Chim Mỏi Về Tổ

Chương 23




Edit + Beta: Vịt

Hôm sau là lễ Giáng Sinh, nhưng đối với Kha Khoa mà nói, chỉ là một ngày làm việc không quá bình thường.

Tuyết rơi mấy ngày rốt cuộc tạm dừng, hôm nay viện Lý học bên khu mới có hoạt động, thầy Kha hiếm thấy phải "đi công tác". Sáng sớm Yến Quy còn chưa rời giường, Kha Khoa đã xuất phát theo xe bus trường chuyến sớm nhất.

Lúc Yến Quy tỉnh dậy thời gian mới qua hơn 7h, trong trưởng bởi vì có rất nhiều giáo sư lớn tuổi, mùa đông cung cấp khí ấm khá đủ.

Khí ấm trong phòng ngủ phiêu phiêu, cậu ngủ đến mơ màng, trong chốc lát phản ứng lại nửa giường trống trơn, mới nhớ đến tối qua lúc gần ngủ Kha Khoa đã nói, nếu hôm nay tuyết ngừng anh phải đến khu mới một lát.

Giờ xem ra hẳn đã không đổ tuyết nữa rồi, Yến Quy muốn xem thông báo đi học lại, kết quả vừa sờ đến điện thoại bên cạnh, cảm giác không quá giống bình thường khiến cậu hơi sửng sốt, sau đó kịp phản ứng lại, hôm qua thầy Kha đã đổi cả điện thoại lẫn số cho cậu rồi.

Giờ nghĩ lại Yến Quy vẫn cảm thấy hơi khác thường, thầy Kha mặc dù rất đối tốt với cậu, nhưng...... làm nũng kèm theo nửa ép buộc muốn tặng cậu thứ gì giống hôm qua, vẫn là lần đầu tiên.

Sau đó lại nghĩ đến chuyện xảy ra sau đó tối hôm qua, Yến Quy cảm giác mặt mình vẫn hơi nóng, vội vàng mở tài khoản chung của trường ra, xem chính sự tĩnh tâm.

Quả nhiên, 7h sáng đẩy lên một tin tức, hôm nay chính thức quay lại học. Yến Quy giở thời khóa biểu, tiết đầu hôm nay của cậu là 9h sáng, thời gian còn sớm, Yến Quy quyết định dính thêm trong ổ chăn ấm một lát.

Thuận tiện nhân thời gian này đổi số điện thoại cho app mình thường dùng. Sau khi xong việc Yến Quy do dự một chút, mặc dù người quen cậu đều sẽ không ngốc đến mức gọi điện thoại cho cậu, nhưng Yến Quy vẫn quyết định gửi thông báo để ngừa ngộ nhỡ.

Cậu mở Wechat ra, bởi vì là điện thoại mới, danh sách chat trống rỗng, Yến Quy suy nghĩ một chút, đầu tiên ấn mở Đinh Nhất trong danh bạ.

"186xxxxxxxx, số mới, cậu lưu lại."

Đinh Nhất chắc là đang bận, hồi lâu cũng không rep lại.

Yến Quy lại lề mề trên giuờng một lát, tạm thời cũng không nghĩ ra gửi tin nhắn cho ai, cuối cùng nhận mệnh rời giường rửa mặt.

Cậu trước tiên mò quần áo để bên giường qua, sau đó cả người trốn trong chăn thay quần áo, cuối cùng mới vén chăn xuống giường.

Đây là thói quen cậu hồi nhỏ dưỡng thành, hồi ấy mùa đông không cung cấp đủ ấm, từ chăn ấm đi ra mặc quần áo lạnh vào quả thật là cực hình, cho nên cậu luôn cầm quần áo vào trong chăn làm ấm trước rồi mới mặc, giờ mặc dù trong phòng không hề lạnh, nhưng thói quen này vẫn không bỏ.

Trước đây cậu lần đầu làm như vậy trước mặt thầy Kha, còn bị anh cười nửa ngày.

Nghĩ đến Kha Khoa, khóe miệng Yến Quy lại không nhịn được giương lên.

Đã gần 8h, Yến Quy rời giường kéo rèm cửa ra nhìn, tuyết bên ngoài đã ngừng, nhưng vẫn trời âm u, không khỏi mơ hồ có chút bất an.

Rửa mặt xong, Yến Quy cầm lấy điện thoại lại nhìn một cái, Đinh Nhất gửi cho cậu một tin nhắc trước đó không lâu: "Sao tự dưng đổi số? Thầy giáo kia của cậu không xử lý tốt? Lý Liên vẫn tìm đến cậu?"

Yến Quy không hiểu ra sao, thầy giáo nào? Lý Liên lại làm sao?

Bên này hai người đối đáp, Yến Quy mới rốt cục phát hiện có chỗ nào không đúng, chỗ lúc trước cậu cảm thấy không ổn, quả nhiên cũng không phải mình nghi ngờ.

Cũng may Đinh Nhất thẳng tính, không đợi cậu hỏi đã chủ động nói rõ chân tướng.

Yến Quy cảm thấy Kha Khoa đã lẳng lặng giải quyết hết chuyện, cũng không nghĩ phức tạp thêm, chỉ hàm hồ đáp lại câu hỏi của Đinh Nhất, sau đó gửi một câu mình phải đi học, bên kia quả nhiên liền dặn dò cậu, yên tĩnh lại.

Yến Quy an tĩnh lại sau đó cẩn thận lật tin nhắn Đinh Nhất gửi, trong lòng nổi lên từng đợt sóng.

Hóa ra thầy Kha giấu cậu làm nhiều như vậy.

Như vậy, anh hôm qua khăng khăng đổi điện thoại và số cho mình cũng là đã nói thông rồi......

Một khắc đó, Yến Quy lần đầu tiên không có cảm giác muốn khóc, chỉ là đột nhiên, rất muốn lập tức ôm lấy anh.


Trời không toại nguyện người, vừa qua thời gian cơm trưa, thành phố N lại bắt đầu bay bão tuyết như lông ngỗng, không đến nửa tiếng, bộ giao thông đã gửi thông báo đến cảnh nội các con đường cao tốc bị chặn.

Mà tuyến đường cố định của xe bus trường đại học N chính là cao tốc ven thành, thông báo vừa ra, tài khoản chung đã đẩy lên tin tức xe bus trường ngừng lại.

Kha Khoa hôm nay đến khu mới đi xe của trường, giao thông bên đó tắc, giờ chỉ có thể chờ tuyết dừng cao tốc thông xe, nếu không, hôm nay anh không về được.

Nhưng trận tuyết này càng rơi càng lớn, trước khi trời đen kịt mới bắt đầu mơ hồ có xu hướng yếu đi, nhưng vẫn phải chờ đợi.

Tiết cuối cùng của buổi chiều tan, 5h30, trời đã đen kịt. Yến Quy đi ra nhà dạy học mới phát hiện, tuyết rốt cuộc dừng rồi, nhân viên trong trường bắt đầu quét tuyết có tổ chức.

Cậu ôm chút mong đợi mơ hồ, cơm cũng không vội ăn, chạy đến Tân Nhất Hào trước.

Yến Quy thật ra rất không thích mùa đông, hơn nữa không thích đổ tuyết, bởi vì điều này khiến cậu nhớ đến một vài chuyện không vui.

Ví dụ như, đêm tuyết lạnh thấu lòng mấy năm trước.

Đó gần như là thời gian lạnh nhất trong đời Yến Quy cho đến tận bây giờ — mâu thuẫn giữa cha mẹ trở nên gay gắt đến hết sức căng thẳng, đêm bão tuyết bị cắt điện, cậu một mình ra ngoài mua nến, sau khi về nhà nhưng lại gõ thế nào cũng không mở cánh cửa kia ra được.

Tiểu Yến Quy ở trong đêm tối lạnh lẽo. Khoảng khắc đó cậu thậm chí nghĩ đến cô bé chết rét vào đêm giáng sinh trong truyện cổ tích.

Không, cậu không cả bằng cô bé bán diêm, cô ấy ít nhất còn có thể quẹt sáng diêm mơ giấc mơ có vịt quay có người thân, mà Yến Quy lạnh cóng lại chỉ có thể nắm chặt cây nến vĩnh viễn cũng không sáng lên.

- -----------

Lúc cậu suy nghĩ miên man chạy đến tầng dưới Tân Nhất Hào, đèn cả tòa nhà đột nhiên tắt hết. Yến Quy sợ hãi quay đầu lại nhìn, không chỉ Tân Nhất Hào, cả vườn trường đều lâm vào bóng tối trong nháy mắt.

Yến Quy cảm thấy cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên huyệt thái dương, ép cậu không thể động đậy, không thể suy nghĩ — quá giống, đây quả thực rất giống cơn ác mộng mùa đông đó.

Chuyện cũ trong nháy mắt tái hiện khiến Yến Quy không biết giờ là lúc nào. Nếu như, nếu như đây là cái đêm cậu suýt chút nữa chết rét, nếu như tất cả thuộc về thầy Kha chỉ là giấc mơ của cậu......

Yến Quy không dám nghĩ nữa, cậu đột nhiên liều mạng chạy vào bên trong Tân Nhất Hào.

Thang máy đã ngừng, Yến Quy cơ hồ một hơi chạy lên tầng 9, cậu run rẩy móc chìa khóa ra muốn mở cửa, nhưng vừa lạnh vừa tối vừa sợ, lần nào cũng không thành công.

Lúc cậu sắp sụp đổ, cửa mở ra.

Yến Quy ngừng thở ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt lấp lánh.

Là thầy Kha.

Kha Khoa vừa mở cửa ra đã bị người ôm lấy, anh siết chặt hai cánh tay ôm lại Yến Quy, khoảnh khắc đó cảm giác mình ngu ngốc lái xe của giáo sư Kha, không để ý can ngăn dám một mình lái đường nhỏ quay về, tất cả đều đáng giá.