“Cái gì cơ?” Lý Quần Thanh sốc quá, ngón tay của Văn Tự gác lên mu bàn chân mình mà cũng không nhận ra.
Văn Tự vẫn ngửa đầu nhìn anh như thế, cảm giác làn da nhẵn mịn khiến cậu ta trở nên hưng phấn, cậu ta thề số lần cậu ta cười với Lý Quần Thanh phải nhiều gấp đôi số lần cậu ta từng cười trong suốt hai mươi năm nay.
“Muốn khiến anh trở thành anh rể của tôi đó, tiếc là chậm một bước. Ơ, bạn gái của anh trông như thế nào? Có xinh bằng chị tôi không? Nếu không thì chia tay đi, yêu chị tôi, tôi thật sự rất thích anh, anh làm anh rể tôi được không?”
Thế là thế quái nào? Lý Quần Thanh nghe hiểu lời Văn Tự nói, lúc này cũng nhận ra cậu ta đang sờ mình, anh lập tức dời chân, cầm máy tính bảng dưới đất lên tránh xa Văn Tự: “Mùa hè chúng tôi sẽ kết hôn, đừng nói mấy thứ linh tinh này nữa. Tối nay tôi về sẽ chấp nhận lời mời kết bạn của cậu, Văn Tự, đừng đến làm phiền tôi nữa.”
“Được thôi.” Văn Tự thất vọng nói.
Nhìn theo Lý Quần Thanh biến mất trong tầm mắt, Văn Tự mới ngừng cười, thở một hơi dài, mân mê đầu ngón tay, lại không nhịn được sấn tới ngửi, rất thơm, là mùi hương trong trẻo mà cậu ta chưa từng được ngửi.
Trên người Lý Quần Thanh cũng là mùi này nhỉ? Cậu ta nhớ lại thật kỹ, trong quãng thời gian Lý Quần Thanh dạy cậu ta, cậu ta rất thích làm sai động tác, sau đó chờ Lý Quần Thanh uốn nắn, lúc này cậu ta sẽ cố tình nghiêng đầu, ngửi mùi ở cổ Lý Quần Thanh, một mùi hương, thơm chết đi được.
Mặc dù kết bạn lại, nhưng Lý Quần Thanh vẫn như trước, thường sẽ chẳng chịu để ý đến cậu ta, Văn Tự lục tung trang cá nhân của Lý Quần Thanh, đều là công việc hàng ngày của anh, chẳng nhìn thấy một chút bóng dáng nào của cô bạn gái, có điều người cô độc như Lý Quần Thanh, chắc cũng chẳng có mấy bạn bè, bản thân anh cũng không thích khoe khoang chăng.
Được nghỉ đông, Văn Tự bảo Văn Loan Thần mời Lý Quần Thanh đi uống rượu, còn bảo anh ta nói rằng cậu ta sẽ không đến. Văn Loan Thần ù ù cạc cạc, Lý Quần Thanh người ta nào có tâm trạng quan tâm mày có đi hay không. Kết quả vừa gọi điện rủ rê, quả nhiên Lý Quần Thanh hỏi Văn Tự có đi không, lần này Văn Loan Thần ngu người, nhìn vẻ mặt biết tỏng của em trai, anh ta nói chuyện xong với Lý Quần Thanh bèn bắt đầu trách móc Văn Tự.
Khiến Lý Quần Thanh ghét bỏ, chứng tỏ Văn Tự quá đáng thật.
“Con mắt nào của anh thấy anh ta ghét tôi? Anh ta chỉ thấy tôi phiền thôi.”
“Này nhé, Lý Quần Thanh chưa bao giờ quan tâm người có tư tưởng hoặc quan niệm khác với cậu ta, nếu cậu ta ghét mày ra mặt, thế tức là có thể không gặp thì sẽ không gặp, tránh thật xa.”
Văn Tự thản nhiên nói: “Anh ta ghét là việc của anh ta, tôi tán thưởng là việc của tôi, không xung đột với nhau. Anh à, tôi về thay quần áo đã, lát nữa anh gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến tìm các anh.”
Văn Loan Thần từ chối ngay: “Không phải mày không đi à? Tao đã nhận lời người ta rồi, mày đừng giở trò này với tao. Tao cũng rất thích Lý Quần Thanh, tổ sư mày đừng phá hoại mối quan hệ của tao và cậu ta.”
“Câu lạc bộ đó là anh mở à? Tôi không được đi chắc? Tôi giả vờ tình cờ gặp không được à? Đừng lôi thôi nữa, tôi về tắm đây, lát nữa gặp nhé!”
Văn Loan Thần thật sự không hiểu rốt cuộc thằng em mình đang nghĩ gì, có ai tán thưởng một người thì ngày nào cũng phải nhắn tin cho người ta không, người ta không trả lời thì nhắn liên tục, thậm chí vừa gặp mặt bèn hỏi về chuyện của Lý Quần Thanh, có thể hỏi ngược về tận hồi trước anh ta chưa quen biết Lý Quần Thanh, còn có thể kể lể đến việc Lý Quần Thanh chia tay bạn gái rồi hẹn hò với chị gái mình, rồi sau đó ngày nào cậu ta cũng được gặp Lý Quần Thanh? Anh ta không hiểu nổi tâm tư giới trẻ nữa.
Hôm nay Tưởng Quân nghỉ, nghe Lý Quần Thanh bảo muốn đi uống rượu, hắn không muốn cho anh đi lắm. Bề ngoài Lý Quần Thanh thu hút người trong giới quá, có lúc Tưởng Quân cứ cảm thấy Lý Quần Thanh chấp nhận hẹn hò với mình là phúc ba đời của hắn, trước kia hắn chỉ dám tơ tưởng, giờ được hôn được ôm, được chung chăn gối, đúng là ước mơ thành sự thật.
Nhưng hắn không muốn khiến Lý Quần Thanh cảm thấy mình quản chặt quá, đành bảo anh về sớm.
Lý Quần Thanh thấy hắn không vui, thế là anh ngồi xuống cạnh hắn nói: “Là Văn Loan Thần chứ không phải Văn Tự, trước kia em cũng từng uống rượu với anh ấy, sẽ không uống kinh lắm đâu, thế này đi, lát nữa xong anh đến đón em được không? Bọn mình ra công viên nhân dân đi dạo, nghe nói tối nay có bắn pháo hoa, nhé?”
“Ừm…” Tưởng Quân sán lại gần hôn Lý Quần Thanh, nói, “Được, em xong thì gọi cho anh.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Văn Loan Thần biết Lý Quần Thanh thích yên tĩnh, vậy nên anh ta đặc biệt bỏ ra rất nhiều tiền đặt phòng riêng ở câu lạc bộ cao cấp, vừa tao nhã vừa lãng mạn, rất phù hợp với Lý Quần Thanh.
Quả nhiên, Lý Quần Thanh rất hài lòng, Văn Loan Thần nghĩ lần tiêu này đáng tiền. Hai người họ đang uống rượu tán gẫu thì Văn Tự đẩy cửa bước vào, cậu ta giả vờ giỏi thật, còn bảo họ là xin lỗi đi nhầm, rồi ngẩng đầu lên nhìn thấy Lý Quần Thanh, cậu ta hơi cong môi, che giấu nụ cười: “Là các anh à, anh ơi, anh đến đây uống rượu sao không gọi tôi.”
Văn Loan Thần thấy Lý Quần Thanh thay đổi sắc mặt, trong lòng giật thót, nói: “Không phải mày cũng có hẹn uống rượu à? Mau về tìm bạn mày đi, lát nữa các bạn mày sẽ sốt ruột đấy.”
“Không sao, tôi uống với các anh một lúc, lát nữa về.” Dứt lời cậu ta bèn kéo ghế, ngồi cạnh Lý Quần Thanh rất tự nhiên.
Trước mặt Văn Loan Thần, Lý Quần Thanh đành kiềm chế bản thân, anh nói: “Không sao, đều quen biết nhau cả, đến rồi thì uống một ly đi.”
Trước mặt Văn Loan Thần, Văn Tự vẫn rất ngoan ngoãn, bảo uống rượu thì uống rượu, có điều mỗi lần cụng ly với Lý Quần Thanh, ánh mắt của cậu ta cứ khiến anh cảm thấy Văn Tự có ý đồ khác, nhưng cậu ta có bạn gái, tuyệt đối là mình nghĩ nhiều.
Văn Tự chỉ muốn gặp Lý Quần Thanh thôi, mấy hôm không gặp, hình như Lý Quần Thanh lại trở nên đẹp hơn, ống tay áo xắn lên gọn gàng sạch sẽ, mái tóc được tỉa tót khiến nom anh càng gọn gàng tuấn tú, uống rượu mà như uống trà, vừa nho nhã vừa quý phái.
Đúng là cảnh đẹp vui mắt.
Kết thúc chầu rượu trong sóng êm biển lặng, Tưởng Quân gọi điện cho Lý Quần Thanh hỏi anh xong chưa, Lý Quần Thanh hơi say, ừm một tiếng, Tưởng Quân bảo hắn đang đợi anh dưới tầng câu lạc bộ.
“Bạn gái anh… quản chặt thế à?” Văn Tự thấy Lý Quần Thanh đứng dậy bèn hỏi. Anh đã có phần đầu óc mất tỉnh táo, rõ ràng tửu lượng của anh rất cao, nhưng hôm nay lạ quá, anh chưa uống được mấy ly đã say rồi.
Lý Quần Thanh nhìn Văn Tự say, chẳng buồn giải thích, chỉ gật đầu. Sau đó anh chào tạm biệt Văn Loan Thần, lúc này Văn Tự rất ngoan, ngoan ngoãn dịch chân cho anh đi ra ngoài. Có điều Lý Quần Thanh còn chưa sải chân bước đi, Văn Tự đã tóm cổ tay anh, ngửa đầu nhìn anh, nhìn chằm chằm vào mặt Lý Quần Thanh như một tên ngốc mà nói: “Sao anh có thể đẹp thế được? Anh chụp ảnh tự sướng đăng lên trang cá nhân nhiều vào, đừng chỉ chụp động vật, chụp phong cảnh, kẻo lúc anh không gặp tôi… tôi chỉ có thể lên trình duyệt Baidu tìm ảnh anh… mờ quá, không nhìn rõ…”
“…”
“Mày thả người ta ra, làm gì đấy!” Văn Loan Thần giằng tay Văn Tự ra, mỉm cười xin lỗi với Lý Quần Thanh, nói, “Cậu đi mau đi, đừng để người yêu cậu đợi lâu.”
Lý Quần Thanh cũng mỉm cười, quay người bỏ đi.
Bóng người trong tầm nhìn mơ hồ dần, Văn Tự chép miệng, lầm bầm gì đó, Văn Loan Thần không nghe thấy, anh ta nhìn Văn Tự đứng dậy, hỏi cậu ta muốn làm gì, Văn Tự bảo muốn đi vệ sinh. Văn Loan Thần bèn mặc kệ, tiếp tục ngồi uống rượu.
Tưởng Quân sợ Lý Quần Thanh uống nhiều quá, bèn đi thang máy lên đón anh. Lý Quần Thanh chỉ thấy hơi đầu nặng chân nhẹ, Tưởng Quân bước tới đón được anh, dìu anh xuống tầng.
Thắt dây an toàn giúp Lý Quần Thanh xong, Tưởng Quân nhìn anh hiếm khi say rượu mơ màng, gò má phớt hồng, không nhịn được đỡ mặt anh lên hôn môi anh.
Lý Quần Thanh uống rượu, mềm hơn hẳn bình thường, nói chính xác hơn là mong manh hơn. Anh ôm cổ Tưởng Quân rất tự nhiên, hôn đến mức mình không khỏi phát ra âm mũi.
Tưởng Quân đỡ Lý Quần Thanh ngồi thẳng, xoa bờ môi mọng nước của anh, thơm lên má anh và nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Nhìn Tưởng Quân ngồi vào ghế lái, Lý Quần Thanh ngoảnh đầu nhìn hắn, cặp mắt hoa đào xinh đẹp nũng nịu: “Về nhà làm gì?”
“…” Tưởng Quân không chịu được Lý Quần Thanh thế này, có điều hắn rất thích, thích đến mức không kìm được lòng muốn bắt nạt anh. Người trước kia vời vợi trên cao, chỉ có thể lén lút ngưỡng mộ đang ở ngay trước mắt, hắn muốn người này là của hắn cả đời, chỗ nào cũng thuộc về hắn.
Lùi xe ra ngoài hầm gửi xe, Tưởng Quân xác nhận hướng của mình là cửa ra, nhưng từ chỗ cửa ra, một chiếc Rolls-Royce màu bạc phóng thẳng đến chỗ họ, Tưởng Quân lùi lại muốn tránh, nhưng chiếc xe đó vẫn nhắm vào họ, lao về phía họ, đèn xe chói mắt khiến Lý Quần Thanh cực kỳ khó chịu, Tưởng Quân vô thức vươn người chắn cho anh, cú tông mạnh khiến đầu hắn vỡ toác một lỗ, chiếc xe cố tình tông vào bên Tưởng Quân, Lý Quần Thanh giơ tay bịt vết thương của hắn, giọng run rẩy: “Tưởng Quân… anh sao rồi?”
Tưởng Quân thì thầm bảo không sao, nhưng ngay sau đó hắn gục trong lòng Lý Quần Thanh, anh ép mình bình tĩnh, lấy điện thoại ra định gọi cấp cứu, nhưng cửa xe bên anh bị người ta dùng bạo lực mở ra, điện thoại cũng bị giằng mất, Lý Quần Thanh kinh hoàng nhìn người đang đứng ngoài xe, là Văn Tự, trên mặt cậu ta cũng chảy máu, mặt vô cảm, như một ác ma.
Dòng tư duy của Lý Quần Thanh bỗng trở về trước khi bị ánh đèn làm chói mắt, đường nét của người ngồi trong xe rất quen mắt, hắn cũng giống biểu cảm của Văn Tự bây giờ, trên mặt lạnh căm, khiến người ta liếc nhìn bèn không rét mà run.
Không đúng, đó chính là Văn Tự, tên điên Văn Tự.
“Nó hôn anh.” Văn Tự siết chặt điện thoại của Lý Quần Thanh, nhả từng chữ một.
“Làm sao?” Lý Quần Thanh nhìn Văn Tự, không kìm được run rẩy.
Văn Tự giơ tay chạm vào môi Lý Quần Thanh, ngón cái chà xát mạnh: “Không phải anh đi gặp bạn gái của anh sao? Thằng đàn ông tởm lợm này hôn anh, anh không thấy ghê tởm à? Bẩn chết mất… Tôi lau giúp anh, anh đi gặp bạn gái đi.”
“Văn Tự…” Trên tay Lý Quần Thanh toàn là máu của Tưởng Quân, anh run rẩy nói, “Cậu gọi cấp cứu đi, gọi cấp cứu cho tôi được không? Đừng nghịch nữa.”
“Tôi muốn nó chết đấy,” Văn Tự ném mạnh điện thoại của Lý Quần Thanh xuống đất, “Thằng gay tởm lợm này, tại sao nó lại hôn anh? Anh xuống xe, anh thả nó ra, xuống xe!”
“Văn Tự!” Lý Quần Thanh không chịu nổi nữa, nước mắt của anh rơi lã chã, “Anh ấy là người yêu tôi, chúng tôi sắp kết hôn rồi, cậu không thể thế được… Tôi xin cậu đấy, cậu gọi điện thoại, cậu gọi cấp cứu giúp tôi… Xin cậu đấy…”
Văn Tự sững sờ, cậu ta đang từ từ tiêu hoá lời Lý Quần Thanh nói, anh không có bạn gái, anh chỉ có bạn trai, anh là đồng tính, anh là một thằng gay ghê tởm!
“Tởm… tởm, tởm chết mất!” Văn Tự chửi ầm lên, “Là nó ép anh đúng không? Thằng chó này, cứu nó làm gì!” Cậu ta ép Lý Quần Thanh và Tưởng Quân tách nhau ra, cởi dây an toàn của Lý Quần Thanh, rồi lôi anh xuống xe, “Anh không thể thế được, Lý Quần Thanh, ai cũng có thể làm tôi ghê tởm, nhưng anh không được, anh không được!”