Chim Sơn Ca Trong Túi Áo

Chương 37: 37: Giấu Con Dao Của Anh Đi





Hộp đêm lần trước Diệp Phiến đi tên là Witches.

Bà chủ của nó là Tôn Tranh Ngữ, bốn mươi tuổi, từng bị phạt hành chính hai lần vì tội thiếu trách nhiệm quản lý, tạo điều kiện để nhân viên môi giới cần sa cho khách hàng.
Điện thoại đổ chuông.

Số lạ.
“A-lô?” Phó Yến bắt máy.

Đầu dây bên kia là chất giọng trầm khàn của đàn ông, “Xin lỗi đã làm phiền.

Anh Phùng Gia Yến phải không? Tôi nghe đồn anh đang điều tra về tôi?”
“Tin tức của anh thật nhạy.”
“Thông cảm cho tôi, đặc thù nghề phóng viên là vậy.

Chúng tôi đôi lúc rất sợ bị trả thù nên tin tức phải nhạy để trốn kịp.”
“Thế anh gọi cho tôi vì chuyện gì?”
Tề Thời Chiêu đang ngồi trước laptop trong căn phòng rộng khoảng hai mươi lăm mét vuông, gạt tàn thuốc đáp: “Tôi thật sự không cố ý quấy rầy anh vào giờ làm việc nhưng thời gian của tôi khá eo hẹp, mong anh thông cảm.

Tôi chỉ muốn biện minh về công việc của mình.
“Tuy biết anh đã đổi tên vì một số lý do nhưng hãy cho phép tôi tiếp tục gọi anh bằng tên cũ, bởi một chữ Phùng trong tên anh có sức nặng để tôi phải thận trọng với lời nói hơn.”
Phó Yến nhẹ nhàng: “Tôi đang nghe đây.”
“Tôi tin anh đã xem qua hồ sơ của tôi, một năm trước tôi mới về nước sau khoảng thời gian dài lăn lộn ở Syria.

Do đó, anh có căn cứ để tin rằng tôi hoàn toàn không dính dáng tới mọi việc đã xảy ra trong vòng bốn năm đổ lại.

Tôi về nước vì nghe tin bạn mình mất tích.

Anh bạn đó tên Khúc Hằng, một cảnh sát.

Anh ấy đã biến mất sau khi nằm vùng trong hang ổ ma túy và tôi tin bố dượng của anh biết điều gì đó.

Đây là lý do tôi muốn tiếp cận anh.
“Tôi đã trà trộn vào các chuỗi hộp đêm cao cấp để thu thập mọi thông tin về đường dây của ổ tội phạm này.

Tìm thấy tin tức bạn trai cũ của anh, Thời Thác dính líu đến nên tôi đã đút tiền để được phỏng vấn y – cũng thú nhận với anh là tôi có ý đồ khai thác thông tin của anh thông qua y.

Nhưng có vẻ tôi không khéo léo lắm vào lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
“Ừm.” Phó Yến hơi cong môi, có thể hình dung ra Thời Thác đã nói gì về anh – tóm trong tám chữ: lòng dạ ác độc, thay đổi thất thường.
“Đó là lời tôi muốn biện minh, nếu anh Phùng có thể hiểu và bỏ quá cho mọi hành động thất lễ của tôi.

Rất cảm ơn.

Điều tiếp theo, tôi cũng nghe được là anh đang điều tra về nhà họ Lâm, tiện…”
“Anh Tề ‘nghe’ được nhiều quá, tôi hơi không vui.”
Tề Thời Chiêu thức thời ứng đối ngữ điệu lãnh đạm đó: “Xin lỗi, xin lỗi.

Thói quen nghề nghiệp.

Anh kiểm tra email đi, tôi vừa gửi qua một thư mục.”
Phó Yến mở loa ngoài rồi đặt điện thoại xuống bàn, kiểm tra email, thấy có hai bức ảnh chụp ở góc khác nhau: một người đàn ông và một người đàn bà ngồi đối diện.

Trong đó, người nữ là Tôn Tranh Ngữ.
“Gã đàn ông là Hạng Kiêu, thư ký của Lâm Úc Miễn – người là trưởng nam và đang quản lý các phòng đấu giá của công ty Cổ Nhuế mẹ.

Bọn họ gặp nhau vào mỗi cuối tháng, tôi được biết là họ bàn chuyện về huê hồng.”
Tề Thời Chiêu ho vài tiếng, giọng khản đặc: “Vì hai nhân vật trong bức ảnh này, tôi đã tham dự một buổi đấu giá từ thiện của Cổ Nhuế.

Họ đấu giá mười bốn tác phẩm của các trường nghệ thuật, trong đó có ba bức tranh được giám định tại chỗ và đẩy giá lên cao ngất ngưỡng.


Sau đó, tôi được biết là họa sĩ vẽ bức tranh được trả giá đắt nhất là học trò của một người bạn thân với Lâm Úc Miễn.”
Thủ đoạn rửa tiền thường gặp.
Phó Yến không mặn không nhạt bảo: “Anh còn điều gì thú vị hơn không? Thời gian của tôi không dư dả.”
Nếu hắn chỉ muốn khơi lòng tò mò của anh thì thật vô nghĩa.
“Anh mở tập tin trong thư mục đi.”
Nhấp đôi.

Anh nhìn thấy ảnh chụp Lâm Úc Nghị lúc ba mươi tuổi, bên dưới là cảnh sát Khúc Hằng lúc hai mươi ba tuổi.

Tề Thời Chiêu đối chiếu bốn bức ảnh.

Nhìn chính diện không có vấn đề nhưng góc chụp sườn mặt lại rất giống nhau.
Phó Yến nhíu mày.
“Bạn của tôi, Khúc Hằng đã mắc PTSD rất nặng sau nhiệm vụ nằm vùng.

Anh ấy phải tạm rời ngành một thời gian để trị liệu rồi đột ngột biến mất.

Từ đó đến nay vẫn là một bí ẩn với các đồng nghiệp của anh ấy.
“Một ngày, tôi phát hiện ra Lâm Úc Nghị và Khúc Hằng có vài nét tương đồng như anh đang thấy.

Tôi đặt ra một giả thuyết: nếu chuyện Khúc Hằng mất tích có liên quan tới tội phạm ma túy thì có khả năng Lâm Úc Nghị bị sốc thuốc trong tù là bởi bọn tội phạm nhận lầm anh ta với bạn của tôi.”
“Thời gian không trùng khớp.” Phó Yến đáp.
Khúc Hằng mất tích tám năm trước, còn Lâm Úc Nghị qua đời trong tù năm năm trước.

Nếu giả thuyết này là đúng thì cảnh sát Khúc phải còn sống trong vòng ba năm sau khi biến mất.

Nhược bằng không thì anh ta đi đâu mà không ai tìm thấy?
“Đúng vậy.

Chính vì bế tắc nên tôi đã điều tra vụ của Lâm Úc Nghị.

Quá trình dông dài chắc là anh không muốn nghe.

Rốt cuộc thì tôi đã truy ra được một bà người hầu lâu năm tại nhà họ Lâm đang dưỡng lão ở quê.

Tôi đã rạn cả xương vai để có được đoạn ghi âm tự thú của bà ấy nên chẳng thể cho không anh.

Tôi chỉ muốn nhờ anh việc này: sắp xếp một cuộc gặp mặt cho tôi với ngài Phùng Kính, Khúc Hằng từng ở trong đội của ông ấy.”
Phùng Kính rất ghét cánh phóng viên nên Tề Thời Chiêu làm sao cũng không hẹn gặp ông ấy được.
Hắn đang kiên nhẫn đợi đáp án thì bỗng nghe Phó Yến trầm tĩnh nói, “Hãy khoan, tôi có một đề nghị khác.

Anh đã thuyết phục cho tôi thấy anh là một phóng viên giỏi.

Tề Thời Chiêu, tôi sẵn lòng trả tiền cho anh tiếp tục công việc điều tra.

Nếu anh đồng ý, tôi sẽ không chỉ đáp ứng yêu cầu vừa rồi mà còn hỗ trợ anh mọi mặt trong vụ này.”
“Chà… anh Phùng thật hào phóng.

Tôi cả sợ đấy.”
“Tôi không thích giao dịch, tôi muốn làm chủ.

Nội trong mười hai tiếng tiếp theo, nếu anh đã suy nghĩ kỹ thì hãy gửi đoạn ghi âm cho tôi.”
Đầu dây bên kia lập tức cúp máy.

Tề Thời Chiêu trầm tư nhìn điện thoại, quả thực là một đề nghị hấp dẫn.
Cánh cửa sau lưng hắn mở banh ra, Giang Vanh vừa gợi cảm vừa gợi đòn thu cái chân dài miên man mới đá cửa, ngái ngủ cài từng cúc áo sơ mi rồi thắt cà vạt: “Tôi đi làm đây.


Cấm anh rớ vào đồ đạc của tôi.

Hi vọng lúc tôi về nhà thì anh đã cuốn xéo.”
“Tôi là chủ hộ hợp pháp của nơi này.” Tề Thời Chiêu huơ huơ sổ nhà.
Giang Vanh lườm nguýt: “Hợp đồng thuê nhà của tôi còn tận nửa năm.

Tự nhiên anh chạy về nước sớm quá thì cố ở trong căn phòng ọp ẹp này đi!”
Dứt lời, cậu ta thô lỗ sập cửa cái ‘rầm’, vội vã đi tới khách sạn, trong lòng oán giận: tưởng đâu vớ được một anh giai cường tráng ngon nghẻ, ai ngờ là một gã đi tranh nhà ở với mình.
Đêm qua phục vụ ở hộp đêm đến hơn ba giờ sáng, về nhà là gần bốn giờ nên Giang Vanh ngủ quên, đi làm muộn.

Cậu ta thành khẩn gập lưng xin lỗi quản lý rồi nhanh nhẹn sửa soạn ra quầy bar, khéo léo như biểu diễn tạp kỹ lau chùi chai rượu, ly thủy tinh.
Giang Vanh vừa làm vừa liếc mắt ‘tia’ những vị khách ở trong sảnh.
Một nhân viên công sở bồn chồn liên tục nhìn đồng hồ; hai người đàn ông có vẻ là dân môi giới nhà đất và khách hàng; một nhóm thanh niên có nam, có nữ rôm rả ăn điểm tâm.
Mười lăm phút sau, người mà nhân viên công sở đợi đã đến.

Mười phút nữa, khách hàng của tên môi giới nhà đất lắc đầu ra về, hắn ta buồn bực ra quầy bar mở hàng cho Giang Vanh; một người phụ nữ xinh đẹp ghé vào quầy gọi cocktail.

Nhóm thanh niên ăn mãi mới xong bữa sáng lục tục rời khỏi.
Mười lăm phút tiếp theo, có ba người đi vào: một ông trung niên cao ráo, một cô gái dễ thương và một chàng trai với nét cười nhàn nhạt.
Cô gái đến quầy gọi đồ uống, nụ cười và giọng nói đều ngọt ngào, ngoắc ngón tay: “Nếu anh có thể khiến bạn của tôi vui vẻ thì gấp đôi tip.”
“Quý cô thật hào phóng.” Giang Vanh cười nháy mắt.
Lâm Xuân Tư hơi mất tập trung thì chợt nghe Văn Nhất Niệm nói ‘hãy xem kìa!’, theo bản năng nhìn về phía quầy bar, liền bị kỹ thuật điệu nghệ đẹp mắt của bartender cuốn hút.

Chất lỏng trong ly thủy tinh đổi màu sắc như bầu trời Hawaii từ lúc bình minh về buổi hoàng hôn.
Cậu tròn xoe mắt, khẽ ‘wow’.
Văn Nhất Niệm cười tươi tip cho Giang Vanh: “Cảm ơn nha.”
“Cho tôi hỏi: đó là bạn trai của cô à?”
“Không phải.”
“Tức là tôi có cơ hội?”
Cô liếc xéo: “Không đến lượt anh đâu.”
Giang Vanh vừa làm việc vừa nheo mắt ‘nghía’ Lâm Xuân Tư: chân dài, vai rộng eo gọn, trông vừa bền vừa dai, khuôn mặt và yết hầu thật con mẹ nó gợi cảm.
Bỗng, một quý bà trung niên tiến vào sảnh với hai người đàn ông, đi thẳng đến quầy bar, chưa cần nghe Giang Vanh chào liền chìa điện thoại ra trước mặt: “Cậu là Giang Vanh?”
“Vâng, tôi – …”
Tiếng nói chưa hết thì người đàn bà trung niên vung bàn tay cầm điện thoại tát Giang Vanh một tiếng vang dội, quát: “Thì ra là mày! Thằng đĩ đực quyến rũ con trai tao hư hỏng! Hôm nay tao phải cho cái đồ ôn dịch mày một trận nhớ đời!”
Hai gã đàn ông đi theo xồng xộc xông vào quầy, túm lấy hai cánh tay lôi cậu bartender ra.
Tất cả mọi người sửng sốt, lúng túng trơ mắt nhìn, không biết phải làm gì.

Lâm Xuân Tư đột nhiên đứng dậy làm Văn Nhất Niệm giật cả mình.
Cô ta nghe cậu nói, “Mở chế độ video đi.”
Xương gò má của Giang Vanh bị góc điện thoại đập vào, lập tức tím tái một mảng.

Cậu ta giống như không kịp phản ứng với sự việc, rơi vào thế bị động, gập hai cánh tay che chắn.
“Dừng lại!” Lâm Xuân Tư can thiệp, dùng sức kéo vai một gã côn đồ tránh ra, đoạn xô gã kia ngã xuống đất.

Thực tình cậu không định làm ai ngã nhưng không biết cách kiểm soát sức lực.
Hành động xô ngã đó làm gã nọ cảm thấy mất mặt, trong khi Lâm Xuân Tư đang cúi xuống thì gã vơ lấy một chai rượu đập vào sau vai cậu.

Âm thanh vỡ toang gai người.
“Anh có sao không?” Lâm Xuân Tư nhíu mày, không để ý tới vết thương đỡ Giang Vanh dậy, mắt nhìn thẳng trong khi ghì tay thuận của người kia: “Thưa bác, hành hung người khác là hành vi vi phạm pháp luật có thể bị xử lý đến khung hình sự!”
Giang Vanh có phần sửng sốt nhìn cậu.
“Cậu là ai? Bạn của nó à? Đừng có xen vào chuyện của người khác! Cậu biết nó là ai không? Là một kẻ ái nam ái nữ! Nó đã lừa tiền của con trai tôi! Lây cả bệnh đồng tính cho con tôi!”
Nhận thấy Giang Vanh có ý đồ kháng cự, Lâm Xuân Tư càng mạnh tay kiềm chế y, bình tĩnh nói: “Vâng.

Có thể anh ấy sai trước nhưng hành vi hiện tại của bác cũng không được xã hội chấp nhận.


Đừng để cơn cáu giận nhất thời khiến bác bị mọi người chỉ trích.”
Lúc này, bảo vệ chạy vào cùng với một đôi nam nữ.

Ninh Vân Chi mặc váy lụa, trên vai khoác áo vest của đàn ông, giơ phù hiệu lên, cao giọng: “Tôi là cảnh sát! Tất cả đứng yên!”
Lâm Xuân Tư buông lỏng cổ tay Giang Vanh, thấp giọng nói: “Giấu con dao của anh đi.

Anh hạ thủ thì người trăm sai sẽ là anh.”
Giang Vanh bất mãn ‘chậc’, cất con dao gấp vào túi quần.
Nhờ sự xuất hiện của cảnh sát, tình hình mau chóng được ổn định.
Người đàn ông đứng bên Ninh Vân Chi tiến đến: “Tôi là y tá, để tôi xem vết thương cho hai cậu.”
Anh y tá cẩn thận cởi áo khoác bết vào vai Lâm Xuân Tư.

Trên da bầm một mảng, bị mảnh vỡ cắt một vết rướm máu.

Thấy vậy, Giang Vanh cố tình ôm đầu, rầu rĩ nói: “Tôi muốn đi bệnh viện kiểm tra chấn động não.”
Cậu ta toan tính nhân lúc khám bệnh ra thì chuồn êm, chẳng muốn ở gần mụ già đang la hét kia thêm một giây nữa.
Bàn giao xong, Ninh Vân Chi ‘tận tụy’ đưa cả Lâm Xuân Tư và Giang Vanh tới bệnh viện.

Anh y tá là chồng sắp cưới của chị.

Bọn họ đang đi về thì nghe có vụ hành hung nên chạy đến.
Lâm Xuân Tư chỉ bị thương nhẹ, tới bệnh viện cũng sát trùng rồi dán bông băng là xong.

Chồng sắp cưới của chị Ninh trực tiếp băng cho cậu, dặn dò: “Đừng để dính nước.”
Ninh Vân Chi cười ruồi: “Sao cậu xui vậy nhỉ?”
“Em cũng muốn biết tại sao lắm.” Cậu thở dài rồi bảo: “Hôm nay nhìn chị xinh ghê.”
“Đừng có nịnh.” Chị vui ra mặt.

Anh y tá nhìn chị trìu mến.
Lâm Xuân Tư thấy điện thoại báo có tin nhắn.

Văn Nhất Niệm gửi video đã quay: Cậu ổn chứ?
Lâm Xuân Tư: Tớ ổn.

Cảm ơn cậu quan tâm.
– Đừng khách sáo như vậy.

Chúng ta đâu phải mới quen biết.
Cậu nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó, một cảm giác bạc bẽo ngấu nghiến tâm tư, trả lời: Ừ.
Hai phút sau, cô ta lại nhắn: Lâm Xuân Tư, cậu thay đổi rồi.
– Không còn nhẫn nhịn, chịu đựng, biết quay video làm bằng chứng để tự bảo vệ bản thân.

Tốt lắm.
Lâm Xuân Tư reply: Cậu chẳng thay đổi gì cả.
Văn Nhất Niệm: Đúng vậy.

Tớ vẫn là một ả giả tạo.
– Lâm Xuân Tư, cậu biết không?
– Sau khi thi đại học, tớ đã tới nhà cậu.

Nhưng người nhà cậu đều nói Lâm Xuân Tư không còn ở đây nữa, Lâm Xuân Tư đã đi rồi.
– Lâm Xuân Tư, cậu đã đi đâu vậy?
Lâm Xuân Tư không trả lời cô ta, ánh mắt rơi xuống nền gạch trắng lấm tấm vết ố, cảm thấy việc mình từng thích người con gái này là chuyện của kiếp trước.
Xa xôi đến nỗi không còn nhớ rõ.

Bèo nước hợp tan cũng chỉ là người xa lạ.
Giang Vanh kiểm tra xong thì đi đến trước mặt Lâm Xuân Tư, hất cằm gọi: “Này, cho tôi số của cậu.”
“Làm chi?”
“Tôi không thích mang nợ người khác.

Đọc cho tôi.”
Ngữ khí và ánh mắt của Giang Vanh như chém đinh chặt sắt, không cho Lâm Xuân Tư cơ hội từ chối.

Cậu ta nhá máy, rướn môi cười: “Tên tôi là Giang Vanh.

Trình độ văn hóa không cao nhưng thể lực rất tốt, tửu lượng ngàn chén không say, nhược điểm là khuôn mặt quá đẹp.

Bất cứ lúc nào cậu cần giúp đỡ, miễn là vừa sức, tôi sẽ cố gắng thực hiện.”

Lâm Xuân Tư có cảm giác như bị gạ gẫm, bấy giờ mới thấy mặt mày cậu ta đẹp thật.

Kiểu đẹp sắc nét nhưng không quá cứng, đuôi mày, khóe mắt cong cong phơi phới hàm xuân.
Xin lỗi… nhưng không phải gu của cậu.
Tuy bị gián đoạn nhưng hành động của Lâm Xuân Tư đã ăn điểm tuyệt đối trong mắt nhạc trưởng Vương.

Ông ấy muốn đặc cách cho cậu.

Tuy nhiên cậu lại lễ phép từ chối, nói mình tài hoa chưa tới, không dám bêu xấu dàn nhạc của ông.
Lâm Xuân Tư không muốn nhận ân tình của Văn Nhất Niệm.
Chuyện xảy ra vào buổi sáng, đến chiều liền hot.

Video là do một người khác có mặt tại hiện trường quay, tuy chỉ quay góc mặt nhưng không khó để nhận ra Lâm Xuân Tư.

Nhạc trưởng Vương và Văn Nhất Niệm đều lên tiếng đính chính cho cậu.
Dẫu là sóng êm hay biển động cũng đều thổi tiếng thơm cho Lâm Xuân Tư: có tài, có sắc, có nhân cách vàng…
Phó Yến thấy đoạn video, mi gian xoắn tít lại, đôi mắt tối sầm.
Anh bắt buộc phải tìm cho Lâm Xuân Tư một trợ lý kiêm luôn vệ sĩ.
Trước giờ cậu cứ khăng khăng mình không cần trợ lý, nếu có cũng ngại giao việc lắm.

Nhưng Phó Yến nhịn không nổi nữa, lập tức bảo Trợ lý Cố đi tìm người.
Lâm Xuân Tư quá chăm chỉ rồi, anh muốn chiều hư cậu.
Trên đường về, Phó Yến mua một số trái cây, dâu tây và táo là không thể thiếu.

Vào nhà, anh thấy chàng trai của mình đang ngân nga trên bàn làm việc, cũng không lên tiếng, đi rửa trái cây rồi gọt cuống dâu, bưng đĩa đến cho cậu.
“Anh về rồi ạ?” Lâm Xuân Tư hơi giật mình.
Phó Yến hờn giận: “Tôi thấy cậu minh tinh nhỏ nào đó lại hot nữa rồi.”
“Em xin lỗi.” Cậu làm nũng cầm tay anh: “Lúc đó em bị ngốc, giờ thấy đau mới biết sợ.”
“Em đau sao?” Anh tưởng cậu đau thật, ánh mắt lo âu.
Lâm Xuân Tư nâng cằm ịn môi lên môi anh, cười lộ lúm đồng tiền: “Hết đau rồi.”
Phó Yến hôn tiếp lên tóc cậu: “Ừ.

Tôi đang tìm trợ lý cho em, không cho phép từ chối.”
Cậu ngoan ngoãn dạ.
Phó Yến nấu bữa tối xong thì thấy điện thoại báo có email từ Tề Thời Chiêu: Tôi chấp thuận, ông chủ.
Tề Thời Chiêu vừa gửi đoạn ghi âm thì lại nghe tiếng sập cửa, chặc lưỡi, gãi đầu đi ra ngoài.

Nương theo ánh đèn mờ nhạt từ phòng mình, hắn thấy Giang Vanh áo quần xộc xệch ngồi xổm ngay cửa trước, gục đầu xuống.
“Cậu sao vậy?” Hắn dò hỏi.
“Tôi mất việc rồi…” Cậu ta nghẹn cứng nói, che kín mắt, thấp giọng, nức nở chửi: “Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp! Mụ già chết tiệt.

Có biết tao đã phải vất vả như thế nào mới có được việc làm hiện tại không? Làm như tao thèm vào thằng con đần độn của mụ lắm vậy.

Tao thậm chí còn chả nhớ nó là thằng chó nào.

Mẹ nó, tao chỉ thèm nhớ tới những thằng đàn ông thật sự có tiền! Con mụ là thứ rác rưởi gì? Còn mụ là cái thá gì? Biết vậy lúc đó tao đã xiên chết bố mụ rồi…”
Giang Vanh vừa dụi nước mắt vừa chửi bới, mặt mũi vùi vào cánh tay, bả vai run bật lên: “Tao mất việc rồi, đều tại mụ cả.

Làm khổ mấy kẻ nghèo khó như tao thì vui lắm à? Mẹ nó, tao đã rất vất vả để có được công việc hiện tại… Mẹ nó…”
Tề Thời Chiêu nghe một lúc thì thấy cậu ta chửi chán quá nên đi vào phòng rút điếu thuốc châm lên, tiện tay bật điện.
Ánh sáng mạnh đột ngột bao trùm đâm vào mắt Giang Vanh đau nhói.

Cậu ta nhắm chặt mắt mắng: “Tổ sư anh cái đồ về nước sớm chiếm nhà tôi! Giờ lại còn muốn bắt nạt tôi!”
Tề Thời Chiêu chả hiểu kiểu gì, đây là nhà của hắn, cậu ta đã không chịu trả nhà lại còn bắt hắn vào phòng ngủ nhỏ ở, giờ thì mắng tổ tông hắn.
Thằng ranh này bị cái quỷ gì vậy?
Hắn cắn đầu lọc, thấy quần áo, tóc tai nó bẩn thỉu, bên má lờ mờ có vết bầm, hỏi: “Cậu đánh nhau sao?”
“Dĩ nhiên! Không có thằng quản lý nào muốn vô cớ đuổi tôi theo lời một mụ già mà tôi phải nhịn!”
Trời ạ… Tề Thời Chiêu nhức đầu quá: lát nữa có cảnh sát đến bấm chuông thì phải làm sao?
May là hắn có ông chủ mới rồi.
Hiện tại tâm trạng đang tốt, Tề Thời Chiêu không chấp nó, đi nấu mì gói, thêm trứng, bỏ hành.

Mùi thơm lan tỏa.
Giang Vanh khóc sướng rồi, ngửi thấy mùi thì không biết xấu hổ ngẩng mặt lên nói: “Tôi cũng đói.”
Hắn tính bảo cậu ta muốn ăn thì lăn vào bếp, song lời ra đến miệng thì đổi suy nghĩ: “Tôi có ông chủ mới rồi, sắp tới công việc có lẽ khá bận.

Nếu cậu rảnh thì làm phụ tá của tôi, tôi sẽ chia huê hồng cho cậu.”.