Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng

Chương 3: Đại chiến Thiên quân




Mười năm sau

Một cậu bé chừng chín tuổi đang chạy đuổi theo một con chó con. Lúc này trời bắt đầu tối sầm lại, một người đàn ông khá lớn tuổi liền nói:

- Tiểu Thiên à!! Con về nhà lẹ đi!! Trời bắt đầu chuyển mưa rồi.

Cậu nhìn sang người đàn ông đấy rồi quay lên nhìn lên bầu trời.

- Cháu về nhà đây chú à!!

Cậu quay đầu chạy một mạch về nhà mình.

Nhà cậu là một quán ăn, cậu bước vô nhà nhìn quán ăn lúc nào cũng đông khách cả. Nhưng ngay lúc này thì trong quán lại không có bóng dáng vị thực khách nào cả, thậm trí những vị khách quen cũng không có.

Chỉ có bố mẹ cậu đang ngồi trước một bàn ăn và đang gọi cậu lại ăn cơm:

- Con về rồi đấy à! Mau lại đây ăn cơm nè!

Cậu vui vẻ bước đến ăn cơm, thì đột nhiên ngoài trời sấm chớp bắt đầu nổi lên khiến cho cậu hoảng sợ vội vàng chạy đến lòng mẹ. Mẹ cậu ôm và vuốt vuốt đầu cậu:

- Đừng sợ! Đừng sợ! Có mẹ ở đây rồi!

Lúc này cậu mới giảm sợ đi và ngồi lên ghế ăn cơm cùng cha mẹ. Cậu không hề hay biết rằng trêи bầu trêи đang xuất hiện những vị chiến thần mặc trêи mình những bộ chiến giáp vô cùng uy nghiêm.

Họ đang dõi mắt nhìn về phía ngôi nhà ba người đang ăn cơm đấy mà không làm gì cả, họ đang chờ đợi.

Sau khi cả nhà Tiểu Thiên ăn cơm xong thì cậu cùng cha mẹ lên giường nằm ngủ. Mẹ cậu chỉnh lại chăn cho cậu và sau đó bước ra cửa rồi nhìn lên bầu trời:

- Các vị không thể giơ cao đánh khẽ được sao? Không phải Thiên Đạo hữu tình hay sao?

Từ trong Thiên Binh Thiên Tướng bước ra một vị dáng người uy nghiêm, mặc trêи mình một bộ chiến giáp vàng kim

- Thiên Đạo đúng là hữu tình nhưng cũng là vô tình. Luật lệ là luật lệ, tuy nói pháp luật không ngoài tình người nhưng ngươi lại không phải là người. Dù ngươi mang hình hài loài người nhưng ngươi vẫn không thay đổi là Yêu.

- Ta đã cho ngươi ân huệ là ăn cơm cùng gia đình lần cuối rồi nên... Lên!!!

Từ trêи bầu trời hàng trăm Thiên Binh Thiên Tướng bay đến mà chém giết. Thấy vậy cô cũng hóa thành bản thể là Phượng Hoàng to lớn chục trượng, sau đó vổ cánh bay lên giao chiến cùng Thiên Binh Thiên Tướng.

- Bất diệt chân hỏa

Từ miệng cô thổi ra một ngọn lửa to lớn bao phủ phạm vi chục dặm.

- Lập trận

Một vị Thần Tướng hô lên. Các Thiên Binh nghe vậy thì cứ 10 người một nhóm lập ra một loại trận pháp liên kết: bốn người dưới – ba người đứng ở trêи - tầng trêи hai người - cuối cùng là chủ lực một người trêи cùng. Ngọn lửa tuy mạnh nhưng đứng trước trận pháp như vầy thì cũng không gây ra được bao nhiêu tổn thương cả.

Nhìn thấy ngọn lửa của mình đang bắt đầu không làm gì được thế phòng ngự trêи. Cô trực tiếp xòe đôi cánh của mình ra và vỗ mạnh về phía Thiên Binh Thiên Tướng:

- Tâm Hỏa Hóa Hư

Một ngọn lửa không thể nhìn bằng mắt thường được đang bay đến chổ Thiên Binh Thiên Tướng.

Lúc này họ đang bày trận đối kháng với chân hỏa thì từ trong lòng mỗi người bắt đầu hiện lên từng cảnh tượng trong quá khứ: vui có, buồn có, hận thù... đủ mọi loại cảm xúc hiện lên.

Một ngọn lửa từ trong lòng họ bắt đầu phát hỏa, nó cháy từ bên trong. Cảm xúc của họ càng nhiều ngọn lửa càng bùng phát dữ dội, bất cứ mọi loại cảm xúc mà họ đang nghĩ đến đều là một mồi lửa cực kỳ tốt để hóa họ thành Hư Vô.

Có những người vì không thể khống chế được tâm hỏa nên trực tiếp bị đốt thành hư vô, tan biến giữa trời đất. Chỉ có một ít vị Thiên Binh Thiên Tướng có tu vi đủ cao để khống chế được tâm hỏa này, nhưng họ cũng bị thương nặng và muốn khống chế được tâm hỏa này cũng không phải điều đễ dàng. Chỉ cần tâm họ không tĩnh lặng thì ngọn lửa lại bắt đầu bộc phát lên.

- Ngọn lửa thật lợi hại! Hay cho tâm hỏa!

Trêи bầu trời chỉ còn lại các vị Thiên Tướng là đủ thực lực để đối kháng lại được với tâm hỏa. Tất cả Thiên Binh đều đã bỏ mình. Cuộc chiến chỉ mới diễn ra trong mười hơi thở mà đã có nhiều chuyển biến như vậy rồi.

Sử dụng xong chiêu thức đó cô cũng đã không còn được bao nhiêu sức lực nữa, nên đã quay chở lại về nhân hình.

Về phần các Thiên Tướng chỉ còn lại ba người, nên cũng ko có chút lỗ mãn, sợ rằng sẽ phát lên tâm hỏa. Họ không rõ Tâm Hỏa còn hay không nhưng họ cũng sẽ không liều mạng mà thử. Cứ như vậy các Thiên Tướng đứng giữa không trung nhìn xuống, một vị trong đó cố gắng mở lời:

- Lôi Thần xin giúp!!