Chim Khách Ăn Cắp - Tây Lộc Hoàn

Chương 55




Raman mím chặt môi, nhớ tới chuyện bại lộ đêm hôm đó, lòng thù địch đối với Du Phùng càng sâu sắc.

Nhưng y nhớ tới mục đích của Ngôn Dương, không thể không ép mình cất giấu cảm xúc vẫn luôn để lộ, “Mày nên tránh xa cậu ấy ra, mày không biết kế hoạch của cậu ấy, cũng không biết năm năm nay cậu ấy đã trải qua những gì, càng không biết nguyên nhân cậu ta khiến mày đến trang viên Bình Minh, tao có quyền hạn kiểm soát trang viên, mày có thể đi ngay bây giờ.”

Y thoáng dừng, rồi thêm một câu cảnh cáo, “Nếu không thì mày sẽ hối hận.”

Về bản chất Raman không muốn nhìn thấy mọi việc được tiến hành suôn sẻ theo kế hoạch của Ngôn Dương, đó là kết cục mà y không muốn nhìn thấy. Nhưng Du Phùng cố chấp hơn y tưởng tượng nhiều.

“Tao đi ngay bây giờ thì tao mới phải hối hận.” Du Phùng chẳng buồn ngoảnh đầu, bế Ngôn Dương bước ra khỏi phòng khách.

Raman nhìn theo hai người đi mất, cánh tay Ngôn Dương buông thõng trong không trung, bàn tay tái nhợt ốm yếu đong đưa trong nắng mai.

Trên bàn tay đó có vết đỏ thẫm đã khô, vài tia ngấm vào kẽ móng tay.

Từ đầu đến cuối Raman rất khó tin rằng trong cơ thể gầy gò mảnh dẻ đó cất giấu lực bùng nổ mạnh đến vậy, cũng rất khó hiểu được sao trong cuồng loạn lại chứa đựng nỗi ám ảnh mạnh như thế.

Lúc gia nhập kế hoạch thí nghiệm của đặc khu Fyca, y cảm thấy đây không phải hướng nghiên cứu mà y có hứng thú.

Hướng nghiên cứu của Tư Bác thiên về thí nghiệm xã hội mang tính quần thể, cần cơ thể vận hành thành thạo để duy trì thí nghiệm diễn ra bình thường, vậy nên mới sinh ra “kẻ xoá sổ”, chuyên thuê người thực hiện công việc này, lại tốn mất một khoản tiền, mà người được thuê cần đào tạo thời gian dài. Sau đó, trong nhóm nghiên cứu có người đề xuất cách xử lý tốt hơn.

Lấy tài nguyên tại chỗ. Vốn “kẻ xoá sổ” đều là người thí nghiệm trong đặc khu Fyca, trong số những người này, một phần là dân số cấp thấp, như dân nghèo ở khu Đồng Hoa, phần còn lại chính là “điểm ngoại lai”, thay đổi trí nhớ của họ, cho vào tổ chức kẻ xoá sổ, tận dụng tài nguyên bỏ đi.

Nhìn tất cả càng ngày càng hoàn thiện, Raman lại cảm thấy càng ngày càng tẻ nhạt, thân phận xã hội của y là giảng viên hướng dẫn nghiên cứu sinh tâm lý học tội phạm ở đại học Cass, quan sát ba năm trời trong quần thể thí nghiệm, cảm nhận sâu sắc đám người sống trong ảo tưởng của não bộ này nhạt nhẽo cùng cực.

Dân số thí nghiệm sống tầm thường hay kẻ xoá sổ nắm giữ sống chết đều là một đám tù binh bị lừa bịp, bị nhốt trong ảo ảnh người khác thêu dệt, mãi mãi không trốn thoát nổi.

Y thiếu hứng thú với quần thể, nhưng lại bị hấp dẫn bởi những cá thể tâm thần đầy mâu thuẫn với bản thân.

Y đã nghe nói đến việc giám khảo Tư Bác đặc biệt thiên vị kẻ xoá sổ tên “Quạ Đen” từ lâu, nhưng thông tin cá nhân của Quạ Đen được bảo mật cao độ, trở thành sự tồn tại bí ẩn trong viện nghiên cứu.

Việc Quạ Đen trốn thoát hai năm trước cũng rất ít người hay biết.

Vậy nên lần đầu Raman nhìn thấy cặp mắt màu xám đó trong văn phòng, y không biết người đứng trước mặt mình chính là Quạ Đen.

“Xin chào, ngài Percy, tôi tên là Lê Chỉ.”

Sinh viên mới cư xử khéo léo, đường cong mỉm cười hoàn hảo, y có ấn tượng sâu sắc.

Nửa đêm hôm đó bị đe doạ cướp mất quyền hạn bằng lưỡi kiếm, y cũng bị chính cặp mắt xám đó quan sát, bị tấn công bởi sát khí khác hẳn vẻ yên tĩnh ban ngày, y bỗng cảm thấy dù không bị đe doạ, y cũng cam tâm tình nguyện thoả mãn mong muốn của Quạ Đen.

Chỉ cần được đổi lấy việc quan sát sự thuần khiết tương phản như cắt rời trong cơ thể này ở cự li gần.

Đó là kỳ tích trong sự phát triển của tư duy con người.

Lúc thành công đổi được cơ hội quan sát ở cự li gần, y hoàn toàn không thất vọng. Raman như tự dưng nhặt được một bất ngờ tinh tế tột độ, khác biệt tột độ trong một xã hội bệnh tật.

Y bắt đầu thèm muốn nhiều hơn, muốn chiếm giữ, hoàn toàn chìm đắm trong tính tách rời giữa nhân cách chính và nhân cách phụ, sự điềm tĩnh kiềm chế ban ngày hoàn toàn đảo lộn thành điên cuồng vào ban đêm. Sự lý trí trống rỗng và điên cuồng khát máu đó, hai nhân cách đều tinh khiết không lẫn tạp chất, rõ ràng khác hẳn nhau nhưng lại gắn liền trong cùng một thể xác.

Nhưng Quạ Đen ôm một bóng trăng trong lòng, nỗi si mê của y chỉ là ảo tưởng không thể thực hiện.

Sương mù dày đặc ngoài cửa sổ dần tan biến, ánh nắng yếu ớt thăm dò trên kính, y nhìn Du Phùng đặt Ngôn Dương lên giường, cảm thấy người này từ sơ mi đen đến đầu ngọn tóc, chỗ nào cũng đáng ghét.

Du Phùng bị thiêu đốt bởi cái nhìn của Raman, “Có phải mày còn gì muốn nói không?”

“Tao muốn nói nhiều lắm, nhưng mày chẳng biết gì cả, thì nghe hiểu được gì?”

“Mày chỉ cần biết đối với cậu ấy, mày hoàn toàn là một nhân tố chí mạng là được.” Raman nói.

“Với ai? Ngôn Dương hay Lê Chỉ?”

“Lê Chỉ?” Raman căm thù bật cười, “Lê Chỉ ở đâu ra!”

“Kể từ khi gặp mày, nhân cách phụ tự dưng bắt đầu có cảm xúc. Ban đầu tao tưởng là Ngôn Dương ám ảnh quá mức, dẫn đến tràn cảm xúc, kết quả sau này tao mới vỡ lẽ, thì ra kể từ khi cậu ấy đến cục cảnh sát thành phố Cass nhậm chức, cũng tức là lúc gặp lại mày, thế mà cậu ấy bắt đầu dung hợp nhân cách.”

“Nhân cách phụ bắt đầu bị ảnh hưởng bởi nhân cách chính, niềm vui và lo âu của Lê Chỉ đều bắt nguồn từ Ngôn Dương! Nếu không thì cậu ta lấy đâu ra nhiều cảm xúc đến thế!”

Là Du Phùng, đều là lỗi của Du Phùng! Đầu sỏ tội ác phá huỷ kỳ tích.

Raman đau lòng khôn cùng đối với việc kỳ tích sắp biến mất, “Dung hợp nhân cách đối với cậu ấy mà nói không phải việc tốt lành. Nếu tiêu chuẩn đạo đức của cậu ấy quay lại, cậu ấy không có cách nào đối mặt với quá khứ của mình.”

“Cảm giác tội lỗi sẽ giết chết cậu ấy.”

“Mày tiếp tục nán lại bên cạnh cậu ấy, cuối cùng cậu ấy sẽ không có kết cục nào khác ngoại trừ tự huỷ diệt bản thân.”

Raman chuyển đổi từ trạng thái căm thù sang khuyên nhủ trôi chảy vô cùng, tốc độ nói càng lúc càng mau, như đang đuổi kịp thời gian.

Du Phùng nhìn vẻ mặt sốt sắng của y, đột nhiên hắn rơi vào mù mịt, giọng Raman biến thành phông nền.

Cơn mù mịt này kể ra rất quen thuộc, lúc nhìn thấy “Ngôn Dương” màu đỏ máu kín đặc trang giấy trong ngôi nhà ở thành phố Fyl, năm năm nay mỗi lần ngắm pháo hoa nở rộ trên bầu trời ở quảng trường Ngân Sương, khi vô thức chìm vào cùng một cặp mắt màu xám, lồng ngực hắn đều dấy lên cảm xúc mãnh liệt, nhưng trống trải không tìm được đối tượng để gửi gắm tình cảm, cuối cùng cơn dâng trào vô ích đều sẽ lặng lẽ biến thành mù mịt thế này.

Du Phùng nhìn môi Raman khép khép mở mở, nhưng chẳng nghe lọt tai lời y nói, chỉ cảm thấy hình như y nhả chữ rất mạnh, lúc nhắc đến từ khoá nào đó, môi y đều mím chặt cường điệu.

Raman vẫn đang lải nhải không ngừng, “Mày có biết tại sao bố mẹ mày lại trở về lành lặn không?”

“Ngậm mồm vào Raman, ồn chết đi được.”

Du Phùng cúi đầu, con người đáng lẽ phải đang ngủ say giờ đang nhắm hờ mắt uể oải.

“Tốc độ trao đổi chất đối với thuốc của cơ thể này có vấn đề,” Ngôn Dương kìm nén vẻ mất kiên nhẫn trong mắt, giải thích với Du Phùng, “Thuốc mê nồng độ cao cũng ngủ không được lâu.”

Chỉ là giấc ngủ say ngắn ngủi, nhưng Ngôn Dương đã thoát khỏi trạng thái mất kiểm soát thành công.

“Những điều anh ta nói, chờ khôi phục trí nhớ rồi sẽ có đáp án.” Ngón tay Ngôn Dương vươn tới huyệt thái dương của Du Phùng, chuẩn bị dùng thiết bị đầu cuối cá nhân kết nối với chip sinh vật.

“Ấy đợi đã.” Ngôn Dương lại đột ngột rụt tay về.

Du Phùng cứng đờ, dường như trước mặt Ngôn Dương, hắn lại biến thành chàng thiếu niên im lặng kiệm lời trước đây, lúc căng thẳng cũng chỉ nuốt vào bụng gần như không thể phát hiện ra.

Ngôn Dương ngồi bật dậy trên giường, giơ tay tháo khối lập phương màu trắng trên dái tai, hạt màu trắng vuông vức đó biến hình mau chóng, sau tiếng duỗi máy móc khe khẽ, một dải kim loại xuất hiện trong lòng bàn tay Ngôn Dương.

“Tôi bỗng nhớ ra một cách hay hơn.”

Rõ ràng Ngôn Dương cười rạng rỡ, nhưng Du Phùng lại cảm thấy đáy mắt cậu cất giấu cả một vũ trụ đã chết lặng.

“Anh vào thẳng ký ức của tôi mà xem.”

Khác với vẻ mặt không kìm nén, động tác Ngôn Dương đỡ cổ tay Du Phùng có thể gọi là dè dặt.

Một tiếng “két”, dải kim loại móc vào cổ tay Du Phùng không một kẽ hở.