Chim Mỏi Về Tổ

Chương 3




Có thể nguyên nhân là do thời tiết không tốt nên hôm nay mọi người đến bệnh viện khám bệnh cũng không đông, Yến Quy nâng cánh tay bó bột từ trong phòng khám đi ra, bên ngoài hành lang trống không thật vô cùng lạnh lẽo.

Người gây tai nạn đưa cậu đến bệnh viện chi trả phí chữa bệnh rồi lại vội vàng rời đi.

Yến Quy đứng đó ngắm nhìn bốn phía, sau đó chậm rãi ngồi xuống dãy ghế đối diện phòng khám, một lúc lại nghĩ đến món gà xào cà tím, một lát lại suy nghĩ tài khoản của Đinh Nhất bị chịu ảnh hưởng thì phải làm sao bây giờ. May mắn là cậu nhớ Đinh Nhất nói sẽ đến bệnh viện tìm cậu, nên Yến Quy dứt khoát ngoan ngoãn ngồi ở dãy ghế im tĩnh chờ người.

Tuy bây giờ là giữa hè, nhưng Yến Quy vừa mới lăn lộn trong mưa xong, quần áo đều bị ướt sũng. Lúc này không khí trong bệnh viện có chút lạnh lẽo khiến cậu rùng mình ôm chặt cánh tay.

Nghĩ đến tin nhắn trước đó gửi cho khách hành không có hồi âm, Yến Quy lại nhanh chóng cầm điện thoại mở wechat ra - vẫn là không có hồi âm gì.

Nhưng lại có một tài khoản tên "Nhất Nặc" gửi tới mấy tin nhắn:

"Yến Quy, cậu ở bệnh viện thành phố hả? Bị thương sao?"

"Tôi đến rồi, cậu ở đâu?"

Bởi vì thông tin của người này ít đến đáng thương, mà bình thường Yến Quy cũng không có thói quen sửa tên nên khi nhìn thấy hai tin nhắn này liền theo bản năng cho rằng đây là Đinh Nhất sửa tên thôi.

"Phòng khám khoa chỉnh hình ở lầu hai" Yến Quy dùng tay trái gian nan gõ chữ.

Yến Quy đang lo lắng không biết nên xin lỗi Đinh Nhất như thế nào, đột nhiên xuất hiện một đôi giày khô ráo cùng đôi chân dài trước mặt cậu.

Yến Quy ngẩng đầu, lại phát hiện không ngờ lại là thầy giáo cậu gặp lần trước ở phòng công tác học sinh, đang do dự không biết có nên chào hỏi một tiếng hay không liền thấy người đối diện nhẹ nhàng chạm vào cánh tay đang bó bột của cậu, ngồi chồm hổm xuống trước mặt cậu.

"Còn bị thương chỗ nào nữa không? Có nghiêm trọng không?"

Hướng phát triển của cậu chuyện có chút không đúng, Yến Quy khó có thể giải thích được đành lắc đầu.

Dường như nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt cậu, Kha Khoa lấy điện thoại chỉ vào tin nhắn wechat tài khoản "Một lời hứa" của Yến Quy, tin nhắn của cậu xuất hiện rõ ràng khiến Yến Quy càng cảm thấy mông lung.

Vì thế Kha Khoa một bên chậm rãi đứng lên, nói tiếp: "Người đặt đơn hàng này chính là tôi."

Nhưng bởi vì góc độ của vấn đề, Yến Quy chỉ hiểu linh tinh vài chữ, vì thế cậu do dự một chút chỉ chỉ vào lỗ tai của mình, sau đó lại khoát tay.

Kha Khoa triệt để chấn kinh rồi, ban đầu anh chỉ nghĩ rằng Yến Quy không thể nói chuyện chứ không hề nghĩ rằng thính lực của cậu ấy cũng có vấn đề.

"Vậy cậu thế nào......"

Làm sao cậu có thể nghe người khác nói cái gì?

Làm sao để trao đổi với bọn họ?

Thế nào lại.......chọn chuyên ngành Vật lý?

Trong lòng anh có rất nhiều nghi vấn, nhưng trong lòng lại xuất hiện một sự chua xót khiến anh không thể nói ra thành lời.

Nhìn thấy Yến Quy thấu hiểu nở nụ cười, cậu nhìn Kha Khoa chỉ vào đôi mắt và miệng của mình.

"Môi ngữ sao"

Dường như thử hành động để chứng minh, Kha Kha không chút tiếng động mà động đậy môi, sau đó liền thấy Yến Quy khẽ gật đầu cười.

Kha Khao nhất thời kinh ngạc đến nỗi không thể nói được gì, anh vốn cho rằng Yến Quy không trả lời tin nhắn của mình bởi vì sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng lúc này xem ra mọi việc căn bản vẫn chưa được giải quyết.

Yến Quy im lặng nhìn Kha Khoa thất thần, nhớ tới vừa rồi đối phương cũng không có trả lời câu hỏi của cậu, lại sợ đối phương đến bệnh viện là bởi vì có chuyện gì nghiêm trọng vì thế cậu lấy di động của mình ra, bắt đầu gõ chữ:

"Sao thầy lại đến bệnh viện, có chuyện gì sao? Với cả thầy biết Đinh Nhất sao? Sao di động của cậu ấy lại nằm trong tay thầy?"

Kha Khoa cúi đầu nhìn thoáng qua chữ trên điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn Yến Quy, chậm rãi trả lời:

"Đinh Nhất là ai? Đây là di động của tôi, lần trước ở phòng công tác học sinh chúng ta đã thêm bạn wechat, cậu quên rồi sao? Đơn đặt hàng và cậu giao là do tôi đặt, tôi nhận được tin nhắn sau đó mới phát hiện là cậu. Sau đó ứng dụng đặt thức ăn báo lại là cậu đang ở bệnh viện. Tôi nhắn tin hay gọi điện cho cậu cũng không thấy trả lời, sợ cậu gặp chuyện không may nên tôi liền chạy đến đây!"

Yến Quy giật mình gật gật đầu.

Lúc này tâm tình chậm rãi hồi phục, rốt cuộc Kha Khoa mới có cơ hội tỉ mỉ đánh giá Yến Quy, nhìn thấy quần áo người thanh niên đối diện ướt đẫm cùng với mái tóc đang nhỏ nước, anh nhanh chóng lục túi áo lấy khăn giấy giúp Yến Quy lau.

Khi Kha Khoa chạm khăn giấy lên mái tóc Yến Quy, da đầu cậu không nhịn được mà run lên, ở nơi tầm mắt anh không thể thấy, bên dưới những sợi tóc thấp thoáng lỗ tai đỏ bừng.

Yến Quy vội vàng làm động tác cảm ơn cầm lấy khăn giấy, cậu vội vàng dùng sức lau để che giấu bản thân.

Cái này còn chưa tính là gì, sau đó Kha Khoa lại cởi áo khoác của anh choàng lên người Yến Quy, hành động này khiến Yến Quy đỏ bừng cả khuôn mặt, cậu chỉ lo cảm nhận được hơi thở của Kha Khoa gần trong gang tấc khiến cậu càng thêm lo lắng.

Chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra Kha Khoa không biết từ lúc nào đã cầm lấy bệnh án của mình vào trong phòng khám, hình như là đang trao đổi với bác sĩ.

"Này, bên cậu thế nào rồi? Bên tớ xe bus bị ngập nước dưới vòm cầu rồi, có lẽ phải một lúc lâu nữa mới qua tới."

Màn hình di động của Yến Quy sáng lên, một tin nhắn mới xuất hiện, xem chừng là tin nhắn của Đinh Nhất.

"Cậu không cần đi qua đây, tớ cũng không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, hơn nữa tớ còn gặp bạn ở bệnh viện nữa, lát nữa chúng tớ cùng về trường học là được rồi, cậu cứ yên tâm đi."

Đinh Nhất bên kia nói thêm vài câu nữa, dặn dò thêm một chút mới chịu buông tha cho cậu, nhưng mà Yến Quy chỉ qua loa trả lời lại bởi vì tâm tư của cậu đã sớm bay đi nơi khác rồi.

"Bạn bè."

Yến Quy cẩn thận nhẩm đi nhẩm lại từ này, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Tự tiện xem thầy giáo là bạn bè có lẽ là không có vấn đề gì đâu nhỉ?!

Tuy rằng tên của người ta cậu còn chưa biết....

- --

Nhân lúc không có bệnh nhân, Kha Khoa tranh thủ nói chuyện với bác sĩ hơn mười phút đồng hồ, mới hiểu rõ được tình trạng của Yến Quy từ những con chữ như gà bới kia:

Những nơi khác trên người phần lớn là vết bầm tím, vấn đề không có gì đáng lo. Nghiêm trọng nhất là khi té ngã mà dùng tay chống đỡ, bàn tay và ngón tay bị tổn thương tương đối nghiêm trọng, cánh tay bị nứt xương đã được bó bột, trong khoảng thời gian này không thể hoạt động rồi!

Bác sĩ nghĩ Kha Khoa là người nhà của bệnh nhân, lại dặn đi dặn lại một số việc cần nhớ, mà Kha Khoa cũng cố gắng ghi nhớ.

Sau khi cảm ơn bác sĩ, Kha Khoa rời khỏi phòng khám liền nhìn thấy Yến Quy vẫn duy trì tư thế ngồi im lặng trên băng ghế, giống như trước lúc anh đi. May mắn là ánh mắt còn dừng trên màn hình di động, vậy mà bên khóe miệng còn có một nụ cười nhẹ.

Kha Khoa bất đắc dĩ thở dài một tiếng, anh cảm thấy bản thân cũng thật bội phục Yến Quy. Anh chậm rãi ngồi xuống trước mặt Yến Quy, đảm bảo người đối diện có thể thấy mình, nói:

"Đi thôi, tôi đưa cậu về."

Yến Quy nhìn người trước mặt, dường như là gật đầu theo bản năng.

Kha Khoa xách lấy túi thuốc đặt bên cạnh cậu, lại đưa tay ra đỡ lấy Yến Quy đứng lên, xác định cậu có thể đi theo phía sau, liền yên tâm đi phía trước dẫn đường.

Đi đến cửa tòa nhà khám bệnh, Kha Khoa bảo Yến Quy đứng đây đợi để anh đi lấy xe.

Cũng may ngày hôm nay người đến khám bệnh có vẻ ít hơn, nên trước đó Kha Khoa vội vội vàng vàng chạy đến cũng tìm được một vị trí đậu xe gần nơi khám bệnh.

Hai người dọc đường đi không nói chuyện gì. Kha Khoa vốn định đưa Yến Quy trở về phòng của cậu nhưng khi đi ngang qua con đường bên cạnh khu 1, nhà ở của giáo viên thì Yến Quy bỗng nhớ tới xe điện của Đinh Nhất lúc trưa xảy ra tai nạn.

Cậu vội vảng nói Kha Khoa dừng xe, lại luống cuống lấy di động ra muốn gõ chữ, nhưng không biết có phải lúc ngã mà điện thoại bị nước vào hay không, di động của Yến Quy lúc này coi như hoàn toàn không thể mở lên rồi.

Đang lúc Yến Quy vội đến sứt đầu mẻ trán thì người bên cạnh đã đưa qua một món đồ gì đó, Yến Quy nhận lấy thì cảm thấy sửng sốt một chút, không ngờ lại là cuốn vở mà cậu đã làm mất từ mấy ngày trước.

"Lần trước cậu đến xin được tư vấn, để quên ở chỗ của tôi, mấy ngày này cũng bận rộn nên quên chưa gửi trả cho cậu." Kha Khoa giải thích thêm.

Yến Quy gật gật đầu, Kha Khoa lại mở ngăn nhỏ bên cạnh lấy ra một cây bút đưa cho cậu.

"Xe điện của bạn tôi có lẽ bây giờ vẫn nằm trong con đường kia. Thầy có thể mang tôi qua đó xem được không?"

Yến Quy dùng tay phải phải bó bột gian nan viết chữ.

Kha Khoa nhìn lướt qua sau đó bắt đầu di chuyển xe về phía con đường bên cạnh khu nhà ở. Sau đó hai người đi bộ một đoạn vào con đường nhỏ, quả nhiên phát hiện thấy xe điện của Đinh Nhất.

Yến Quy cắm chìa khóa thử khởi động một chút thì cảm thấy bình thường, có lẽ chỉ bị sứt mẻ bên ngoài thôi.

Nhưng hiện tại thì Yến Quy chỉ còn một cánh tay sử dụng được, Kha Khoa thì phải lái xe, chỉ đành phiền Kha Khoa chút nữa quay lại dắt đi.

Nhưng mà dắt đến chỗ nào lại là một vấn đề, dưới lầu kí túc xá của Yến Quy thì không có nhà để xe, hai người bàn đi tính lại hết nửa ngày rốt cuộc quyết định mang đến tầng hầm của tòa nhà khu 1 nơi Kha Khoa đang ở.

Sau khi sắp xếp tốt chuyện xe điện, Kha Khoa không để ý Yến Quy từ chối, kiên quyết đưa cậu về kí túc xá.

Kha Khoa nghĩ đến tay phải của Yến quy bị thương sẽ hoạt động không tiện, lại không nói chuyện được, liền khăng khăng muốn dặn dò bạn cùng phòng của Yến Quy chăm sóc để ý đến cậu một chút.

Nhưng khi nhìn thấy kí túc xá của Yến Quy, Kha Khoa liền nghĩ những lời dặn dò này có lẽ sẽ không có cơ hội nói ra.

- --

Đại học N tuy nằm ở nơi tấc đất tấc vàng của thành phố N, lại là trường học có lịch sử lâu đời, có rất nhiều tòa nhà kí túc xá cho nên cũng không giống như mấy anh em ở các trường lân cận, một phòng kí túc xá sáu người cùng chen lấn trong đó.

Phòng kí túc xá nam cho sinh viên là phòng cho bốn người, bên dưới là bàn học, bên trên là giường ngủ, căn phòng mà sắp xếp ổn thỏa thì cũng khá rộng rãi.

Nhưng khi mở cửa phòng 405, điều đầu tiên chào đón họ là một mùi hương hộn tạp.

Trong căn phòng đáng lẽ phải rộng rãi thì đang chất đầy các loại đồ vật...

Không biết là tủ quần áo của ai đang ngã trái ngã phải, ở bàn học là chiếc máy tính bị hỏng cùng với những linh kiện, thậm chí còn có các thiết bị điện vứt lung tung trên mặt đất.

Kha Khoa liếc mắt một cái không biết nên làm thế nào để xuyên qua tầng tầng lớp lớp quần áo bẩn cùng tất thối để đi vào bên trong.

Ba người bạn cùng phòng của Yến Quy đều đang có mặt, một người thì nằm trên giường ngủ, hai người kia đeo tai nghe chăm chú nhìn vào màn hình máy tính chơi game. Đối với động tác mở cửa của hai người họ, mấy người đó hoàn toàn không để ý đến.

Kha Khoa chịu đựng sự ghê tởm để đánh giá một chút, tận cùng bên trong sát cửa sổ thoạt nhìn là sạch sẽ nhất có lẽ là giường của Yến Quy. Nhưng loại giường này phải dùng thang để lên xuống, mà một cánh tay của Yến Quy không thể hoạt động được, mà nhìn xem đức hạnh của đám bạn cùng phòng này đi!

Kha Khoa đứng ở cửa nửa ngày, mãi đến khi Yến Quy không nhịn được vỗ vỗ tay anh. Kha Khoa quay đầu nhìn Yến Quy rồi sau đó trước ánh mắt nghi ngờ của cậu đóng cửa phòng lại.

"Hoàn cảnh sinh hoạt ở kí túc xá của các cậu thật quá kém rồi!"

Yến Quy hiểu người trước mặt đang muốn nói đến cái gì, cậu cười rồi khẽ gật đầu.

"....... Trước tiên đi đến chỗ của tôi đi."