Phớt lờ câu nói của Văn Tự, vứt găng tay vào thùng rác, Lý Quần Thanh cầm điện thoại, nói với Văn Tự còn đang khoả thân: “Mặc quần áo vào rồi về đi.”
“Em đang thế này làm sao về được?” Văn Tự lại phơi bày dương v*t đứng thẳng của mình với Lý Quần Thanh, “Sẽ phồng to tướng đấy.”
“Thế cũng phắn ra ngoài giùm tôi.”
“… Được thôi.” Văn Tự nhặt quần áo lên mặc vào, Lý Quần Thanh cầm điện thoại ngồi vào góc ghế sofa, Văn Tự nhìn anh, hỏi, “Lần sau em đến nữa được không?”
“Được.” Lý Quần Thanh quẳng điện thoại ra trước mặt Văn Tự, video đang phát đến đoạn vừa rồi, có điều Lý Quần Thanh đã xoá mất giọng mình, anh day huyệt thái dương, nói, “Có điều đến lúc đó cậu vẫn còn mặt mũi đến gặp tôi à? Clip xử lý xong rồi, tôi đăng đây, cậu có ý kiến không?”
“Em không có ý kiến gì,” Văn Tự không để bụng, chỉ cần Lý Quần Thanh buông bỏ quá khứ, trò chuyện tử tế với cậu, thì gì cũng đáng. “Anh đăng đi, chỉ cần anh vui.”
Lý Quần Thanh ngoắc tay, Văn Tự đưa điện thoại cho anh, anh không nói gì nữa, chỉ xua tay, ra hiệu cho Văn Tự đi đi.
Cậu đi mất, Lý Quần Thanh nhìn video, ghép cho nó một dòng cực kỳ bỉ ổi, hạ thấp Văn Tự như đĩ đứng đường, ngón tay bấm đăng của anh chần chừ không hạ xuống. Anh nhìn thấy chiếc hộp đựng thư trên bàn, thế là anh đặt điện thoại xuống, đi cầm lấy cái hộp, hương hoa hồng ập tới, khiến Lý Quần Thanh ngây người chốc lát, dường như Văn Tự vẫn luôn thực hiện lời hứa tặng hoa của mình, như thể nói được làm được.
Một bức thư, hai bức thư, ba bức thư, vô số bức thư. Thư nức hương hoa trải đầy vô số cạnh chân Lý Quần Thanh, trong thư có chia sẻ về cuộc sống, có hoài bão vĩ đại, rất nhiều tình yêu thẳng thắn và nồng nhiệt. Khác hẳn với Văn Tự trong ấn tượng của anh, cậu đang nghiêm túc trưởng thành, kiểm điểm lỗi lầm, sống phong phú tràn trề, mặc sức sinh trưởng.
Đọc xong bức thư cuối cùng, Lý Quần Thanh hơi kiệt sức, anh gục xuống thư, giơ tay cầm điện thoại lên, nhìn dòng chữ đính kèm video, chần chừ rất lâu, cuối cùng bấm nút xoá, nặng nề ngủ thiếp đi trong đống thư và hương hoa.
Buổi sáng Trần Minh Uẩn mang bữa sáng đến cho Lý Quần Thanh, anh còn chưa dậy. Đường cong tấm lưng trần trụi của Lý Quần Thanh đẹp tuyệt trần, nửa khuôn mặt lộ ra từ khuỷu tay dịu dàng vô cùng, khác hẳn khuôn mặt lạnh lùng toàn không cười mọi khi, Trần Minh Uẩn khẽ khàng đặt bữa sáng xuống, lấy chăn mỏng đắp lên người Lý Quần Thanh, đống thư ngát hương bên dưới người anh thu hút sự chú ý của hắn, hắn vươn tay cầm lấy, Lý Quần Thanh giữ tay hắn, mơ màng mở mắt ra, nói: “… Bí mật của tôi. Anh muốn đọc à?”
“Không đọc không đọc, dậy rồi thì ăn sáng đi, mau lên.” Trần Minh Uẩn rụt tay về, hắn cứ cảm thấy bức thư đó nhìn hơi quen mắt, nhưng chẳng có ấn tượng gì.
Lý Quần Thanh ngồi dậy, nhét thư vào hộp, rồi ôm hộp vào phòng cất, tắm rửa xong mới ngồi xuống bàn, ăn sáng cùng Trần Minh Uẩn.
Văn Tự không đợi được lời chửi bới trên mạng, ánh nhìn quái dị của người khác và trận đòn của bố, chỉ đợi được lần đầu tiên Lý Quần Thanh gọi cậu vào văn phòng, sắp xếp công việc cho cậu.
Việc này khiến cậu nghe Lý Quần Thanh nói mà cứ như đang bay lơ lửng trên trời, chẳng nghe thấy gì cả.
“Nghe rõ chưa?” Lý Quần Thanh thấy Văn Tự mất hồn mất vía, anh gõ bàn, hỏi.
Văn Tự gật đầu, lặp lại một lần cho Lý Quần Thanh nghe. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chẳng sai chữ nào, Lý Quần Thanh đang chuẩn bị phê bình đều nuốt về bụng, tiếp tục dặn dò.
Lý Quần Thanh nói xong, Văn Tự mới nói: “Em tiếp nhận lần đầu, có thể sẽ không quen tay lắm, sẽ có rất nhiều vấn đề, vậy nên em chuyển vào đây làm việc được không? Như thế thì em không hiểu gì có thể hỏi anh trực tiếp.”
“…” Lý Quần Thanh do dự một lúc, nghĩ Văn Tự nói cũng đúng, thế là anh chỉ vào chỗ trống đằng sau cửa, nói, “Chuyển vào chỗ đó đi.”
Văn Tự cố gắng khiến mình đừng vui rõ ràng quá, cậu đáp vâng rất nghiêm túc, quay người đi chuyển chỗ ngồi.
Cô gái xinh xắn ngồi đằng sau chỗ Văn Tự vẫn luôn thích cậu, thấy Văn Tự chuyển đi, bèn bỏ đồ ăn vặt mình thích đầy một túi nhét cho cậu.
Văn Tự trả đồ ăn vặt về, nói: “Giả Gia, tôi không ăn mấy cái này. Hơn nữa chuyên gia Lý cũng không thích ăn vặt, cô giữ lấy đi.”
“Cho anh là cho anh, anh xử lý thế nào cũng được,” trong lòng Giả Gia thấy trống trải, “Anh vứt đi thì tôi cũng không có ý kiến.”
Lúc này Lý Quần Thanh bước vào, bàn tay cầm đồ ăn vặt của Văn Tự càng không biết đặt đi đâu, thấy Lý Quần Thanh lãnh đạm đi ngang qua mình, cậu nhét đồ ăn vặt cho Giả Giam nói: “Thế thì làm phiền cô vứt giúp tôi, tôi phải đi đây.”
Văn Tự dọn đồ vào bày biện xong xuôi, rồi vui vẻ đọc tài liệu Lý Quần Thanh gửi cho mình, yên lặng chờ anh quay về.
Cửa mở, Văn Tự còn chưa nhìn thấy Lý Quần Thanh, một túi đồ ăn vặt to tướng đã đáp xuống bàn cậu, Văn Tự ù ù cạc cạc nhìn Lý Quần Thanh, anh nói: “Đừng từ chối ngay mặt người khác, nhìn con gái khóc cậu thấy có cảm giác thành tựu lắm à?”
“Được, lần sau em sẽ chú ý.” Văn Tự bỏ đồ ăn vặt vào tủ, hỏi, “Thế anh ăn không? Nếu anh ăn thì em mua cho anh.”
“Tôi không ăn vặt.” Lý Quần Thanh ngồi vào ghế, vừa nhìn máy tính vừa nói, “Không phải cậu đã nói rồi sao?”
Xem ra anh đã nghe thấy hết cuộc đối thoại vừa nãy. Văn Tự gãi gáy, nói: “Em sai rồi. Thế anh muốn ăn gì, bảo em, em mua cho anh.”
Lý Quần Thanh liếc nhìn Văn Tự, nói bằng giọng lạnh nhạt: “Không cần. Trần Minh Uẩn sẽ mang đồ ăn cho tôi, không cần làm phiền cậu đâu.”
Mùa xuân tới, Lý Quần Thanh lại muốn đi ngắm gấu Bắc Cực. Vì trước đó có một đồng nghiệp xử lý số liệu cùng Lý Quần Thanh, người đó khá thành thạo, nên Lý Quần Thanh không cần Văn Tự đi theo.
Văn Tự nhìn Trần Minh Uẩn lên kế hoạch với Lý Quần Thanh cứ như đi tuần trăng mật, cậu ngoảnh đầu tìm đến đồng nghiệp kia, bảo anh ta chuyển giao công việc cho mình, giả ốm đừng đi.
Đồng nghiệp đó không đồng ý, mặc dù chuyên gia Lý lãnh đạm, nhưng cho rất nhiều tiền, tiền thêm nhiều gấp mấy lần người khác. Văn Tự lấy một tấm thẻ đưa cho anh ta, nói: “Hai trăm nghìn giả ốm, không hời à?”
“Đệt… cậu tên Văn Tự đúng không? Cậu chính là thiếu gia đến trải nghiệm cuộc sống đó đúng không? Tôi không nhận ra cậu đấy…”
Văn Tự không muốn phí lời với anh ta, mất kiên nhẫn hỏi: “Hỏi anh có giả ốm hay không?”
“Giả chứ giả chứ, không giả thì là thằng ngu à?” Anh ta cười nịnh nọt, nhận thẻ, “Thiếu gia như cậu hà tất phải làm thế? Chuyên gia Lý là một ông sếp vô lý, khó hầu hạ lắm, sai một tí tẹo thôi sẽ nổi giận lôi đình, có lúc đúng là không thể nói lý lẽ nổi. Sao cậu lại tự chuốc lấy nhục?”
“Tôi cho anh tiền không phải là để nghe anh hạ thấp chuyên gia Lý!”
Văn Tự đấm một phát vào cạnh tai anh ta, cậu sầm mặt, nom như sắp ăn thịt người ta.
“Nhưng mọi người đều…”
Văn Tự túm cổ anh ta, bẻ khớp tay, cặp mắt sau tròng kính vừa ác độc vừa đáng sợ: “Đã lâu lắm rồi tôi chưa đánh ai, nom anh muốn thử lắm đấy, đúng không?”