Editor: Bạch Miêu
Beta: Tửu Thanh
Lương Quý phi bị Khương Linh Châu nắm bàn tay nhỏ bé dẫn vào trong điện, sau đó còn bị ấn vai ngồi xuống. Lương Quý phi ngơ ngác ngồi xuống, nhưng sau đó đã nhanh chóng bật dậy, tiếp tục bày ra vẻ vênh váo: “Nhiếp Chính Vương phi thật biết làm bộ làm tịch.”
“Ta làm bộ làm tịch cũng không bằng Quý phi.” Khương Linh Châu ngồi xuống.
Lương Quý phi cười mỉa mai, chậm rãi đến bên cạnh Khương Linh Châu: “Ngươi cho rằng ngươi được Nhiếp Chính vương cưng chiều nên nghĩ mình là người phụ nữ tôn quý nhất Đại Ngụy ư? Đáng tiếc, ngươi là con gái Khương gia. Nhiếp Chính vương không thể bảo vệ ngươi cả đời được đâu.”
“Vậy à?” Khương Linh Châu thuận miệng trả lời, rất phối hợp mà ngồi xuống.
“Hắn chỉ xem ngươi là Công chúa hòa thân nên mới bảo vệ ngươi mà thôi.” Lương Lục Huệ nhướng mày, khẽ cười hỏi, “Ngươi biết vì sao Nhiếp Chính vương mãi không chịu kết hôn không?”
Dường như nàng ta đang ám chỉ gì đó. Nhưng Khương Linh Châu vẫn vững như núi, cực kỳ bình tĩnh đáp: “Việc Vương gia kết hôn… À, đúng rồi, đàn ông Đại Ngụy hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mới cưới thê tử, Vương gia hai mươi ba tuổi đã kết hôn đúng là hơi sớm.”
Lương Lục Huệ bị sặc, trừng mắt nhìn Khương Linh Châu. Một lúc sau, nàng ta cười khẩy: “Ngươi biết người vốn được chọn làm Cạnh Lăng Vương phi ở Thái Diên là ai không?”
“Không biết.” Khương Linh Châu trả lời.
“Là con gái Lương gia, Lương Lục Huệ.” Lương quý phi cúi xuống, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ khó lường. Chốt lát sau, nàng ta oán hận nói: “… Hắn bỏ rơi ai cũng được, tại sao cứ là ta cơ chứ?”
“Quý phi nương nương.” Khương Linh Châu liếc mắt nhìn xung quanh, thấy cung nữ đều đứng rất xa, không nghe thấy lời nói láo xược đó, lúc này nàng mới yên lòng, “Người là phi tần của bệ hạ, trong Tây cung không nên quá phận như vậy. Nếu để người ngoài nghe được thì không ổn đâu.”
“Không ổn?” Lương Quý phi ngông cuồng nói, “Ngay cả bệ hạ còn không dám phạt bổn cung, ai dám nhiều lời chứ?”
Trong lòng Khương Linh Châu hơi nghi ngờ.
Với tính tình của Lương Quý phi, đặt trong thoại bản (1) chỉ sợ không sống nổi hai chương truyện, khắp người đều là điểm yếu, chỉ cần chọn bừa một cái cũng đủ khiến nàng ta chết lên chết xuống. Tiểu Hoàng đế kia luôn giả vờ không thấy, dường như còn định để mặc nàng ta muốn làm gì thì làm, chẳng lẽ đây chính là… tình yêu?
(1) Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Về phần lời nói của Lương Quý phi, nàng không tin lắm.
Nếu Tiêu Tuấn Trì thật sự từng qua lại với Lương Lục Huệ thì lần đầu thấy cổ chân Khương Linh Châu, hắn đã không nhìn chằm chằm vì tò mò, cũng sẽ chẳng tỏ ra ngây ngô như đứa trẻ thôn quê chưa từng trải sự đời như thế.
Lương Lục Huệ vừa nhìn đã biết Nhiếp Chính Vương phi không chú ý nghe mình nói, nàng ta tức giận, “Vì không thể cưới ta, hắn mới tìm tới ngươi. Nếu ngươi không có cái danh “Nam có Hà Dương” thì hắn nhất định không bao giờ cưới ngươi.”
Khương Linh Châu không biết phải trả lời nàng ta thế nào.
Lương Quý phi này thật ngu ngốc, cứ nghĩ rằng hòa thân là chuyện đơn giản như vậy, thật hiếm thấy trên đời.
Khương Linh Châu đoán Tiêu Vũ Xuyên đã đi nên không muốn trò chuyện với nàng ta nữa. Nàng đứng lên chuẩn bị rời đi: “Quý phi nương nương cứ tự nhiên, ta phải đi đây, trong phủ còn rất nhiều chuyện quan trọng.”
“Chờ một chút!” Lương Lục Huệ định đuổi theo nhưng Khương Linh Châu đi rất nhanh, trong chớp mắt đã ra ngoài điện, chỉ để lại cho nàng ta một bóng lưng. Lương Lục Huệ oán hận cắn răng, nói, “Ngươi đừng mong sẽ được sống yên ổn! Không dễ như vậy đâu. Bổn cung bị giày vò trong Tây cung thì các ngươi cũng đừng hòng được vui vẻ!”
Thu Uyên ở bên cạnh nghe xong, gương mặt hết trắng lại xanh.
***
Bên kia, Khương Linh Châu vừa đi không bao lâu thì bị cản lại trước cửa cung. Thái giám dẫn một cô nương yểu điệu đến trước mặt nàng, nói: “Nô tài thỉnh an Nhiếp Chính Vương phi.”
“Sao thế?” Khương Linh Châu nhận ra đây là người trong cung của Phòng Thái hậu, khẽ hỏi: “Thái hậu nương nương có chuyện gì cần căn dặn nữa sao?”
Thái giám đẩy cô nương trẻ tuổi lên trước, cười nịnh nọt: “Cô nương bên cạnh nô tài đây tên Hoán Nguyệt, là mỹ nhân bên dưới dâng lên. Thái hậu nương nương cố ý giữ lại một người thưởng cho Nhiếp Chính vương… Mong Vương phi tiện thể mang theo.”
Khương Linh Châu liếc nhìn nhan sắc xinh đẹp và thân hình cao gầy của cô nương kia, dễ thấy nàng ta được tuyển chọn rất khắt khe, hẳn có người muốn nhét nàng ta vào vương phủ làm thiếp cho Tiêu Tuấn Trì.
Có điều Phòng Thái hậu không có lá gan này, tám phần là do Lương Lục Huệ mượn danh Phòng Thái hậu nhét người vào.
“Vào làm nô tỳ trong phủ sao?” Nàng hỏi.
“Ý Thái hậu là Nhiếp Chính Vương phi có thể tự mình xử lí.” Khuôn mặt già nua của thái giám cười như nở hoa.
“Được.” Khương Linh Châu suy nghĩ rồi nhận lấy, “Ta mang cho Vương gia xem, nếu Vương gia thích thì giữ làm tiểu thiếp, không thích thì giữ lại hầu hạ ta.”
Hoán Nguyệt nghe thấy chữ “Làm tiểu thiếp” thì không khỏi vui mừng nhướng mày, vội vàng nói: “Tạ ơn Vương phi.”
Khương Linh Châu thản nhiên gật đầu, nói: “Ta thấy tên Hoán Nguyệt không dễ nghe. Ta sửa tên cho ngươi. Nghe nói trước kia có một loại ngựa chân dài chạy rất nhanh, ta thấy Hoán Nguyệt cao gầy, có vài phần giống với loài ngựa chân dài đó, hay ta gọi ngươi là “Thiết Cước Táo Lưu Câu”, ngắn gọn là “Thiết Cước” (2) nhé?”
(2) Thiết cước: chân sắt.
Sắc mặt Hoán Nguyệt bỗng chốc thay đổi.
“Thiết Cước?” Bạch Lộ trách móc một tiếng: “Vương phi nương nương hỏi ngươi đấy?”
“Thiết… Thiết… Thiết Cước, vâng.” Hoán Nguyệt gượng gạo đáp.
Trong lòng Hoán Nguyệt căm giận.
Hoán Nguyệt vốn là mỹ nhân được dâng vào trong cung, được Thái hậu giữ lại cho Tiêu Vũ Xuyên. Nhưng Lương Quý phi lại khuyên nàng ta nên đến phủ Nhiếp Chính vương làm Trắc phi nương nương để có thể nở mày nở mặt, vì thế nàng ta mới rời khỏi nội cung sung túc. Ai ngờ không những bị sửa tên thành một cái tên kỳ quái, lại còn phải làm nô tỳ cho người khác. Vì vậy trong lòng nàng ta hơi oán hận Lương Quý phi.
Khương Linh Châu mang theo đám tùy tùng xuất cung rồi lên xe ngựa. Tống Chẩm Hà đã đợi được một lúc lâu, thấy bên cạnh Khương Linh Châu có thêm một người, hắn buồn bực nói: “Vương phi, cô nương này…”
“Đây là Thiết Cước cô nương.” Kiêm Hà khéo hiểu lòng người, cười nói, “Thái hậu nương nương ban thưởng nô tỳ cho chúng ta.”
“Vậy sao…” Lần đầu tiên Tống Chẩm Hà nghe thấy cái tên kỳ lạ như vậy, vất vả lắm mới nhịn cười được.
Xe ngựa chở Khương Linh Châu chậm rãi đi về phía trước, đi một mạch qua phố xá náo nhiệt. Lúc đến một ngã rẽ, mọi người trước xe chen lấn vô cùng hỗn loạn. Đường phố vốn đông người, nhìn thấy trên đường có xe ngựa của thiên tử, càng muốn tránh lại càng thêm loạn.
Khương Linh Châu thấy xe ngựa dừng lại thì buồn bực hỏi: “Sao vậy?”
Phu xe nhìn quanh, nói: “Hình như có người dựng sân khấu kịch bên cạnh Diêu gia, lúc nãy nhiều người đến xem lắm, bây giờ tản ra rồi ạ.”
Khương Linh Châu vén màn xe nhìn bên ngoài, thấy phía xa có một tòa nhà nhìn rất trang trọng to lớn. Có điều cổng và sân lại vô cùng vắng vẻ, tay nắm cửa lẫn cột nhà màu đỏ có vẻ cũ kĩ, lầu son không treo biển nhìn rất đìu hiu. Ngược lại, đám người trong quán rượu bên cạnh lại đang hát hí khúc, rất huyên náo và ầm ĩ.
Tống Chẩm Hà cũng nhìn thấy, Khương Linh Châu tò mò hỏi: “Tống tiểu tướng quân, tòa nhà này làm sao vậy?”
Tống Chẩm Hà ngơ ngác, một lúc sau mới bừng tỉnh, cười tủm tỉm nói: “Hồi bẩm Vương phi, mạt tướng không nhìn tòa nhà cũ của Diêu gia mà đang xem hí khúc. Quán rượu này dựng sân khấu, gánh hát Ngũ Thụy hát trong đó rất nổi tiếng ở Thái Diên.”
Trên sân khấu xuất hiện một tu sinh (3) mặc áo giáp, khuôn mặt được tô vẽ màu quả hạnh, tay cầm quạt giấy. Gõ nhịp lên mõ, tiếng hồ cầm hòa cùng kèn tỏa nột (4) vang lên, một lát sau tu sinh hát: “Diêu gia mà tận lòng tận tâm ư? Ta thấy cả nhà đều phản nghịch, nếu giao binh sĩ Diêu gia ra, ta sẽ giảm tội cho ngươi.”
(3) Tu sinh: vai nam trung niên trong tuồng cổ.
(4) Kèn toả nột thường được dùng diễn tấu trong các vở kinh kịch, dân ca TrungQuốc ở một số nơi và được dùng rộng rãi trong các hoạt động ngoài trời trong dân gian, như hiếu hỷ chúc tụng, lễ hội và tang ma.
Vai nữ vung tay áo, giọng nói cao vút, oán hận nói: “Tên gian tế này! Mơ tưởng!”
“Phu quân ngươi khiến ngươi oan ức ư?” Tu sinh vuốt râu dài, bước chân vội vàng, “Trước tiên ta chém đại lang Diêu gia, sau đó là tiểu nương tử Diêu gia. Nếu ngươi không nói, ta sẽ chọc mù đôi mắt nàng ta. Nếu không nói, ta sẽ khiến giọng nói lảnh lót của nàng ta không thể cất tiếng. Nếu vẫn không nói thì chặt năm ngón tay rồi đến chân, con cháu ngươi không còn, bổn vương xem ngươi chịu nói hay không?”
Tu sinh vô cùng bản lĩnh, hát rất sống động, dưới sân khấu vang lên vài tiếng thổn thức. Khương Linh Châu đang xem say mê chợt nghe Tống Chẩm Hà nói: “Vương phi nương nương, phải hồi phủ thôi, chúng ta còn dẫn theo Thiết Cước cô nương đây này.”
“Đi thôi.” Khương Linh Châu đành ngượng ngùng buông rèm xe xuống, nói, “Gánh hát Ngũ Thụy này diễn rất hay. Vở diễn này tên gì?”
“Nếu Vương phi nương nương thích, lần sau bảo người mời họ vào trong phủ là được.” Tống Chẩm Hà nói, “Có điều vở diễn lúc nãy chém chém giết giết, có lẽ Vương phi không thích. Ngũ Thụy thường hát “Uyên ương chẩm” và “Minh phi cầm”, đám phu nhân tiểu thư ở Thái Diên đều rất thích.”
Không bao lâu, xe ngựa đến phủ Nhiếp Chính vương. Khương Linh Châu xuống trước, vài tỳ nữ theo sau. Thuộc hạ đứng trước cửa vương phủ thấy tỳ nữ lạ mặt thì cảm thấy ngạc nhiên: “Vương phi nương nương, vị cô nương này…”
“Thái hậu ban thưởng nô tỳ, tên là Thiết Cước.” Bạch Lộ nhanh mồm nhanh miệng đáp.
“Vương gia đang ở trong phủ sao?” Khương Linh Châu bước vào cửa, thuận miệng hỏi, “Nói với Vương gia là Thái hậu nương nương ban thưởng tiểu mỹ nhân cho chàng ấy đấy, mau ra xem đi.”
Nghe xong lời này, đám tùy tùng đứng trước cửa vương phủ đều mang khuôn mặt đau khổ.
Từ xưa đến nay chuyện thê thiếp vô cùng phiền phức, hơn nữa Vương phi có thân phận cao quý, gả tới đây chưa bao lâu, người trong nội cung đã vội vã muốn nạp thiếp cho Vương gia, thật là quá đáng.
Một lát sau Tiêu Tuấn Trì tới. Hắn vén áo bào, khuôn mặt đứng đắn, chưa thấy người mà tiếng đã truyền tới: “Phòng Thái hậu ban thưởng người á?!”
Khương Linh Châu liếc Hoán Nguyệt cô nương, thản nhiên nói: “Vâng, đang đứng ở đây. Vương gia xem có thích không?”
Hoán Nguyệt thấy Nhiếp Chính vương tới, hai gò má không khỏi ửng hồng. Nàng ta cẩn thận nhìn, thấy vẻ ngoài cao lớn, tuấn lãng và phong thái điềm tĩnh khác hẳn với những người đàn ông khác ở hắn thì trái tim không khỏi rung động.
“Bái kiến Nhiếp Chính vương.” Hoán Nguyệt nhẹ nhàng hành lễ, mở miệng nói, “Nô tỳ Hoán… Hoán… Thiết… Thiết Cước.”
“Thiết Cước?” Tiêu Tuấn Trì lặp lại cái tên này.
Mặc dù trong lòng Hoán Nguyệt cảm thấy rất xấu hổ nhưng đành cắn răng gật đầu đáp: “Nô tỳ là Thiết Cước, tên do Vương phi nương nương ban tặng.”
Khương Linh Châu ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, hỏi: “Vương gia thích không? Muốn nạp nàng ta không?”
Sự rộng rãi, độ lượng của nàng khiến Tiêu Tuấn Trì buồn bực. Nhưng hắn không thể hiện ra, chỉ nhướng mày nói: “Đúng lúc bổn vương không thích Thiết Cước, chỉ thích chân giò heo. Vương phi ăn không?”
~~~ Tác giả có lời muốn nói: không ăn, ngấy lắm.
Tiên nữ đều uống sương sớm đấy, cảm ơn.