Đúng là trò cười.
Lý Quần Thanh rụt tay về, khom lưng đỡ người dậy ngồi vào ô tô, chẳng đáp lại cậu lấy một câu. Văn Tự thầm buồn bã, dựa vào cửa kính xe nhìn ra ngoài, chẳng dám liếc nhìn gương mặt lãnh đạm xa cách của Lý Quần Thanh nữa.
Đưa Văn Tự đến bệnh viện truyền dịch, xử lý vết thương xong xuôi, Lý Quần Thanh bảo Văn Tự liên lạc với gia đình đến trông nom.
Văn Tự gọi điện cho họ, gọi từng người một, chẳng ai nghe máy. Văn Tự đã quen từ lâu, lúc họ muốn để ý đến mình thì ai ai cũng tỏ ra quan tâm, lúc không muốn để ý thì lấy tiền ra dỗ dành, im lặng, từ bé đến lớn đều như vậy.
Lý Quần Thanh thấy Văn Tự gọi điện đều không ai trả lời, đang định nói gì đó, Văn Tự mở lời trước anh một bước: “Anh về đi, em tự lo được.”
Thấy Lý Quần Thanh do dự một lúc, rồi kiên quyết quay người bỏ đi, cậu lại sốt sắng nói, “Anh chú ý an toàn đấy! Nếu Trần Minh Uẩn chưa ngủ, anh bảo anh ta đến đón anh về đi.”
“Sao cậu lại biết Trần Minh Uẩn?”
Giờ Văn Tự mới nhận ra mình nói hớ, đầu óc cậu xoay chuyển nhanh chóng, cuối cùng nói: “Em từng… từng xem ảnh anh ta chụp, chụp rất đẹp, em rất thích.”
Lý Quần Thanh không nghi ngờ, trước khi đóng cửa anh ngoái đầu liếc nhìn Văn Tự, nói: “Quan tâm bản thân mình đi, đừng lo chuyện bao đồng nữa.”
Trong phòng bệnh yên lặng như tờ, Văn Tự giơ bàn tay bị thương lên ngắm nghía, vừa nãy đau tê dại, giờ chỉ nhấc lên thôi, cậu đã đau đến run rẩy không ngừng. Cậu cũng đột ngột phát hiện ra, lời cậu vừa nói nực cười biết bao. Tổn thương cậu mang tới cho Lý Quần Thanh là vết sẹo không thể nhìn thấy, mãi mãi không lành, thời gian ba năm còn chưa xoa dịu được, cậu sẽ phải đền bù lỗi lầm mình mắc phải cả đời này.
Trong bụng vẫn trống không, cậu mở điện thoại, muốn đặt đồ ăn ngoài. Đang định thanh toán, cửa phòng bệnh lại mở ra, Lý Quần Thanh xách đồ ăn ngoài bước vào, ngoài trời đang mưa phùn, Lý Quần Thanh cầm giấy lau sạch túi nilon, rồi mới đặt bàn ăn cơm lên giường, tách đũa ra đặt vào tay Văn Tự, nói: “Ăn đi, tôi cũng không biết cậu thích ăn gì, bèn đặt đồ ăn thanh đạm, giờ dạ dày cậu khó chịu, ăn đồ nhạt đi.”
Văn Tự không muốn làm phiền Lý Quần Thanh, cậu đổi sang thìa, vụng về ăn từng miếng một, cậu thích ăn cay, nhưng đồ thanh đạm cũng không phải không được, thơm quá đi.
Truyền dịch xong đã hơn ba giờ sáng, Lý Quần Thanh đã nằm gục bên giường ngủ thiếp đi rồi. Văn Tự bế anh lên, đặt lên giường, kéo chăn đắp cho anh, cậu vốn do dự mình có nên nằm lên giường hay không, nhưng bây giờ không nằm thì có khi sau này sẽ chẳng còn cơ hội nữa. Lý Quần Thanh ngủ say vô cùng, trừ phi đồng hồ báo thức kêu hai lần, nếu không thì chắc chắn anh sẽ không thức giấc.
Văn Tự nằm nghiêng trên giường, giơ tay ôm vai Lý Quần Thanh, vùi mặt vào hõm cổ anh, vốn chỉ muốn ngửi mùi thơm, cuối cùng cậu không kiểm soát nổi bản thân, hôn nhẹ lên cổ anh. Sau đó cậu chống tay, lặng lẽ ngắm khuôn mặt ngủ say của Lý Quần Thanh, giơ tay phác họa từ lông mày đến cánh môi anh, làm không biết mệt.
Nếu họ thân mật mãi được thế này thì tốt quá. Văn Tự nhìn chỗ phình lên bên dưới, âu sầu nghĩ. Cậu không phải theo chủ nghĩa cấm dục, nhưng kể từ khi Lý Quần Thanh bước vào cuộc đời cậu, dường như cậu chỉ có ham muốn mãnh liệt như thế với Lý Quần Thanh mà thôi. Vì thích đến mức không thể miêu tả bằng lời, vậy nên cơ thể phản ứng thay cậu, lúc nào cũng mách bảo cậu, chỉ có Lý Quần Thanh mới khiến mình có tình cảm trực tiếp và mãnh liệt thế thôi, chỉ có Lý Quần Thanh đáng để mình yêu.
Chẳng ngủ nổi nữa, Văn Tự ngồi dậy kéo chăn đắp kín cho Lý Quần Thanh, khoác áo đi vệ sinh. Đóng cửa buồng xong, cậu lấy giấy lau sạch mép bồn cầu, rồi mới ngồi xuống, cởi quần dài và quần lót, dương v*t đứng thẳng tắp vừa đỏ vừa thô, trên quy đầu rỉ ra chất lỏng trong suốt, chảy xuống theo thân dương v*t.
Cậu châm một điếu thuốc, ngậm bên môi, sau đó thong thả vươn năm ngón tay thon dài cầm vào dương v*t, bắt đầu tuốt. Khói thuốc lá mịt mù trước khuôn mặt tuấn tú của cậu, kéo theo cả dục vọng của cậu tăng lên, nửa thân trên cũng nhấp nhô liên tục, dương v*t trong tay đâm không ngừng.
“Thanh Thanh…” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cậu bắt đầu tưởng tượng khuôn mặt của Lý Quần Thanh, khói thuốc lá trước mặt cũng giống gương mặt anh, cậu vừa lẩm bẩm, vừa thở hổn hển, “Lý Quần Thanh… Lý Quần Thanh…”
Thuốc lá cháy rất nhanh, miệng Văn Tự không ngậm được, đầu lọc rơi xuống đất, khoái cảm của Văn Tự mãi không tới, eo cậu cũng bắt đầu di chuyển, bóng dáng Lý Quần Thanh trong đầu càng lúc càng rõ nét, cậu rên rỉ, tinh dịch màu trắng chảy ra ngoài theo ngón tay nổi rõ khớp xương, Văn Tự ổn định hơi thở, giơ tay chạm vào quy đầu màu đỏ vẫn đang chảy tinh dịch, sau đó buông thõng cánh tay, toàn thân là cảm giác trống rỗng.
Rửa tay sạch sẽ, bên dưới cậu chẳng có xu hướng định mềm chút nào, cậu châm một điếu thuốc khác, đi tới cửa sổ, uể oải dựa vào cạnh cửa sổ, nhìn cây cối đong đưa, nhìn cỏ lay động, nhìn hoa nhảy múa, tia nắng đầu tiên của bình minh chậm rãi lan rộng từ phía chân trời, chiếu lên góc nghiêng tuyệt đẹp của cậu, cho tới khi hút hết thuốc lá, cậu mới đẩy cửa bước ra ngoài.
Sợ Lý Quần Thanh thấy khó chịu, cậu mua đồ ăn sáng đặt ở trước cửa sổ, lưu luyến vuốt ve gò má anh, rồi mới quay người bỏ đi.
Đến giờ đi làm, Văn Tự nhìn Lý Quần Thanh bước vào, rồi nhìn theo anh bước vào văn phòng, bút trong tay cậu xoay mấy vòng, đắn đo một lát, rồi viết trên giấy—
Anh rất giống một gốc cây xanh tốt bốn mùa.
Vừa xanh tươi vừa sum suê, mọc trong cuộc đời cằn cỗi của em, khiến em cũng có sức sống.
Màu xanh là sức sống, anh cũng là sức sống của em.