Chim Hồng Hạc Côn Đồ - Trường Tri Oán

Chương 52




Lý Quần Thanh cạn lời trước lời ngon tiếng ngọt của cậu, anh đẩy mái đầu đang gác trên vai mình ra, bước vào hành lang mọc đầy tường vi, Văn Tự đi theo, sóng vai với anh.

Thế thì đi cùng anh, giúp anh nguôi giận rồi nói tiếp. Cậu sẽ không cho rằng Lý Quần Thanh cố tình đến tìm mình như lẽ đương nhiên, anh rất bận rộn, đến đây nhất định là có việc.

Băng qua hành lang là một con phố ăn uống náo nhiệt khác thường, mùi dầu mỡ lan rộng trước xe đẩy, đám đông ồn ào nhộn nhịp, tiếng rao hàng của người bán hàng rong, thanh niên giơ cốc ca hát, tất cả mọi thứ đều tràn ngập mùi vị đời thường. Điều này khiến Văn Tự có ảo giác, dường như Lý Quần Thanh đang hẹn hò với mình, họ cũng giống mọi đôi tình nhân bình thường, đi dạo bờ biển, đi chơi chợ đêm, bình dị mà tốt đẹp.

Cậu nhét hoa vào tay Lý Quần Thanh vẫn chưa thèm để ý đến cậu, bạo dạn nắm cổ tay Lý Quần Thanh, đưa anh đến chỗ xe đẩy thức ăn, hỏi anh có ăn không.

Hỏi một Lý Quần Thanh không ăn, anh chẳng ăn gì cả, như muốn tu tiên. Văn Tự mặc kệ, nơi nào đông người, cậu bèn dẫn Lý Quần Thanh chui vào đó, chỗ đông người thì nhất định sẽ ăn ngon, đây là quan niệm tiêu pha của Văn Tự.

Bị Văn Tự hỏi đến bực mình, Lý Quần Thanh gật đầu, Văn Tự lập tức bắt đầu trả tiền điên cuồng, chỉ thiếu điều mua cả con phố. Lý Quần Thanh thật sự không ăn nổi nữa, nhưng Văn Tự ăn đến mức quên mất cả lau dầu ớt ở khoé miệng, còn kéo Lý Quần Thanh đòi chen vào đám đông.

“Được rồi được rồi, tôi ăn no rồi. Đừng đi nữa.” Lý Quần Thanh giữ Văn Tự, kéo cậu đến cạnh mình, hoa trong tay đã bị chèn bẹp thảm không nỡ nhìn, anh càu nhàu, “Hoa bị bẹp hết rồi.”

Văn Tự cúi đầu liếc nhìn, cánh hoa đã rụng gần hết, rất thê thảm, cậu kéo Lý Quần Thanh nói: “Thế chúng ta đi mua bó khác, đi thôi.”

“Văn Tự!”

Lý Quần Thanh thật sự bị Văn Tự làm cho chẳng hiểu mô tê gì, rõ ràng là chạy trốn, sao lại biến thành ra ngoài ăn uống chơi bời rồi?

Văn Tự bị Lý Quần Thanh doạ, đứng im tại chỗ chờ anh nói, nhưng vẫn tỏ vẻ muốn đi. Lý Quần Thanh kéo cậu về, rút khăn giấy từ trong áo ra, lau miệng cho cậu rất tự nhiên, “Miệng bẩn cũng không biết lau, bẩn chết đi được, đừng đi nữa.”

Ngón tay mảnh dẻ trắng nõn phát sáng trong hoàng hôn, Văn Tự có thể nhìn thấy lông tơ li ti trên đó, cậu nghiêng đầu hôn lên ngón tay Lý Quần Thanh, tiện tay ôm eo anh, hỏi: “Chỗ khác của em cũng bẩn rồi, anh lau giúp em được không?”

“Chỗ nào?” Lý Quần Thanh bẻ cằm cậu nhìn.

Văn Tự bật cười khẽ, xích tới gần tai Lý Quần Thanh nói: “Chỗ chảy sữa bò.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“… Phắn!” Lý Quần Thanh đẩy phắt Văn Tự ra, trên mặt nóng bừng từng đợt vì bị trêu đùa, anh lại giận dữ bỏ đi.

Chơi quá đà rồi. Nhưng quả thật cậu không chịu được mà. Văn Tự đẩy kính, rảo bước đuổi theo.

Đông người quá, Văn Tự bị kẹt ở phía sau, thấy Lý Quần Thanh sắp đi xa, cậu càng chen mạnh hơn, khó khăn lắm mới lách qua được, Lý Quần Thanh phía trước bị người ta chặn lại xin cách liên hệ.

Nam nữ đều ăn đặt trên người Lý Quần Thanh đúng là rất hợp lý. Dù cho ở nơi chen lấn hỗn loạn này, khí chất trong trẻo lạnh lùng bẩm sinh trên người anh luôn khiến anh giống như vầng trăng sáng rực quý phái, khiến người ta thấy tâm trạng dễ chịu, thu hút ánh nhìn.

Văn Tự rất muốn xông tới bảo họ cút đi, đó là Lý Quần Thanh của cậu. Nhưng cậu không có bất cứ lập trường nào để làm vậy. Thế là cậu đợi họ đi mất, rồi mới đi tới chỗ Lý Quần Thanh, lại trở nên buồn bực không vui.

Khoé mắt Lý Quần Thanh liếc thấy Văn Tự đẩy kính không ngừng, cố gắng nhìn điện thoại của anh, anh bấm điện thoại, nhét vào tay Văn Tự, nói: “Xem đi.”

“…” Văn Tự ngoan ngoãn đặt điện thoại trả về tay Lý Quần Thanh, giả vờ không để bụng, “Chẳng có gì mà xem.”

Văn Tự cứ thế theo Lý Quần Thanh về đến nơi ở rất tự nhiên, lúc Lý Quần Thanh định mở cửa, anh ngoái đầu nhìn Văn Tự, nói: “Tiễn đến đây là được rồi, cậu về đi.”

Văn Tự tiến lên một bước, giơ tay ôm chầm lấy Lý Quần Thanh, nói: “Một mình em sợ lắm, Lý Quần Thanh, anh bảo vệ em được không?”

“…”

Không chỉ Lý Quần Thanh cạn lời, ngay cả bản thân cậu cũng cạn lời. Lúc chạy trốn cậu đã sắp đặt xong tất cả, nếu bị lôi đi thật, dù cậu đánh chết họ rồi đi tù, hoặc chết chung với họ đều được. Dù sao thì bây giờ cậu cũng coi như sống đủ rồi, cậu chưa bao giờ giữ đúng giao hẹn vĩnh viễn không gặp lại Lý Quần Thanh, đến lúc đó, cậu sẽ nghe lời anh, cho anh tự do.

Nhưng chiêu này rất hiệu quả, Lý Quần Thanh mở cửa, Văn Tự bước vào đúng như mong muốn.

Lý Quần Thanh ghét bỏ mùi trên người Văn Tự, cậu toàn chen vào xe đẩy đồ ăn của người ta, trên áo có mấy vệt dầu bắn. Anh lấy áo phông rộng thùng thình và quần đùi đưa cho Văn Tự, bảo cậu đi tắm mau, đừng làm căn phòng đẹp này bị ám mùi.

Văn Tự tắm xong bước ra, Lý Quần Thanh cũng không chịu được mùi trên người mình, vội vàng đi tắm. Văn Tự thấy khuôn mặt anh phơi nắng đỏ bừng, tranh thủ lúc anh tắm, cậu xuống tầng mua thuốc về.

Thấy Văn Tự đi tới, anh trở nên cảnh giác theo thói quen, Văn Tự cầm lấy khăn tắm trên đầu anh, bóp thuốc ra tay, nhẹ nhàng thoa lên cạnh khoé mắt Lý Quần Thanh. Có thể là do vừa tắm xong, mắt Lý Quần Thanh như đánh phấn màu hồng, rất quyến rũ.

Đầu gối Văn Tự tỳ lên đầu gối Lý Quần Thanh, làn da ma sát khiến anh nổi da gà toàn thân. Văn Tự thoa thuốc nghiêm túc, trên mặt không nhận ra biểu cảm gì, nội tâm thì dậy sóng cuộn trào.

Sao mắt anh ấy lại đẹp thế này? Sao chân anh ấy lại nhẵn thế này? Sao ngực anh ấy lại mịn thế này? Sao anh ấy… khiến mình trỗi dậy ham muốn thế này.

“Xong rồi.” Lý Quần Thanh giữ bàn tay đang thoa cổ mình, gần quá, Văn Tự nhìn thấy hàng mi của anh run rẩy.

Văn Tự rụt tay về, vặn chặt nắp tuýp thuốc, nói: “Mặt trời ở đây chói chang lắm, ngày mai ra ngoài bôi nhiều kem chống nắng vào, phải đội cả mũ và kính râm, như thế có thể giảm bớt tổn thương.”

“Ừm.” Lý Quần Thanh không tìm được gì nói, chỉ trả lời một chữ đơn giản.

Mặt trời lặn ngoài cửa sổ đã biến mất trên mặt biển từ lâu, hương hoa bên dưới toà nhà ùa vào cùng gió, mằn mặn, tựa tình yêu ẩm ướt chảy ra ngoài.

Tay Văn Tự đi từ đầu gối mình lên đầu gối Lý Quần Thanh, cậu ngắm anh, anh đang cúi đầu, như đang nhìn hướng tay của cậu. Anh ấy chưa từ chối, anh ấy vẫn chưa từ chối. Văn Tự nghĩ.

Ngón tay thon dài di chuyển chậm rãi, luồn vào chiếc quần đùi màu xám, dựa theo trí nhớ, chạm vào nốt ruồi hơi gồ lên ấy.

“Em muốn hôn chỗ này của anh.” Văn Tự chạm vào nốt ruồi đó, vươn người ngắm Lý Quần Thanh, mặt cậu đeo kính, nom rất đứng đắn, nhưng lời thốt ra lại bỉ ổi tột cùng, “Hôn đến khi anh chảy nước, được không?”

“… Không…”

Câu không được còn chưa thốt ra khỏi miệng, Văn Tự đã đè Lý Quần Thanh xuống giường dựa vào ưu thế của mình, cậu bao trùm bên trên, bàn tay vừa rồi đã vòng đến mông Lý Quần Thanh, nắn bóp cục thịt mềm mại: “Xin lỗi, em từ chối nghe câu trả lời của anh.”

Văn Tự giơ tay mơn trớn dái tai của Lý Quần Thanh, khom mình mổ nhẹ môi anh, cậu cầm bàn tay đang đè trên lồng ngực mình lên hôn một phát, sau đó nâng chân anh lên, cặp mắt láu cá toát ra ham muốn chẳng thể che giấu nổi nữa, cậu cọ vào gốc đùi Lý Quần Thanh, bóp miệng anh, luồn lưỡi vào, như muốn khuấy loạn trái tim anh, bám riết không tha.

“Xin anh đấy.” Văn Tự rời khỏi miệng Lý Quần Thanh, nước bọt sáng lấp lánh đứt đôi ở giữa lưỡi họ, cậu nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh, lắng nghe anh thở dốc, rồi cúi đầu ngậm cặp môi đỏ trơn bóng của Lý Quần Thanh, mút nhè nhẹ, “Em chỉ hôn anh cọ anh thôi, đảm bảo không làm gì khác, Thanh Thanh… Em thật sự không biết em phải làm sao, nó sưng làm em khó chịu lắm, anh bố thí cho em đi, được không?”