìn xem nàng có chịu hay không.
Tiêu Tuấn Trì còn có chính vụ quan trọng, nửa canh giờ sau thì rời phủ. Khương Linh Châu cầm kéo ngồi ở hành lang, vừa chăm sóc cây cỏ vừa nghĩ cách giày vò Hoán Nguyệt cô nương. Cây kéo bạc nhỏ xuyên qua cành lá xanh biếc, cọ xát liên tục khiến cành cây bị đứt. Kiêm Hà ở bên cạnh chờ đưa khăn và chậu bạc.
Một lát sau, phía sau Khương Linh Châu vang lên tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng Lan cô cô.
“Lão thân bái kiến Vương phi.”
Khương Linh Châu đưa kéo cho Kiêm Hà, xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Lan cô cô ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt. Nàng lấy khăn lau tay, hỏi, “Lan cô cô khỏe rồi à?”
“Ổn rồi ạ.” Lan cô cô đáp.
Lan cô cô đã lớn tuổi, sau vụ trong Tây cung lần trước, bà phải nằm trên giường rất lâu. Nhưng hôm nay nghe thấy lời bàn tán, bà vội vã ăn mặc chỉnh tề đến bái kiến Vương phi.
“Vương phi, lão thân nghe nói người trong cung ban thưởng mỹ nhân.” Lan cô cô nhíu mày, khuôn mặt nghiêm nghị đến đáng sợ, “Lão thân khuyên Vương phi một câu, sớm đuổi nàng ta đi ngày nào sẽ yên tâm sớm ngày đó.”
Khương Linh Châu đang cầm một chiếc lá xanh mơn mởn. Nghe vậy, nàng buông tay, chỉnh tơ lụa trắng khoác trên vai, lười nhác nói, “Dù sao cũng chỉ là một tỳ nữ, có thể gây ra chuyện gì?”
“Xin thứ cho lão thân mạo phạm.” Lan cô cô khom người, cất giọng nói lạnh lẽo, “Nếu lão thân đoán không sai, Lương Quý phi đã mượn danh Thái hậu để ban thưởng nàng ta.”
Khương Linh Châu khẽ cười một tiếng, nói: “Lan cô cô đoán không sai. Ta muốn hỏi chuyện giữa Lương Quý phi và Vương gia. Đừng giấu ta, ta có thể sai người thăm dò, nhưng Lan cô cô tự mình nói cho ta nghe có lẽ sẽ tốt hơn.”
Lan cô cô vốn đang khom người, lúc này trên mặt tỏ vẻ chán ghét.
Bà nhíu mày nói: “Chỉ sợ bẩn tai Vương phi.”
“Cứ nói đi, đừng ngại.” Khương Linh Châu lấy lại kéo từ tay Kiêm Hà, tiếp tục đùa nghịch với lá cây. Lan cô cô thấy nàng không giống đang giả vờ mà thật sự bình tĩnh, lúc này mới từ từ kể lại chuyện xưa của Lương Lục Huệ.
Lương Lục Huệ xuất thân từ Lương gia, vốn chưa được nhiều người biết đến ở Thái Diên. Lương Lục Huệ trời sinh xinh đẹp, mười hai mười ba tuổi đã nổi tiếng, khiến tiếng tăm Lương gia lan rộng.
Sau khi Tiêu Tuấn Trì lên nhiếp chính, Lương Trí Hồng - phụ thân Lương Lục Huệ biến thành thuộc hạ dưới quyền Tiêu Tuấn Trì. Ra vào doanh trại nhiều lần, Lương Trí Hồng xem như có duyên với Tiêu Tuấn Trì.
Khi đó Tiêu Tuấn Trì mới mười bảy, mười tám tuổi, đang lúc trai tráng mạnh mẽ. Tống Chẩm Hà cùng vào sinh ra tử với Tiêu Tuấn Trì cũng đang trong độ tuổi hoạt bát nhất. Có khoảng thời gian mấy người ở lại Thái Diên, Tống Chẩm Hà và vài người khác náo loạn muốn gặp Lương Lục Huệ có sắc đẹp tuyệt trần. Vì thế, Tiêu Tuấn Trì đành cho bọn họ gặp Lương Lục Huệ một lần.
Năm Lương Lục Huệ mười lăm tuổi đã đẹp đến nỗi nghiêng nước nghiêng thành. Nghe nói, khi nàng ta vừa vào doanh trại đã quỳ lạy hành lễ với Tiêu Tuấn Trì, luôn miệng nói: “Tiểu nữ không muốn tài năng và nhan sắc mình bị chôn vùi nên muốn làm người của Thánh thượng.”
Tiểu cô nương ngông cuồng khiến quân lính trong trại đều vỗ tay ủng hộ, lớn tiếng hò reo. Lúc đó, thiếu niên Tiêu Tuấn Trì vừa nhiếp chính cũng cười nói: “Tiểu nương tử Lương gia có lòng, bổn vương đồng ý chuyện này với ngươi.”
Sau đó…
Sau đó hắn nhét Lương Lục Huệ vào cung làm Quý phi nương nương của Tiêu Vũ Xuyên.
Khương Linh Châu nghe xong chuyện này thì vô cùng vui mừng.
Không biết khi đó Tiêu Tuấn Trì ngốc thật hay chỉ giả vờ ngốc mà lại bỏ mặc tiểu mỹ nhân. Lương Lục Huệ nói muốn làm “Người của thánh thượng”, chỉ rõ là muốn làm người của Nhiếp Chính vương, không phải vào tay Hoàng đế bù nhìn. Có lẽ Tiêu Tuấn Trì cố tình giả điếc, xuyên tạc ý của nàng ta.
“Nếu vậy, vẫn nên đuổi Hoán Nguyệt đi thì hơn.” Khương Linh Châu cọ hai lưỡi kéo vào nhau hai lần rồi cười nói, “Nhưng không nên làm quá, nếu không sẽ có người nói ta sinh lòng đố kị.”
***
Ngày hôm sau, sáng sớm Hoán Nguyệt đã bị gọi vào chính viện. Nàng ta không phải thiếp thất nên không cần thỉnh an Khương Linh Châu. Người chờ nàng ta là Lan cô cô với khuôn mặt nghiêm nghị.
“Thiết Cước cô nương.” Từ trước đến nay Lan cô cô vốn nghiêm túc, nhưng lúc gọi tên nàng ta cũng cảm thấy buồn cười. Bà cố dằn lòng, nói, “Ngươi muốn vào vương phủ thì phải theo nguyên tắc của vương phủ. Đứng ra đứng, ngồi ra ngồi mới xem như không ô uế danh tiếng phủ Cạnh Lăng vương.”
Hoán Nguyệt cầm khăn đứng một bên, khuôn mặt xinh đẹp thoáng vui mừng.
“Vâng.” Nàng ta thi lễ, dịu dàng nói, “Xin Lan cô cô chỉ dạy.”
“Ngươi hành lễ xiêu vẹo quá, thật làm bẩn mắt người khác.” Sắc mặt Lan cô cô lạnh lùng đến dọa người. Bà lấy thước trong tay tỳ nữ, đánh vào chân Hoán Nguyệt, “Chân không được run! Thẳng lưng lên!”
Hoán Nguyệt đau đến nỗi run người, suýt nữa bật khóc.
Thật vất vả Hoán Nguyệt mới hành lễ ngay ngắn và được cho phép đứng lên. Tiếp theo nàng ta bị dạy cách đi, đứng, ngồi, cười. Tập đi tập lại hơn nửa canh giờ không nghỉ ngơi. Chỉ cần hơi sơ suất, Lan cô cô sẽ tức giận khiến Hoán Nguyệt sợ hãi không thôi.
Luyện thêm nửa ngày, cả người Hoán Nguyệt bủn rủn, cơ thể như không còn là của mình nữa.
Nàng ta thẳng lưng đứng tại chỗ, khuôn mặt tươi cười, Lan cô cô ngồi trên ghế bành nhấm nháp từng ngụm trà Ngũ Vân. Tỳ nữ đến rót thêm trà cho Lan cô cô, cười nói: “Nô tỳ nhìn Vương phi nương nương quen rồi, giờ thấy người khác đi chẳng ra đi, đứng chẳng ra đứng, không đẹp chút nào.”
“Vớ vẩn!” Lan cô cô lạnh lùng liếc tỳ nữ một cái, nói, “Dám so sánh Vương phi nương nương với loại người này, ngươi giữ mồm miệng cho cẩn thận!”
Tỳ nữ kia lập tức cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói: “Nô tỳ biết sai rồi ạ.”
Luyện thêm một canh giờ, Lan cô cô mới cho phép Hoán Nguyệt tạm nghỉ.
Lan cô cô đi rồi, đại a đầu (1) Bạch Lộ của Khương Linh Châu đột nhiên đến, trong tay cầm một cuốn Phật thư. Bạch Lộ đặt Phật thư trước mặt Hoán Nguyệt ra oai: “Thiết Cước, ngươi biết chữ không?”
(1) Đại a đầu: đầy tớ gái có quyền hoặc tuổi cao.
“Biết ạ.” Hoán Nguyệt vội vàng đứng thẳng người để Bạch Lộ không khinh bỉ mình, “Nô tỳ từng học rồi.”
“Vương gia và Vương phi chúng ta đều tín Phật, nếu ngươi muốn ở lại trong phủ thì phải đọc Phật thư.” Mũi Bạch Lộ vểnh lên tận trời, kiêu ngạo không thua Lương Quý phi là bao, “Vương phi nói nếu ngươi có thể thông hiểu quyển Phật thư này, chép lại mười lăm, mười sáu lần gì đấy, Vương gia sẽ coi trọng ngươi.”
Hoán Nguyệt nghe xong suýt thì hôn mê bất tỉnh.
Nàng ta biết chữ nhưng chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, không đọc nhiều sách chứ đừng nói đến Kinh Phật.
Vương phi ra lệnh, nàng ta không thể không nghe theo.
Vì thế, Hoán Nguyệt cắn răng cầm bút, ngày đêm chép Phật thư. Ban ngày nàng ta lễ Phật niệm kinh, hương khói cháy không ngừng. Buổi tối thắp đèn chép sách, bầu bạn với nhiên đăng Cổ Phật (2). Không phải người xuất gia mà còn chăm chỉ hơn hẳn người xuất gia, chưa vào phủ Nhiếp Chính vương mà đã gần như sống trong am ni cô.
(2) Nhiên Đăng nghĩa là ngọn đèn tự cháy trong tự nhiên. Cổ Phật là vị Phật có từ thời rất xa xưa. (Nguồn: Tam Giới Toàn Thư)
Hoán Nguyệt vừa chép vừa oán hận Lương Quý phi, nếu không có Lương Quý phi gây khó dễ, chắc hẳn nàng ta vẫn đang ở trong cung hưởng vinh hoa phú quý. May mắn một ngày nào đó gặp bệ hạ trong vườn hoa rồi bay lên làm phượng hoàng.
Có lẽ Lương Quý phi thấy nàng ta xinh đẹp tuyệt trần, sợ nàng ta khiến bệ hạ yêu thích nên mới khuyên nàng ta vào phủ Nhiếp Chính vương!
Hoán Nguyệt càng nghĩ càng tức giận, nhìn Kinh Phật cũng không vừa ý. Nàng ta quăng bút, tìm y phục trong đống hành lý mang từ trong cung ra. Chốc lát sau, nàng ta bày ra hàng trăm chiếc váy lụa mỏng.
Nàng ta thay y phục và trang điểm một phen, vừa lòng soi chính mình trong gương. Trong gương là một cô nương, mặc dù không xinh đẹp bằng Lương Quý phi nhưng cũng xem như quyến rũ động lòng người.
Tiếp đó, Hoán Nguyệt ôm một bình rượu. Nàng ta dùng tay vỗ son phấn trên mặt, cầm theo bình rượu nhỏ ra khỏi cửa, tiến thẳng đến thư phòng của Tiêu Tuấn Trì.
Trước khi Hoán Nguyệt vào cung, nàng ta đã từng học cách tranh sủng.
Nàng ta không chấp nhận việc ngày ngày sống như một lão ni cô.
Từ trước đến nay, vương phủ canh phòng chặt chẽ bên ngoài, nới lỏng bên trong. Thêm việc Hoán Nguyệt là người Vương phi mang về nên không ai ngăn cản nàng ta. Nhanh chóng đến trước thư phòng, đúng lúc có một chàng trai cao to tuấn tú bước ra, đó là Phó Huy.
“Vị tướng quân này…” Hoán Nguyệt cười quyến rũ với hắn, cúi người hành lễ, “Vương phi nương nương sai nô tỳ tới đưa đồ uống cho Vương gia.”
Phó Huy hơi nghi ngờ, chần chừ “À” một tiếng. Ngoại trừ Tống Thái Vi, hắn không giỏi giao tiếp với cô nương khác. Vì e ngại lễ tiết, hắn chưa bao giờ nhìn kỹ xem bên cạnh Vương phi có tỳ nữ nào. Vì vậy, mặc dù hắn thấy Hoán Nguyệt nhìn không quen mặt nhưng cũng không nghĩ nhiều.
“Đưa cho ta.” Cuối cùng Phó Huy vẫn cảnh giác, nhận bình rượu từ tay Hoán Nguyệt rồi ngửi một lúc. Hắn có thể phát hiện hàng trăm loại độc, Phó Huy mở nắp bình ra ngửi để tránh người ngoài hạ độc vào bình.
May là dù bình này đựng loại rượu hạ phẩm nhưng không có vấn đề gì.
Phó Huy hơi nghi ngờ, Vương gia không uống rượu, chẳng lẽ Vương phi không biết?
Phó Huy vừa định vào thư phòng, Hoán Nguyệt theo sát phía sau. Phó Huy kiên nhẫn nói: “Rượu đã mang đến rồi, ngươi nên đi bẩm báo cho Vương phi đi. Đây không phải nơi ngươi nên vào.”
Hoán Nguyệt cắn môi, vẻ mặt không cam lòng.
Phó Huy không còn cách nào khác. Một tay bưng bình rượu, tay còn lại nắm chuôi kiếm, hắn dùng ngón cái đẩy thanh kiếm lên, mũi kiếm ánh lên một vệt sáng chói. Hắn hỏi: “Ngươi có về không?”
Nhìn thanh kiếm lạnh lẽo, người Hoán Nguyệt lập tức mềm nhũn, yếu ớt đáp: “Nô, nô, nô tỳ về…”
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Đại Cẩu: Hừm, ta không uống rượu, ta không uống rượu.