Ngôn Dương mời tổng cộng bảy người.
Người đầu tiên là quốc vương bù nhìn được liên minh Lanzas chống đỡ.
Người thứ hai có quan hệ dây mơ rễ má với viện nghiên cứu và hoàng gia, ông ta bí mật cung cấp người dân tầng lớp hạ lưu cho viện nghiên cứu, bây giờ là ông trùm giới kinh doanh nắm giữ huyết mạch kinh tế của quốc gia – Tề Hạo Hiên.
Để hoàn thiện cơ cấu xã hội của đặc khu Fyca, đội nghiên cứu mà Tư Bác đứng đầu đồng thời giảm nhẹ gánh nặng công việc của nhân viên viện nghiên cứu, chống đỡ cả một hoàng gia bù nhìn, trong hoàng thất này, người của đặc khu Fyca không biết chân tướng hòa lẫn với nhân viên của viện nghiên cứu, tuy nhiên phần lới quyền lực thật sự đều nằm trong tay nhân viên, họ có thể điều khiển phương hướng phát triển của xã hội này ở một mức độ nhất định.
Hai kẻ này, một người là mặt nạ phát ngôn của viện nghiên cứu, một kẻ là mấu chốt quan trọng để duy trì xã hội vận hành bình thường.
Ngôn Dương đã điều tra nhiều lần, cho rằng nếu phải bước lên sân khấu của trò chơi cuối cùng, chẳng ai đại diện tốt hơn hai kẻ này.
Cậu cứ như đang tháo dỡ một chiếc xe đồ chơi xấu xí bám bụi, giết chết Tư Bác đại diện cho việc tháo mất cục pin cốt lõi.
Sau khi tháo hết pin, cậu còn phải ném vỡ vỏ ngoài, tháo bánh xe, cắm một cái tua vít sắc nhọn vào lõi, sau khi vặn bừa, chỉ còn lại một mớ mảnh nhựa và kim loại.
Còn về người thứ ba, cục trưởng Cao.
Lúc bị Ngôn Dương xách cổ áo lôi xuống tầng hầm, ông ta vẫn đang gào khóc, máu chảy bên dưới thân nhiều hơn cả những lời nịnh nọt xun xoe mà mọi khi ông ta được nghe ở cục cảnh sát thành phố Cass.
“Lê! Lê Chỉ… Lê Chỉ! Tại sao lại giết tôi… cậu phải cho tôi chết được rõ ràng chứ!”
Ngôn Dương bực dọc bởi tiếng gào ầm ĩ của ông ta, bước chân xuống cầu thang nhanh hơn nữa, lúc lôi đến chân cầu thang, cậu dừng lại.
Cục trưởng Cao mất quá nhiều máu, chẳng còn bao nhiêu sức mà hét nữa, Ngôn Dương cảm thấy tai mình dễ chịu hơn, cậu gục đầu, nhìn nếp nhăn khóe mắt ướt nước của cục trưởng Cao, “Chết rõ ràng?”
Ánh nến ở cầu thang vốn đã tù mù, mái tóc rủ xuống của Ngôn Dương che khuất già nửa vẻ mặt của cậu, có lẽ là ảo giác của cục trưởng Cao, nhìn từ dưới lên trên, cặp mắt của Ngôn Dương phát sáng quái gở trong bóng tối của mái tóc.
Đây chỉ là một khoảng dừng chân ngắn ngủi, Ngôn Dương tiếp tục bước, đi sâu hơn vào hành lang tầng hầm, “Lúc đổ oan cho người khác, không phải ông rõ ràng lắm sao?”
Dứt lời Ngôn Dương lại thoáng dừng, “Ồ, suýt thì quên mất trí nhớ của ông bây giờ còn chưa khôi phục hoàn toàn.”
“Có điều không sao, ông có rất nhiều thời gian tỉnh táo, đảm bảo lát nữa không ai rõ ràng hơn ông.”
Đi vòng qua từng chiếc lồng sắt khổng lồ, giẫm trên vải gai màu trắng bẩn thỉu, dường như Ngôn Dương đã lôi cục trưởng Cao vào nơi hiến tế của giáo phái.
Sau rất nhiều ngã rẽ, cậu dừng lại ở một góc ngoặt chật chội, vứt cục trưởng Cao vào xó tường, cúi người đeo một vật dạng sợi màu đen lên cổ tay ông ta, “Giữ lấy, thiết bị đầu cuối cá nhân của ông đấy. Ông sẽ nhớ ra tất cả ngay thôi.”
Cục trưởng Cao như hiểu được ngụ ý của Ngôn Dương, “Đừng… đợi đã! Đợi đã!”
Ngôn Dương chẳng thèm để ý, cậu đứng dậy, lại lôi gáy áo của cục trưởng Cao, kéo ông ta ra khỏi góc ngoặt.
Một đám cú lai rắn màu trắng đang túm tụm choán hết tầm nhìn trong nháy mắt.
Đồng tử mắt màu vàng cam đồng loạt quay sang phía này.
Tiếng rú chứng tỏ cơn đói lập tức vang lên, Ngôn Dương hất mạnh tay, quẳng cơ thể be bét máu tanh trong tay về phía chúng.
Cục trưởng Cao như một khối thịt tươi mới, đập vỡ một cái lỗ trên biển cả màu trắng đang cuộn sóng.
Cái lỗ đó khôi phục tại chỗ trong nháy mắt, cục trưởng Cao bị cú lai rắn bao vây ở giữa, Ngôn Dương chẳng biết ông ta có phát ra tiếng kêu gào thảm thiết hay không, đã bị nhấn chìm trong tiếng rú của đám cú lai rắn.
Lúc Ngôn Dương rời khỏi tầng hầm, tiếng gào rú kinh khủng vẫn chưa dừng lại.
Tảng sáng, toàn bộ trang viên Bình Minh chìm trong im lặng, chỉ có âm thanh con lắc đồng hồ kêu khe khẽ, các vị khách đều ngủ say như chết, Ngôn Dương băng qua hành lang được trang hoàng kiểu cổ điển, trở về cửa phòng ngủ của khách ở cuối hành lang.
Trên tay Ngôn Dương vẫn đầy vết máu, cậu lót ống tay áo lên tay nắm cửa, rõ ràng biết người bên trong chắc chắn sẽ không bị đánh thức bởi tiếng ồn, nhưng động tác trên tay vẫn dè dặt từng tí một.
Cánh cửa gỗ mở ra chậm rãi, chàng trai tóc đen ngủ say dưới ánh trăng trắng ngần.
Ngôn Dương thong thả đi tới, ngồi trên ghế đẩu cạnh giường, bàn tay nhuốm máu chống má theo thói quen, cụp mắt ngắm nhìn khuôn mặt hoàn toàn không hay biết gì của Du Phùng.
Toàn bộ cảm xúc đều bị giấu vào trong mắt, trong màn yên tĩnh vô tận, cậu như một pho tượng nhuốm máu.
Không biết bao lâu đã trôi qua, có lẽ là trực giác mách bảo bình minh sắp tới, Ngôn Dương mới đứng dậy đi rửa ráy, thay một bộ đồ giống y hệt lúc tỉnh dậy, nhưng sạch sẽ.
Lúc trở về nằm xuống cạnh Du Phùng, cậu biết lần sau mình tỉnh dậy sẽ lại là đêm đen, “Kẻ tiếp theo là ai nhỉ?” Ngôn Dương nghĩ khi chìm vào giấc ngủ say, “Là Vưu Thụ.”
Khác với cục trưởng Cao, lúc tỉnh dậy trong hộp kính Vưu Thụ đã được khôi phục trí nhớ.
Lúc nhận thức của Vưu Thụ tỉnh táo, anh ta nhập nhèm mở mắt ra, ký ức trong đầu rối tung thành hàng nghìn mảnh, anh ta ra sức ngước mắt, nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đứng trước mặt mình.
Anh ta chớp mạnh mắt, mới nhìn rõ đó là một khuôn mặt quen thuộc.
Là Lê Chỉ, nhưng không phải Lê Chỉ.
Rõ ràng chính là gương mặt lúc nào cũng có biểu cảm vừa phải đó, nhưng lúc này ngước mí mắt liếc nhìn lại chứa vẻ âm u.
Không đúng, cậu là cái người xa xăm hơn.
Vưu Thụ đột nhiên thấy sợ hãi, anh ta muốn đứng dậy, nhưng phát hiện ra tứ chi mình mềm nhũn, hoàn toàn không nhúc nhích được.
Ngôn Dương đang ung dung cuốn sợi bông màu đen lên ngón tay, “Đã lâu không gặp, bạn cũ.”
“…” Vưu Thụ cứng họng.
Anh ta bị Ngôn Dương cưỡng chế khôi phục toàn bộ trí nhớ, gồm cả những hiểu biết về Ngôn Dương đã bị quên lãng từ lâu.
“… Ngôn Dương?” Vưu Thụ nhả chữ cũng vất vả, cái tên này xa lạ quá.
Ngôn Dương cười uể oải, “Ừ.”
Kể ra cũng lạ, rõ ràng Vưu Thụ cũng lớn lên cùng Ngôn Dương, bị ép trói buộc trong cùng một không gian vị trí địa lý mười mấy năm trời, theo lý thì dù thời gian năm năm xói mòn cũng phải giữ lại chút tình cảm, nhưng lúc gửi thiếp mời, Ngôn Dương chẳng xúc động chút nào, khi liệt kê Vưu Thụ vào danh sách, trong đầu cậu chỉ có một phát súng vang vọng.
Đồng tử mắt Vưu Thụ run rẩy, cảm xúc cực kỳ hỗn loạn, “… Tức là sao? Tất cả mọi việc đều là cậu sắp đặt?”
Anh ta thở dốc, “Cậu là… Quạ Đen?”
Ngoài cửa sổ là tiếng gió gào rú lướt qua, lá cây cọ sát vào nhau dữ dội phát ra tiếng.
Mưa bão sắp tới.
Ngôn Dương thản nhiên liếc nhìn bên ngoài, rồi ánh mắt lại trở về, “Nhắm mắt vào, tao sẽ kể cho mày.”
Thực tế thì phần cơ thể mà bây giờ Vưu Thụ kiểm soát được cũng chỉ có khuôn mặt, nhưng sau khi nghe xong câu này của Ngôn Dương, một nỗi sợ hãi khổng lồ cuốn lấy anh ta, anh ta trợn trừng mắt nhìn Ngôn Dương đi tới gần, “Tại sao… tại sao… tôi là bạn cậu mà?? Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ mà!”
Vưu Thụ bắt được một mảnh trí nhớ trong hư không, như túm được một khúc gỗ nổi trên biển giữa sống và chết, trong lòng mừng như điên, không ngừng nhấn mạnh với Ngôn Dương.
Ngôn Dương chẳng buồn nghe, cặp mắt cong cong nói với Vưu Thụ: “Không phải bảo mày nhắm mắt lại đấy à?”
Vưu Thụ nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp trước mặt, nhìn từ xa thì chẳng khác gì thời thiếu niên, bây giờ Ngôn Dương lại gần, anh ta mới nhận ra khóe mắt đuôi mày cậu toàn là vẻ tà ác chấn động lòng người.
“Năm đó lúc mày lên kế hoạch phát sóng trực tiếp bắn chết con tin, cũng có nghĩ đến bạn bè đâu.” Ngôn Dương nói.
“…”
Vưu Thụ đột nhiên nghẹn họng.
Trái tim anh ta như bị người ta hung dữ túm trọn, siết đến mức mạch máu vỡ toác, không còn sức sống.
Anh ta khuất phục nhắm nghiền mắt.
Anh ta đã hiểu, hôm nay chắc chắn anh ta sẽ chết ở đây.
Nguyên nhân Ngôn Dương giết anh ta, không phải là trò chơi tàn nhẫn nổi hứng nhất thời, anh ta cũng không phải nạn nhân xui xẻo tự dưng bị chọn, mà là vì Du Phùng.
Ngôn Dương móc một viên kẹo chanh từ trong túi áo ra, ném vào miệng, mùi vị chua ngọt quen thuộc khiến cậu vui sướng híp mắt.
Vứt vỏ kẹo, đầu ngón tay lạnh lẽo đáp xuống mặt Vưu Thụ, cơn đau đớn dữ dội xuyên thấu hạ xuống mí mắt hắn từng điểm một.
Vưu Thụ bắt đầu run lẩy dưới mũi kim, cơ thể không nhúc nhích được, nhận thức cũng mơ hồ dần, kích thích khiến anh ta đánh mất ý thức.
Lúc mở mắt ra lần nữa, mưa bão sấm chớp đan xen ngoài cửa sổ.
Khuôn mặt của Ngôn Dương vẫn ở ngay trước mắt, có điều đã biến thành vẻ ngạc nhiên đằng xa, còn bên cạnh Ngôn Dương là người “bạn” mà anh ta đã quen biết nhiều năm, đố kỵ nhiều năm.
Vẻ lãnh đạm lúc vô cảm và tính tình thật sự trong trí nhớ chẳng khác gì nhau, cặp đồng tử mắt màu đen phản chiếu bóng dáng mình đang hấp hối.
Còn Nhạc Nhan và Tây Trì, kể ra họ cũng đáng thương, tình cờ là tầng lớp hạ lưu bị Tề Hạo Hiên cung cấp.
Sau khi bị đưa vào viện nghiên cứu thay đổi trí nhớ, trên người cũng mang gen cải tạo khác biệt, mục tiêu nhiệm vụ lần này của họ tình cờ là Du Phùng.
Điều kỳ lạ thật sự là, lúc Ngôn Dương điều tra tài liệu trí nhớ của hai người này, cậu phát hiện ra Nhạc Nhan tự nguyện bị bán đi.
Nguyên nhân là vì Tây Trì yếu ớt lắm bệnh.
Chẳng biết lúc nhìn thấy Tây Trì ở viện nghiên cứu, Nhạc Nhan có tâm trạng ra sao.
Hai người họ và Ngôn Dương gần như vào viện nghiên cứu cùng lúc, Nhạc Nhan và Tây Trì lúc đó bị đưa vào nghiên cứu triệu chứng bệnh Kuru, nhưng nghiên cứu này cần thi thể mới làm nguyên liệu cho họ ăn.
Kuru là một bệnh não do prion hiếm gặp ở Papua, New Guinea, và được cho là lan truyền do nghi lễ ăn thịt người, được gọi là bệnh người điên. Người bệnh sẽ bị suy nhược nhanh chóng, run rẩy, mất dần khả năng kiểm soát cơ thể.
Vậy nên, trong cùng một thời gian đó, viện nghiên cứu tạo ra xác người mới.
Ngôn Dương dùng hình ảnh thị giác của Nhạc Nhan, nhìn thấy chiếc khuy măng sét bằng đá vỏ chai ấy, vẫn lấp lánh như bầu trời sao, khiến mắt Ngôn Dương đau nhói.
Sau đó Ngôn Dương đã suy nghĩ, cho rằng nhét đầy dạ dày của họ là một ý tưởng không tồi.
Thế là cậu bèn làm thế thật, nhét đầy dạ dày Nhạc Nhan bằng Tây Trì.
Tổng cộng bảy tấm thiệp mời, sáu kẻ chết đã xuất hiện.
Người thứ bảy mà Ngôn Dương mời, cũng là người cuối cùng nhận được thiệp mời, nhưng vẫn còn sống, Du Phùng.