Chim Hồng Hạc Côn Đồ - Trường Tri Oán

Chương 46




“Được.”

Văn Tự nghe thấy Lý Quần Thanh nói vậy, cậu nhìn anh mà không dám tin, nhưng cậu không do dự nữa, lập tức níu cổ Lý Quần Thanh, khom lưng hôn lên đôi môi mà cậu khát khao đã lâu, chỉ mới nếm thử một lúc, chân Lý Quần Thanh đạp lên lồng ngực Văn Tự, khăn tắm tách ra, đôi chân trắng nõn nà của Lý Quần Thanh và lồng ngực rám nắng vì làm việc ngoài trời của Văn Tự tạo thành sự tương phản rõ rệt, Văn Tự giơ tay định chạm vào, Lý Quần Thanh co chân đứng dậy, vượt qua Văn Tự, cầm máy sấy tóc lên, lại nói, “Cậu ngồi xuống đất đi đã.”

Văn Tự không hiểu Lý Quần Thanh muốn làm gì, hôm nay cậu đã hưng phấn quá mức, bắt đầu quên mất kiềm chế, cậu niềm nở nói: “Anh sấy đi, em lau tóc cho anh.”

“Cậu ngồi dưới đất, tôi sẽ cho cậu lau.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Ngồi xong rồi,” Văn Tự vỗ trường kỷ, “Anh lại đây đi.”

Lý Quần Thanh tắt máy sấy, lấy giá đỡ ra, cố định điện thoại ở góc chỉ nhìn thấy được Văn Tự, anh cầm khăn tắm ngồi trước mặt Văn Tự, cúi đầu đưa khăn cho cậu.

Văn Tự lau rất nhẹ nhàng, Lý Quần Thanh nhìn cậu qua kẽ hở khăn tắm, thấy Văn Tự khom lưng uốn gối, nhìn con chó điên trước đây biến thành một kẻ nhát gan, khúm núm, rụt rè thận trọng.

Anh cụp mắt nhìn chỗ gồ lên của Văn Tự, giơ chân giẫm lên đó, ấn nhẹ, anh hỏi: “Nếu tôi chơi hỏng chỗ này của cậu, khiến sau này cậu không thể làm chuyện giường chiếu được nữa, cậu sẽ làm gì?”

Văn Tự mơn trớn khuôn mặt của Lý Quần Thanh cách khăn tắm, cậu ngả ra sau tựa vào bàn cà phê, ưỡn dương v*t lên: “Thế anh chơi hỏng đi, đã nói hôm nay mặc anh trừng trị, anh thấy thế nào vui thì làm thế ấy.”

Lý Quần Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, rút khăn tắm khỏi tay Văn Tự, ra lệnh cho cậu: “Cởi quần ra.”

Chỉ là cởi quần, nhưng Văn Tự cởi hết sạch cả quần áo, để lại mỗi quần lót. Lý Quần Thanh nhìn thấy thân hình săn chắc của cậu mà không có phản ứng gì, anh chống vào trường kỷ, dùng chân chạm vào cơ bụng chữ V của cậu, rồi hạ xuống, vuốt ve dương v*t của cậu bằng chân cách lớp vải, Lý Quần Thanh gãi không đúng chỗ ngứa, Văn Tự bị anh làm cho ngứa ngáy, muốn giơ tay chạm vào, anh lắc đầu bảo cậu: “Cậu không được chạm tay vào, cậu chạm thì về đi.”

Văn Tự nhếch mày, cậu xoè hai tay đặt lên bàn cà phê. Ánh mắt cậu di chuyển trên mặt Lý Quần Thanh, quanh quẩn trên lồng ngực trắng mịn của anh, rồi đáp xuống bàn chân đang giẫm lên dương v*t của mình, dương v*t nửa cương càng đứng thẳng hơn.

“Chạm vào em đi được không?” Văn Tự hỏi.

Chân Lý Quần Thanh kéo quần lót đang che dương v*t của Văn Tự xuống, dương v*t thô to căng phồng đó như được hít thở, nhìn thấy Lý Quần Thanh, quy đầu cũng tiết ra chất lỏng.

“Lúc chủ nhân muốn sờ thì mới sờ, chó con sao mà lắm mồm thế.” Lý Quần Thanh đứng dậy đi lấy găng tay dùng một lần, xỏ vào tay nói, “Ngồi lên.”

Văn Tự ngồi vào chỗ, Lý Quần Thanh giơ tay chạm vào quy đầu của cậu, chỉ chạm nhẹ một cái, bụng dưới của Văn Tự đã co rúm vào. Cậu không chịu nổi kích thích này, Lý Quần Thanh định xóc lọ cho cậu, đây nào phải bắt nạt, mà là phục vụ chu đáo.

“Đừng cử động.” Một tay Lý Quần Thanh siết vai Văn Tự, tay còn lại trùm lên, nhưng không thể bọc trọn dương v*t cậu, anh vuốt giúp Văn Tự rất nghiêm túc.

đầu v* hồng phấn tựa hoa đào ở ngay trước mắt, mùi hương trên người Lý Quần Thanh cứ như thuốc kích dục, Văn Tự không cầm nổi lòng dán vào người Lý Quần Thanh, nhưng cậu lại gần một chút, Lý Quần Thanh sẽ dừng hành động, khiến Văn Tự bức bối không chịu được.

“Chỉ hôn anh thôi, được không?”

“Không được,” Lý Quần Thanh bôi chất lỏng rỉ ra từ quy đầu lên má Văn Tự, anh vỗ mặt cậu, nói, “Cậu chỉ được nhìn thôi, hiểu chưa? Đây là trừng phạt, là trả thù, không phải làm tình với cậu, rõ chưa?”

“Ừm ừm, em biết rồi,” Văn Tự đẩy dương v*t vào lòng bàn tay Lý Quần Thanh, cặp mắt sau tròng kính say mê khêu gợi, “Thế anh mau trừng phạt chết em đi.”

Văn Tự đeo kính có thể làm giảm bớt bầu không khí mạnh mẽ mình toát ra, đồng thời giúp cậu che giấu sự hung tợn bị cậu kìm nén, nom đúng là sói đội lốt cừu, nhưng bây giờ chính là một kẻ đồi bại văn hoá say sưa trước cái đẹp. Chất lỏng Lý Quần Thanh vừa bôi dính lên mép mắt kính, dính dớp rơi xuống, nom dâm đãng tột cùng.

Toàn thân cậu nóng bừng, nóng đến mức không thể không hé miệng, thở hổn hển. Lý Quần Thanh bóp cằm Văn Tự, cậu tưởng anh định hôn mình, bèn thè một đoạn lưỡi đỏ ra, không hôn đến môi, nhưng liếm được ngón tay của Lý Quần Thanh.

Cậu như ăn được món ngon, liếm môi, híp mắt cười: “Anh thơm quá. Mau lên, mau nữa lên…”

Tốc độ vuốt của Lý Quần Thanh chậm lại, anh nhìn vẻ mặt say đắm của Văn Tự, lực tay cũng yếu đi, Văn Tự khó nhịn nổi co bụng, sốt ruột cần được giải phóng, nhưng Lý Quần Thanh cởi găng tay ra, ngồi xuống trường kỷ, lạnh lùng nhìn Văn Tự đang gồ cả gân xanh trên cánh tay, nói: “Bắn đi.”

Hình phạt này đúng là tra tấn. Bàn tay bấu vào bàn đến trắng bệch của Văn Tự từ từ trở về giữa háng, vừa định chạm vào, Lý Quần Thanh ngăn cậu, nói: “Cậu cứ thế bắn đi, không cho dùng tay.”

“Thế sao bắn được?” Văn Tự đứng vào giữa hai chân Lý Quần Thanh, sau đó quỳ xuống trường kỷ, ghé tới gần anh, nhìn anh tựa bông tuyết từ trên trời giáng xuống, cậu ngửi từ cổ anh lần xuống dưới, “Ít nhất phải để chó con ngửi thấy mùi xương, mới chảy nước miếng được đúng không? Chủ nhân yêu dấu của em ơi.”

Cậu không chạm vào Lý Quần Thanh, nhưng tiếng thở dốc dữ dội của cậu ở ngay cạnh tai anh, trên cổ anh, trên lồng ngực anh, Lý Quần Thanh nổi cả da gà, tiếng thở hổn hển của Văn Tự càng lúc càng gấp gáp, dục vọng trong mắt như tràn ra ngoài, khiến anh cũng bị bỏng đến nỗi mặt nóng bừng.

“Chủ nhân…” Vòng eo đang nhún trong không khí của Văn Tự sụp xuống, dương v*t rắn chắc nóng hổi tỳ lên bụng Lý Quần Thanh, anh muốn hất ra nhưng bị Văn Tự kéo tay đè xuống trường kỷ, đầu Văn Tự vùi vào ghế, nhìn cổ Lý Quần Thanh, ra sức nuốt nước bọt, thân dưới cọ càng lúc càng nhanh, “Em mặc cho anh chà đạp, em chính là chó con nghe lời nhất của chủ nhân.”

Tinh dịch trắng đục bắn khắp người Lý Quần Thanh, tiếng thở dốc cuối cùng của Văn Tự chấm dứt, Lý Quần Thanh thở hắt ra, đẩy cậu về phía sau. Văn Tự nhìn Lý Quần Thanh lấy khăn tắm che thân, cậu vuốt ve dương v*t vẫn còn tràn trề sức sống, quay sang Lý Quần Thanh đang đỏ bừng cả tai: “Chủ nhân, anh đang giấu gì thế?”