Thực ra trí nhớ của con người cũng chẳng tốt lắm.
Nếu không có chức năng ghi chép trí nhớ, chẳng ai biết Du Phùng và Ngôn Dương từng đánh nhau vì mô hình xe đua số lượng có hạn hồi năm tuổi, bản thân hai người họ cũng chẳng nhớ. Hoặc là ăn ý cùng lựa chọn lãng quên có chọn lọc.
Nhưng khăng khăng Du Phùng hiện tại bị ép ở im trong cơ thể trẻ con của Ngôn Dương, dùng tầm nhìn của người lùn, nhìn bản thân hồi năm tuổi đang túm một cái mô hình xe đua màu đen và xanh nước biển, không chịu buông tay.
Chẳng mấy ai chịu ngoảnh đầu nhìn lúc mình mất mặt, hai cậu bé miệng còn hôi sữa, một đứa mím môi còn một đứa nghiến răng cười.
Đứa đấm đứa nện, đuổi tới đuổi lui, chẳng thú vị là bao, hiện trường đánh lộn chẳng khác gì mèo cào nhau.
Nếu bảo tâm trạng Du Phùng không phức tạp thì là giả.
Ngôn Dương bảo cho Du Phùng vào trí nhớ của mình, mốc bắt đầu lại nằm ở thời thơ ấu vô tri của họ. Kể từ giây phút Ngôn Dương xuất hiện trong cuộc đời của Du Phùng.
Nhìn bản thân từ góc độ của Ngôn Dương là một cảm giác cực kỳ thần kỳ – mới mẻ vì bản thân trong ánh mắt của người khác, quen thuộc vì cử chỉ của Ngôn Dương, trong lời nói tiếng cười đều là quá khứ như từng quen biết.
Du Phùng biết, đó là ký ức mà hắn đánh mất – ký ức về Ngôn Dương.
Trí nhớ đang gào thét trở về. Hắn đổi góc nhìn quan sát hai người phát triển chiều cao, hắn ngửi được mùi thơm của bánh quy bay ra từ trong bếp, Ngôn Dương ôm hộp bánh quy mới ra lò, băng qua một dòng sông nhân tạo chảy lững lờ, đến bên kia sông, gõ cửa sổ nhà Du Phùng.
Bên trong cửa sổ đó là phòng đọc sách, Ngôn Dương gõ nhẹ kính mấy lần, chẳng bao lâu sau, cửa sổ được mở, thiếu niên tóc đen nhìn cậu từ bên trong.
“Cho anh này.”
Hộp mang theo hơi ấm còn sót lại trong lòng Ngôn Dương, đặt vào tay Du Phùng. Những việc vụn vặt này xảy ra trong mọi góc độ của quá trình trưởng thành, thực ra bản thân Du Phùng không thích bánh quy việt quất, vị đó quá ngọt đối với hắn, nhưng hắn lại đặc biệt thích quá trình Du Phùng đặt hộp vào tay mình, đôi mắt cong tít đó, sự chân thành và thói quen khi trao tay.
Du Phùng xem từng đoạn nhật ký quá khứ trong ký ức của Ngôn Dương, phát hiện ra ngày quyết định đến thành phố Cass cũng chỉ là một ngày bình thường.
Nhưng một trang nhật ký của Ngôn Dương ở thành phố Cass lại không bình thường như thế.
“Trái tim tôi mãi không lắng xuống.”
“Tính kiệm lời của anh, sự im lặng của anh, anh ấy thích mặc đồ màu đen.”
“Có lẽ tôi có thể làm bạn bè cả đời với Du Phùng, nhưng tôi biết đó tuyệt đối không phải điều tôi muốn.”
“Tôi thích Du Phùng.”
“Em muốn ở bên anh. Như người yêu.”
Ngôn Dương gõ ngón tay, hắn đọc từng chữ một, trái tim bị lóc từng mảnh, hắn không phân biệt được cơn ngột ngạt này là của Ngôn Dương hay của mình.
Du Phùng nhớ ra, buổi sáng tinh mơ Ngôn Dương viết trang nhật ký này, họ đang chuẩn bị đến trang viên Bình Minh.
Mà bãi biển đằng sau trang viên Bình Minh…
“Cái cuối cùng, muốn không?”
“Chúng ta thế là gì?”
Hắn đã hôn Ngôn Dương, đã cắn nát kẹo chanh mà Ngôn Dương thích ăn, thấm đẫm tấm lòng mình, đưa vào khoang miệng nóng hổi.
Khoảnh khắc đó, thậm chí Du Phùng nghĩ rằng kể từ đó về sau, nắng hè trên thế gian đều sẽ rực rỡ như vậy. Nhưng ngay cả câu tạm biệt, họ cũng chẳng kịp nói.
“Trên quảng trường đông người lắm, lát nữa em đợi anh ở đây nhé.”
Sau đó, Ngôn Dương chẳng quay lại nữa.
Giây phút pháo hoa bung nở, hắn bị róc mất thói quen mười mấy năm trời – hắn quên mất Ngôn Dương, giống như làn da chẳng có vết thương nào, nhưng đã bị rút mất một khúc xương sườn.
Bị rút mất xương sườn, tính tình Du Phùng thay đổi hẳn, mà bây giờ hắn mới nhận ra, những trò đùa không đúng lúc, tính ngỗ ngược nom như sáng sủa đó, thì ra đều không phải là của bản thân hắn.
Những cảm xúc vụng về này mô phỏng bám vào bề mặt nội tạng, năm năm trời tích luỹ, dần dà biến thành xương cốt, Du Phùng tưởng đó vốn là một phần của mình.
Hắn cố chấp biến thành dáng vẻ của người đó, dường như thế thì sinh mệnh mới như không bị khuyết thiếu.
Du Phùng chưa bao giờ thoả hiệp. Hắn liên tục tìm kiếm, chống lại sự mù mịt mơ hồ trong đầu.
Nhưng sự thật thì nếu Ngôn Dương không xuất hiện lần nữa, cố gắng cả đời của Du Phùng cũng chỉ là liên tục tái hiện quá khứ mà thôi.
Du Phùng lắng nghe tiếng kêu cứu không hoàn chỉnh mắc kẹt trong cổ họng Ngôn Dương, nhìn mình dưới giàn nho không ngoái đầu. Hắn cảm thấy khó thở.
Từ lễ hội pháo hoa đến bước ngoặt trí nhớ ở viện nghiên cứu, hoặc không phải bước ngoặt đột ngột, vốn dĩ sự việc đã là bất ngờ.
Du Phùng như nhai không nát một miếng kẹo cao su giữa mùa hè, môi răng ngọt lịm, răng nanh đột ngột cứa rách khoang miệng, một đống máu tanh ngập miệng, hắn bị số phận bóp quai hàm, bắt hắn phải nuốt trôi cục mủ máu không thể thối rữa này.
Sau khi nuốt trôi, trước mắt bị che kín bởi mảng màu máu.
Hắn đã đến hiện trường cái chết của Lê Nhược.
Ngồi trên chiếc ghế lạnh ngắt cứng đơ.
Lúc Du Phùng nghe thấy tiếng khoan điện xoay tròn tốc độ cao, hắn bỗng nhận ra cái đêm ảo giác ấy, người không tỉnh táo, đồng tử mắt rời rạc đó không phải Lê Nhược, mà là Ngôn Dương.
Người kêu cứu trong nụ hôn của hắn, là Ngôn Dương.
“Cứu em…”
Ngôn Dương chưa bao giờ đứng dậy khỏi chiếc ghế ướt đẫm mồ hôi lạnh của mình, tiềm thức của cậu chưa bao giờ ngừng kêu cứu.