Chìm Trong Biển Vọng

Chương 1: Hạ: Hai mươi bốn giờ, hai mươi bốn lời yêu




Có thể nói rằng Trần Thương Ly yêu điên dại, cuồng si Lâm Vĩ Đạt cũng được. Bởi lẽ, một ngày hai mươi bốn giờ đồng hồ... là hai mươi bốn lời yêu cô dành cho anh. Dù anh đang ở đâu, cách xa hay cạnh bên cô đều có thể gửi đến anh ba chữ: "Em yêu anh."

Khó tin nhất khi đêm xuống, dù đã chìm vào giấc ngủ, như một thói quen không thể xóa bỏ, Trần Thương Ly vẫn có thể canh đúng giờ để thức giấc và nói: "Em yêu anh."

Nếu người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy thật ngọt ngào, nhưng đối với Lâm Vĩ Đạt thì không. Anh thấy điều đó thật gây ám ảnh, và phiền toái. Thậm chí anh còn khóa máy, không đọc hơn ngàn tin nhắn của cô, vì anh thấy điều đó không cần thiết, là một mớ rác vô nghĩa.

Ba năm kết hôn, anh hiện đang là một siêu sao sáng giá trên màn ảnh rộng, những lời đồn về anh luôn trở thành điểm nóng trên các mặt báo. Và cô vợ bí ẩn Trần Thương Ly, bao năm qua dù các tên nhà báo săn đón quyết liệt, nhưng vẫn không ai phát hiện được việc anh đã kết hôn. Ở với anh ba năm, nhưng trước mặt công chúng cô chỉ là một nữ giúp việc không hơn không kém. Đêm về, Trần Thương Ly lại leo lên giường, trở thành cô vợ nóng bỏng, ngoan ngoãn phục tùng anh.

Chưa từng oán trách anh vì sao lại che giấu, cũng không hề sợ tổn thương cho dù báo chí luôn đặt ra những nghi vấn yêu đương về siêu sao Lâm Vĩ Đạt. Anh chính là tự do phóng túng, lãng tử đào hoa. Còn cô chỉ cần có anh bên cạnh, thế cũng đủ rồi.

Cô không biết xài tiền, không biết đường xá bên ngoài ra sao, từ lúc tỉnh giấc cô đã ở bên cạnh anh trong ngôi nhà này. Đợi anh về, chờ anh yêu thương, ký ức đẹp đẽ nhất, sống động nhất luôn hiện diện hình bóng anh trong đó.

Ba năm trước, Trần Thương Ly tỉnh dậy, khắp người quấn đầy vải trắng. Cô không nhớ được những việc trước kia, chỉ nhớ mỗi tên mình và Lâm Vĩ Đạt. Anh bảo cô từ nhỏ đã sống cùng anh, vì anh lơ đễnh đã khiến cô gặp chuyện, cả người bỏng nặng. Khó khăn lắm mới tìm được bác sĩ phẫu thuật thẫm mĩ giỏi, giúp cô chỉnh sửa hoàn toàn cơ thể bên ngoài. Trần Thương Ly không nhớ hình ảnh trước kia mình thế nào, anh bảo cô không thích chụp hình. Anh bảo cô hại chết một người nào đó... nếu cô xuất hiện, người ta sẽ bắt rồi nhốt cô. Cả đời này cũng không còn cơ hội gặp lại Lâm Vĩ Đạt.

Trần Thương Ly sợ, sợ đến mức ba năm qua, sau khi cùng anh ký giấy kết hôn liền ở lì trong nhà. Đôi lúc buồn chán, sẽ bật truyền hình để được nhìn thấy anh từ xa.

Ngày hôm nay cũng giống như những ngày bình thường khác, đồng hồ vừa chuyển qua bốn giờ chiều, cô mỉm cười hạnh phúc, liền lấy điện thoại gửi cho anh tin nhắn: "Em yêu anh."

Và cũng như những ngày bình thường khác, anh chẳng có hứng thú quan tâm, tiếp tục ghi hình ra mắt bộ phim mới.

...

"Lâm Vĩ Đạt, anh nghĩ bản thân có thể một tay che trời sao?" Quỳ dưới chân Lâm Vĩ Đạt lúc này là một cô gái bê bết máu tươi, hình dạng biến thể đến mức đáng thương. Cô ta trông như rất oán hận, đôi mắt sưng tấy đỏ bầm nhưng vẫn cố gắng quật cường ngước nhìn anh.

"Suỵt! Em không ngoan rồi!"

Khi anh vừa ngồi chồm hổm xuống trước mặt cô gái tội nghiệp, cô ta liền phun thẳng một bãi nước bọt vào mặt anh. Khá khen cho kẻ sắp chết vẫn có thể tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường đến vậy. Lâm Vĩ Đạt đưa tay lau nước bọt trộn lẫn máu trên mặt, anh cười khinh bỉ, khuôn mặt tuấn lãng dần trở nên tức giận. Quay mặt nhìn sang bên trái, đây là tầng hầm của một ngôi nhà nào đó mà chỉ có một mình Lâm Vĩ Đạt biết. Giọng nói của anh mang theo thập phần lạnh lẽo: "Em có biết Trần Thương Ly không?"

Đôi mắt cô gái mở to, trái tim se lạnh, cả người run rẩy: "Đồ chó chết! Anh giấu con bé ở đâu!?"

Đúng vậy, cô gái đã trở nên kích động, tay chân có thể bị gãy nhưng ý chí vẫn rất cứng chắc, mạnh mẽ đến mức dùng hết sinh khí để lao đến Lâm Vĩ Đạt. Tuy nhiên, cô không thể lao đến được, bởi vì nơi cổ cô bị trói bởi một sợi dây xích.

"Em có cảm thấy đau lòng không? Khi đứa em gái duy nhất mỗi ngày đều thay em yêu tôi. Em xem này, Ly Ly đang đợi tôi về nhà đấy! Hahaha..."

Anh ngửa cổ cười phóng túng. Vẻ mặt độc ác, nham hiểm đang dần che mất đi cái điển trai dối trá bên ngoài. Lâm Vĩ Đạt đưa tay bóp lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô gái nâng lên: "Trần Thương Liên, em nên cảm thấy may mắn vì tôi vẫn còn yêu em đi. Và hãy cầu nguyện cho điều đó là vĩnh viễn, nếu không..." Tay Lâm Vĩ Đạt dùng sức, siết chặt cằm của Thương Liên đến đau nhói. "Tôi không biết mình sẽ làm gì với cả hai chị em em đâu."

Nói rồi, Lâm Vĩ Đạt đè chặt Trần Thương Liên dưới thân, cả người cô bê bết máu tươi, không một chút mảnh vải che thân, dưới tấm lưng yếu ớt hao gầy ấy là đất đá, những vết thương lâu ngày không được chăm sóc đã dần trở nên thối rữa, nhiễm trùng nặng. Thế mà... anh vẫn có thể trút lên thân thể không vẹn toàn từng nhịp hoan ái.

"Tôi hận anh." Đã không còn là hoan ái, chỉ có cực hình, thống khổ, đau đớn, rát buốt. Nơi đó không vì Lâm Vĩ Đạt mà trở nên ẩm ướt. Trong tim cô, anh đã trở nên dơ bẩn, kinh tởm từ ba năm trước.

"Anh yêu em."

...

Ba năm trước.

Trần Thương Liên dẫn theo cô em gái nhỏ mười tám tuổi Trần Thương Ly bỏ trốn khỏi thành phố A, bởi vì Lâm Vĩ Đạt đã trở nên điên cuồng vì muốn độc chiếm cô. Anh hết lần này đến lần khác đe dọa tính mạng của cô lẫn em gái. Và biến cô trở thành nô lệ tình dục cho anh. Quá đáng hơn, cô bắt gặp anh khi đang cố cưỡng bức Trần Thương Ly.

Lại chẳng ngờ chuyến tàu hỏa ngày hôm đó bị chệch đường ray và bốc cháy lớn, khiến cho tất cả hành khách lẫn nhân viên thành những cái xác đen ngòm, co quắp, khét nghẹt. Chẳng ai phát hiện, chẳng ai biết, và cũng chẳng ai lý giải được làm sao anh có thể mang cả hai cô gái rời khỏi đó.