Nếu trải nghiệm trí nhớ của Ngôn Dương theo thứ tự thời gian, sẽ phát hiện ra nơi mà cậu thật sự sa đọa không phải lần đầu cậu giơ kiếm giết người.
Cậu lúc đó, sau khi chứng kiến cái chết của bố mẹ, có thù hận nhắc nhở, cậu vẫn còn hấp hối.
Thêm bao nhiêu lừa dối và giết chóc trong ba năm đó, Ngôn Dương cũng cảm nhận được hình phạt nội tâm dành cho mình, trong sự giày vò tinh thần này là hy vọng đan xen, bởi cậu biết mình đang làm điều ác – cậu chỉ bị ép đứng bên phía Tư Bác mà thôi.
Nói cách khác, lúc Ngôn Dương sa ngã, cậu có thể nghe thấy tiếng gió rít gào bên tai.
Trí nhớ nhảy nhót trên mũi kiếm nhuốm máu của Ngôn Dương, Du Phùng cảm nhận tâm trạng của Ngôn Dương lúc thì tàn bạo lúc thì suy sụp, mỗi lần lưỡi kiếm lóe sáng, sau cơn đau khổ và hưng phấn hòa quyện, rút thêm chút an ủi từ trong giấc mộng đêm khuya, cứ thế, linh hồn cậu loạng choạng vượt qua ba năm trời, thoi thóp sống tiếp bằng thù hận.
Nếu tất cả tiếp diễn như vậy, đáng lẽ Ngôn Dương sẽ không như bây giờ.
Thế nhưng, dạ tiệc ở trang viên Bình Minh giống như một trò chơi hoang đường, các chi tiết mập mờ không rõ cho thấy kẻ lập kế hoạch đang tận hưởng niềm vui. Lúc đối đầu với Du Phùng, con người không có chút giằng co và đau khổ nào nơi đáy mắt ấy, không phải Ngôn Dương mà Du Phùng biết rõ.
Không phải Ngôn Dương đang tự lôi kéo mình đi ngược dòng ký ức lúc này.
Rõ ràng cuộc đời của Ngôn Dương đã có ngã rẽ, hoặc phải nói là vực thẳm, ở mốc thời gian đó, cậu đánh mất toàn bộ mâu thuẫn và giằng co, bắt đầu tận hưởng giết chóc một cách triệt để.
Thế thì rốt cuộc khúc gãy cuộc đời cậu nằm ở đâu?
Nếu đặt câu hỏi này với Ngôn Dương, bảo cậu trả lời, cậu sẽ chỉ cười cho qua, không nói lấy một câu.
Nhưng rốt cuộc Du Phùng vẫn tới buổi sáng sớm đó…
Hôm ấy trời hửng nắng rất muộn, mây xám xịt ngoài cửa sổ như hồ vón cục lau không sạch.
Ánh đèn trong phòng thí nghiệm thì vẫn sáng bừng như mọi khi, chiếu sáng rõ ràng bóng dáng bố mẹ hắn.
Nhắm mắt vẫn có thể nhìn thấy dư ảnh cuộn tròn đó trên võng mạc mắt.
Xóa trí nhớ của hai người, mở lối đi, đưa người đến địa điểm an toàn, trong toàn bộ quá trình Ngôn Dương cực kỳ điềm tĩnh, điềm tĩnh đốt trụi mọi cố gắng nằm gai nếm mật ba năm nay trong một buổi sáng sớm.
Quả nhiên Ngôn Dương bị tóm lên bàn mổ trong hôm ấy.
Tư Bác tò mò nhìn cậu, “Rõ ràng em biết tôi nghi ngờ em, đúng không?”
“Hai người đó, em đã điều tra, bố mẹ của Du… Phùng đúng không?”
Tay chân Ngôn Dương bị cố định chắc chắn, giây phút nghe thấy cái tên đó, trái tim cậu đột ngột chìm xuống, đèn mổ gần như đốt cháy cậu ngay tại chỗ.
“Em đã bị vạch trần, cho họ toàn bộ cơ hội chỉ có một lần, thế đến lúc Du Phùng bị đưa tới đây…” Tư Bác ngậm vế sau không nói tiếp, nhưng Ngôn Dương hiểu rõ ngụ ý của ông ta.
Ngôn Dương im bặt, cậu vất vả nuốt mấy lần liền, trong ánh mắt cợt nhả của Tư Bác, cậu như đã tháo bỏ sự sắc bén bẩm sinh.
“… Xin thầy.”
Tư Bác chưa bao giờ nhìn thấy Ngôn Dương như vậy, qua cơn ngạc nhiên, ông ta lại cảm thấy buồn cười, “Em có vốn gì trao đổi à?”
“…”
“Thế này đi, em nói cho tôi biết tại sao trí nhớ của em không bị xóa, tôi sẽ tha cho nó.” Tư Bác nói.
Ngôn Dương vắt óc suy nghĩ, cậu trả lời trong mù mịt, “Trí… trí nhớ của em có những đoạn rất mơ hồ, có một số cần nghĩ kỹ mới nhớ ra được đại khái.”
Nói dối như thế sẽ phải trả giá. Câu này có tính dẫn dắt sai lệch, Ngôn Dương gửi gắm hy vọng vào việc Tư Bác kết luận xóa trí nhớ thất bại là do sự cố tồn tại trong kỹ thuật thao tác.
Tuy nhiên Tư Bác chỉ nhìn cậu chăm chăm, không nói tiếp, ánh mắt không rõ ý nghĩa.
Ngôn Dương run rẩy gần như không thể phát hiện ra, cậu cố nhịn cơn đau nhói do ánh sáng mạnh gây ra với mắt, giả vờ bình tĩnh nhìn lại.
Nhưng giây tiếp theo là lần xóa trí nhớ thứ hai. Cơn đau đớn dữ dội ập tới, Ngôn Dương đánh mất nhận thức, lúc tỉnh táo lần nữa, là giọng nói mơ hồ gọi cậu trở về thế giới hiện thực.
Dường như có ai đó đang báo cáo lại với Tư Bác.
“Tăng cường độ xóa lần hai, lần này cơ bản là sẽ không xuất hiện vấn đề.”
“Nhưng có thể gây ra vài tổn thương.”
“Kết quả xét nghiệm vừa rồi cho thấy, chất xám thùy não trước trán của cậu ta bị giảm nghiêm trọng. Hành vi bạo lực của cậu ta sẽ tăng vọt, và cả tâm lý hoang tưởng, có thể sẽ đến mức bệnh lý.”
Bệnh tật tệ hơn dừng ở đây, Ngôn Dương vẫn không mất trí nhớ.
Nhưng cậu cũng không còn gặp lại Lê Chỉ nữa.
Tư Bác không tin tưởng cậu, cậu bị giam trong phòng thí nghiệm một thời gian dài, bị quan sát dữ liệu não. Cho tới tận khi Ngôn Dương trốn thoát khỏi viện nghiên cứu, náu mình trong đám đông bắt đầu chờ đợi thời cơ thực hiện kế hoạch của mình, cậu chẳng bao giờ gặp lại Lê Chỉ nữa.
Trong màn đêm dài đằng đẵng, cậu lại trở về lúc cô độc một mình.
Hình ảnh ký ức sau đó gần như bị đứt gãy toàn bộ, chỉ có mảnh kế hoạch giết chóc và đe dọa hồi tưởng lại, độ dài ký ức bắt đầu co ngắn nghiêm trọng.
Trong lòng Du Phùng có một gút thắt khổng lồ đang thối rữa, đầu óc đau nhức, hắn phát hiện ra – đứt gãy và hồi tưởng là do Lê Chỉ và Ngôn Dương đang thay phiên tiếp quản cơ thể.