Ôn Dữ có hơi bất ngờ, rủ mắt nhìn bàn tay thon dài với khớp xương gồ ghề trước mặt, vành tai như cảm nhận được hơi thở của người đàn ông.
Mới mấy năm mà y đã quên cả cháu mình rồi à?
Anh chống cằm, thầm cười mỉa, thong thả đặt tay lên mu bàn tay buốt giá của y.
Nguyễn Ngụy Chi xem đó là cử chỉ của sự đồng thuận, dùng chân kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
Y gọi một ly cocktail, dí đầu lọc vào gạt tàn, chậm rãi nhâm nhi mà không nói một lời.
Ôn Dữ liếc nhìn, không khỏi suy nghĩ về ý định của y: cái kiểu gạ gẫm gì thế này?
Đèn mờ, rượu nồng, đàn ông phong lưu...!thật khiến người ta phiền lòng.
Anh uống cạn ly, trong ruột nóng ran, ngoài da thì lại thấy hơi lạnh.
Chợt vai trĩu xuống dưới một tấm áo vương khói thuốc, anh ngước mặt lên.
Người đàn ông bên cạnh vẫn thản nhiên nâng ly.
Ôn Dữ rướn môi mỉm cười đáp lại, mà lòng chộn rộn, bả vai rúc dưới áo khoác của y.
Nguyễn Ngụy Chi chủ động cụng ly với anh, từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười thưởng thức mùi vị ngọt dịu, không hề sử dụng ngôn từ.
Mà anh cứ thế bị cuốn theo cụng với y uống hết từ ly này đến ly khác, đầu óc mịt mờ, tựa vào quầy bar đỡ trán.
"Người mới hửm?" Nguyễn Ngụy Chi nghịch viên đá trong ly, hỏi bartender như một chuyện thường tình, duỗi cánh tay đặt hờ lên eo người con trai xinh tươi bên cạnh.
"Mới đến lần thứ ba." Bartender cười đáp.
"Bao nhiêu? Tôi thanh toán." Y trả tiền cho cả hai rồi ôm luôn người ta đứng dậy, chào: "Đi trước đây."
Ôn Dữ thấy cơ thể như đang bay bổng song đầu óc thì nặng trĩu không nâng lên nổi, vô thức túm lấy vạt áo của người kia.
Nguyễn Ngụy Chi nhìn xuống áo sơ mi bị nắm nhăn nhúm, cười cười chà xát ngón tay vào đốt sống gãy sau lưng cậu trai trẻ: "Có vẻ nhiệt tình nhỉ?"
Ôn Dữ âm thầm bĩu môi, bỗng nhiên vấp chân, cả người ngã chúi vào lòng đối phương.
Áo khoác trên vai rơi xuống đất, anh luống cuống đứng thẳng dậy, toan nhặt áo thì đột nhiên bị một sức mạnh tóm lấy.
Nguyễn Ngụy Chi lót tay bóp dưới cằm, nhìn thẳng vào mặt anh.
Ánh mắt của người đàn ông sáng rực, trần trụi, đong đầy hồ nghi như một thanh gươm sắc bén cắt qua lòng người.
Ôn Dữ thấy trái tim bàng hoàng, tự dưng giận dữ, cắn chặt răng túm lấy cổ áo sơ mi, nhân lúc đối phương còn kinh ngạc mà ngẩng mặt hôn vào dưới cằm y, cố tình hỏi: "Anh không muốn làm nữa à?"
Nguyễn Ngụy Chi nói với một ngữ khí không chút gợn sóng: "Làm cái gì? Hửm, cháu trai?"
Y gạt tay anh ra, vuốt lại cổ áo, tiếng thở hắt có phần bực dọc.
Gió lạnh xua tan làn sương trong mắt, Ôn Dữ mặt mày như son, thong thả vuốt tóc mai, ngón tay trượt qua vành tai xỏ lỗ khuyên bàng bạc, cười đưa đẩy: "Chú thích kiểu này à? Chưa cần hỏi han gì đã muốn kéo người ta lên giường."
"Năm nay cậu bao nhiêu rồi?" Nguyễn Ngụy Chi nhắm mắt hỏi.
"Năm hai đại học."
"Mười chín tuổi?" Y vỗ trán thở phào.
OK, không phạm tội.
Mà khoan – y nghĩ – nó vào được cái nơi đấy thì tất nhiên phải đủ tuổi rồi, mình bối rối làm cái quái gì?
Ôn Dữ nhặt áo vest của y, giũ mấy cái rồi khoác lên vai, xoa chóp mũi đỏ ửng: "Tại chú mà tôi say rồi, chú phải chịu trách nhiệm đưa tôi về nhà."
Nguyễn Ngụy Chi đá lưỡi vào má phải, day thái dương thở dài lần thứ ba trong ngày.
Ôn Dữ đứng ven đường nhìn con xe mới cóng chạy lại, mở cửa ngồi vào ghế phụ, khóe mắt cong cong.
Nguyễn Ngụy Chi nhìn thẳng phía trước, hỏi: "Địa chỉ?"
"A." Người con trai rút ra trong ví một tấm danh thiếp, bấm bút, hí hoáy ghi ra một dòng địa chỉ rồi đặt xuống phía trước y: "Nè chú."
"..." Nguyễn Ngụy Chi nghiến nhẹ hàm.
Y đang lái xe, sao nó không đọc luôn cho nhanh mà phải xử lý phức tạp vậy?
Đến cổng tiểu khu, Ôn Dữ vẫy tay tạm biệt rồi xuống xe.
Nguyễn Ngụy Chi gọi giật lại: "Trả áo khoác."
Đối phương thất vọng bĩu môi vì ý đồ giả ngơ thất bại.
Y hạ cửa kính, ngậm thuốc nhìn lên tầng lầu chung cư.
Dãy đèn cảm ứng trên tầng bốn sáng lên rồi chậm rãi tan đi.
Bật lửa, y cầm tấm danh thiếp nhạt màu lên xem, thở ra làn khói xám trắng.
Bốn năm rồi à...
Gần đây chất lượng giấc ngủ của Nguyễn Ngụy Chi không được tốt, thường xuyên thức khuya dậy sớm, làm bạn với cà phê.
Y vén rèm nhìn ra bầu trời âm u, từ cơ thể đến tinh thần đều uể oải.
Đang uống cà phê, y nghe tiếng chuông cửa, vị khách đầu tiên trong ngày đến khá sớm.
"Chú ơi!"
Nguyễn Ngụy Chi gỡ mắt kính ra, không nhìn thấy thì không phiền lòng, tiếp tục nhâm nhi cà phê.
Ôn Dữ thấy y xem mình như không khí, phồng má: "Chú đón khách như vậy à? Tôi đến đặt may đồ."
Nguyễn Ngụy Chi đeo kính lên, vắt thước dây đi tìm sổ và bút, trả lời nhát gừng: "Ờ, ngồi đợi đi."
"Chú đón khách thờ ơ quá." Ôn Dữ cởi áo khoác, hiếu kỳ nhìn quanh quất.
Phong cách của cửa hàng âu phục vẫn như cũ, gam màu gỗ ấm và xanh lá nhạt, gian trong và gian ngoài được ngăn cách bởi một bức bình phong vẽ hoa điểu.
Phía sau bình phong là chiếc ghế dài để nghỉ và quầy bếp nhỏ.
"Chú vẫn có thói quen ngủ tại cửa hàng sao?"
"Cậu đang xâm phạm không gian riêng tư của người khác." Nguyễn Ngụy Chi nhịp hai ngón tay: "Ra đây."
Ôn Dữ quay đầu lại, mong đợi nhìn vào người đàn ông mặc âu phục ba mảnh đứng sau ma-nơ-canh: "Chú đang độc thân đúng không?"
Y chẳng muốn trả lời, ngoắc ngón tay.
Người con trai vui vẻ bước đến cho y lấy số đo.
Thước dây đè lên bả vai, lướt qua cặp xương mỏ quạ chấp chới như cánh bướm; như dây leo quấn quanh vòng eo thon thả, dần dà trượt xuống ống đùi, bắp chân.
Ôn Dữ cố tình sáp tới gần khi y đang ghi số đo, chớp chớp mắt: "Dáng cháu chuẩn nhỉ?"
Nguyễn Ngụy Chi tặc lưỡi dùng cùi chỏ đẩy đối phương xê ra.
Nhưng Ôn Dữ lại sáp vào, nhón chân nhìn qua vai y: "Chú ơi, tôi chưa nói là muốn chú may suit cho mình mà."
"..."
"Thực ra là tôi muốn đặt may suit để làm quà tặng cho một giáo sư trên trường."
Y gác bút vào túi áo, xé trang giấy vừa viết, lật qua trang sau: "Tên? Tuổi? Số điện thoại?"
Ôn Dữ vẫn mỉm cười thoải mái, trả lời từng câu rồi nói: "Chú cho tôi số điện thoại đi.
Tôi sẽ gửi số đo sau."
Nguyễn Ngụy Chi chậm rãi đá lưỡi vào má, rút điện thoại cho số.
Y chờ đến cuối tuần vẫn không thấy Ôn Dữ gửi số đo.
Sáng sớm, vừa mới mở cửa thì người con trai tóc nâu, mắt nâu lại mò tới: "Chú ơi..."
Nguyễn Ngụy Chi còn chưa tỉnh ngủ, chẳng nói chẳng rằng rót cà phê đưa qua rồi đọc báo tiếp.
Ôn Dữ cầm cốc giấy ngồi xuống bên cạnh y, ngắm nghía bộ âu phục đang được cắt ghép trên ma-nơ-canh: "Tay nghề của chú càng ngày càng tinh tế."
Y ừ hữ, lau mắt kính đeo lên, khoác áo len mỏng bên ngoài gile, rút bút bi trên túi áo: "Đọc số đo."
Người con trai thè lưỡi liếm vệt cà phê dính trên môi dưới, rút hai chân lên ghế, bỗng gọi: "Chú Nguyễn."
Nguyễn Ngụy Chi cau mày: "Bỏ chân xuống."
Ôn Dữ chẳng những không bỏ chân mà còn ngáp dài ngả ra ghế, mắt hạnh nhập nhèm: "Hôm qua cháu mới vào đoàn quay một bộ phim ngắn, chị đạo diễn dữ lắm luôn, hành tụi đàn em chạy tới chạy lui, quay đến tận tối mịt mới chịu OK.
Lúc cháu về nhà đã là hai giờ sáng, mệt rã rượi người..."
"Ôn Dữ." Y cứng miệng lặp lại: "Ngồi thẳng dậy."
Anh cười như đa tình, hấp háy mắt, buông mi, cứ thế thiếp đi.
Nguyễn Ngụy Chi bóp trán uống nốt cà phê, nhìn đồng hồ rồi vơ lấy áo khoác phủ lên người con trai.
Chuông cửa linh đinh, Dương Nhiêu bước vào thì bỗng thấy có người nằm trong cửa hàng, lúng túng khựng lại, ho húng hắng vẫy Nguyễn Ngụy Chi: "Bồ mới của cậu hả? Cứ tưởng cậu không dẫn người về cửa hàng nữa chớ."
Y liếc mắt.
Anh ta liền ngậm miệng.
Dương Nhiêu không thấy được mặt của Ôn Dữ vì bị che dưới áo khoác, thấp giọng nói: "Thư mời của bên Vera, cậu từ chối thật à?"
Y không trả lời.
"Cậu chẳng báo với ai mà đột ngột về nước, làm bên Nga rối tung cả lên, chị Cẩm Tri vội vàng chạy đến chỗ cậu thì thấy nhà cửa trống trơn, đồ đạc của Tư Bạch bị thanh lý hết.
Tụi tôi lo lắm, cậu biết không?"
Tiếng kéo cắt vải dừng lại.
"Tôi xin lỗi, được chưa?" Nguyễn Ngụy Chi khoác áo cho ma-nơ-canh, rút ra kim chỉ: "Tôi vẫn cần thêm thời gian, xem như phụ lòng các cậu."
Dương Nhiêu nhún vai, chỉnh lại mũ: "Đã vậy thì tôi sẽ không ghi tên cậu vào bộ sưu tập.
Đừng hối hận, Nguyễn..."
Chuông cửa lại vang lên rồi tắt.
Cuối tuần rất tĩnh lặng.
Ôn Dữ ngủ đến giữa trưa mới tỉnh dậy, lật áo khoác khỏi mặt, vươn vai dậy nhìn quanh quất tìm chú Nguyễn, chống cằm cười: "Ở đây ngủ ngon quá chừng, như về nhà vậy."
Nguyễn Ngụy Chi cắn đứt chỉ, chà ngón tay qua hình thêu hoa cúc trên ve áo, mắt đen hứng lấy những điểm sáng xa xăm.
Anh bỗng cảm thấy bản thân còn không bằng một chiếc áo.
Người đàn ông này nâng niu những bộ âu phục còn hơn cả các bạn trai của y.
"Vì sao chú lại bán cửa hàng cũ?"
Nguyễn Ngụy Chi gỡ kính mắt, xoa vùng giữa chân mày: "Vì sao à?"
Ôn Dữ lặng lẽ nhìn y.
"Vì tôi không thể yêu thích hay gắn bó với một thứ dài lâu.
Tới một lúc nào đó chán rồi thì phải bỏ đi thôi.
Tôi là người chóng chán, có mới nới cũ, kiểu kiểu vậy..."
Anh ồ lên một tiếng: "Chú với Trần Tư Bạch sao rồi?"
Y thản nhiên đáp: "Chia tay rồi, cả đời cũng không gặp lại nhau."
Hôm đó, Nguyễn Ngụy Chi vẫn chưa có được số đo mà Ôn Dữ hứa đưa.
Thứ bảy trời mưa tầm tã, các đợt khí lạnh lùa vào thành phố, nhiệt độ giảm mạnh, đường xá vắng hoe.
Y cầm chìa khóa rời khỏi cửa hàng mới nhận ra mình quên đeo khăn quàng.
Cổ họng thấm lạnh, chỉ có thuốc lá mới có thể tạm thời sưởi ấm nó.
Hút hết một điếu, Nguyễn Ngụy Chi mở cửa ngồi vào xe, vô thức nhìn xuống dưới kiểm tra có gì lấp lánh không.
Vừa làm vậy thì cả người y khựng lại, sau đó che mặt cười bỡn cợt.
Thói quen với một ai đó thật là phiền phức.
Trình ra thiệp mời, y tiến vào hội trường lớn.
Đèn đóm đã tắt hết, dải sáng màu xanh dương lồng ghép với bóng hoa giấy vắt ngang sàn diễn.
Tiếng nhạc giao hưởng trầm vang quẩn quanh.
Y ngẩng mặt lên, phóng to hình ảnh trên camera, quan sát mỗi một chi tiết trên các mẫu thiết kế ướm mình trên người mẫu.
Nguyễn Ngụy Chi hơi mỉm cười, chụp lại vài tấm rồi cất điện thoại.
Sau đó, y bỗng nhìn thấy một mẫu nam.
Một người con trai trẻ khoác lên mình bộ suit màu xanh dương với các sắc độ sâu thẳm.
Tên của bộ cánh này là Chim công xanh, trên ve áo thêu những chuỗi cườm nhỏ xíu dập dìu thành cung tròn đồng tâm, gấu áo dài qua cặp đùi thon, cổ tay áo mở rộng.
Phong cách lấy ý tưởng từ nước Anh thời Victoria, song đã được cách tân và tối giản hóa.
Sặc sỡ mà không diêm dúa.
Ôn Dữ mở tay qua hai bên với nụ cười nhã nhặn, rồi phác cử chỉ cúi chào.
Sự khéo léo và duyên dáng của người mẫu phô bày trọn vẹn từng nếp gấp thanh lịch và tinh tế của bộ cánh.
Nguyễn Ngụy Chi đứng nép trong bóng tối, mắt thâu tóm bóng hình rạng ngời trên sàn diễn, tặc lưỡi.
Trước khi Dương Nhiêu bước ra phát biểu, y liền rời khỏi.
"Ngụy Chi!"
Ra khỏi sảnh, y bỗng nghe tiếng gọi.
Mạnh Cẩm Tri vội chạy lại, có vẻ ngạc nhiên: "Em về nước khi nào vậy?"
"Mới đây."
"Sao em về mà không nói một tiếng nào?" Chị sực nhớ ra gì đó, lục lọi túi xách: "Chị đang vội.
Em để quên ở Nga này."
Nguyễn Ngụy Chi đi ra khỏi khuôn viên tòa nhà, mở lòng bàn tay nhìn vào mặt dây chuyền bạc, yên lặng nghiến răng.
Y lại lái xe đến gaybar, vừa nốc rượu vừa hút thuốc, chìm nổi trong những suy nghĩ hỗn độn.
Giữa chừng, chợt y thấy một sắc xanh thẳm như miên man phản chiếu trong ly rượu nồng.
Dưới cằm bỗng nóng lên.
À...!là nơi Ôn Dữ đã hôn.
Nguyễn Ngụy Chi rót rượu, điên đảo nghĩ: không biết từ khi nào nó đã lớn đến như vậy rồi?.