Chim Hồng Hạc Côn Đồ - Trường Tri Oán

Chương 36




“Đừng lừa tôi nữa.”

Lý Quần Thanh rời mắt, bàn tay đẩy Văn Tự cũng buông thõng, “Cũng đừng làm tổn thương tôi nữa.”

Văn Tự dè dặt xích lại gần mặt Lý Quần Thanh, hôn môi anh: “Không lừa anh. Tôi sẽ không bao giờ lừa anh nữa. Lý Quần Thanh, anh vẽ một dấu chấm hết cho cả tuổi 21 của tôi, và cho đau đớn giày vò của anh.”

Lý Quần Thanh không hiểu nỗi buồn bực trong đầu mình ở đâu ra, anh không biết phải trả lời cậu nhóc muốn chiếm lấy anh làm của mình, điên cuồng giày vò anh ra sao.

Tất cả mọi thứ đều bắt đầu bằng dục vọng, kết thúc dùng dục vọng kết thúc vừa đẹp.

“Được không?” Văn Tự không mất kiên nhẫn, cậu chỉ sợ Lý Quần Thanh từ chối mình, vậy nên không nhịn được hỏi lần nữa.

Lý Quần Thanh giơ tay vuốt ve cổ Văn Tự, kéo cậu đến trước mặt mình, chủ động hôn cậu: “Kết thúc rồi, tình yêu của cậu cũng kết thúc ở đây thôi, đóng nó lại, đừng thả nó ra ngoài, làm tổn thương tôi nữa.”

Tấm lưng cong oằn không chịu nổi tình yêu cuồng nhiệt, tựa một cây cầu gánh vác quá lớn.

Văn Tự chỉ ước nhét đầy tình yêu của mình vào mỗi một tế bào, mỗi một kẽ hở của Lý Quần Thanh, cho anh biết cậu thật sự rất rất yêu anh, dù cậu biết sự thoả hiệp của Lý Quần Thanh chỉ là để thoát thân, không dây dưa với mình nữa, cậu cũng yêu không dừng được.

Nụ hôn đôi bên tình nguyện tất nhiên là ngọt ngào, lúc này Văn Tự không còn muốn nhanh chóng chiếm lấy Lý Quần Thanh thế nữa, cứ thế hôn từ từ, nhẹ nhàng, dùng lưỡi đuổi theo lưỡi Lý Quần Thanh đang xấu hổ không cởi mở lắm, hôn đỏ cả mặt anh, hôn nhẹ lên mắt, khiến Lý Quần Thanh biến thành một vũng nước xuân xinh đẹp chứa đựng tình yêu của cậu, chạm vào bèn rung động.

Cậu hôn quấn quýt quá, trong một giây Lý Quần Thanh cảm thấy dường như họ đang hẹn hò thật, làm tình theo lẽ tự nhiên. Nhưng dịu dàng cách mấy, anh cũng thấp thỏm không yên, cũng sợ đau, nỗi đau đớn Văn Tự gây ra cho anh tựa một con rắn độc cuộn tròn trên ngực, lúc Văn Tự lại gần, nó cũng thè lưỡi.

“Được rồi… được rồi, đừng hôn nữa…” Lý Quần Thanh che miệng Văn Tự, vừa nói vừa thở dốc.

Văn Tự gật đầu, hôn lòng bàn tay anh, cởi áo khoác của anh, hôn cánh tay anh, rồi bế Lý Quần Thanh đè anh lên giường, kéo chiếc áo cộc tay màu trắng của anh lên ngực, cậu ôm vòng eo thon của anh, chạm vào lồng ngực run nhè nhẹ của anh. Sau đó cậu dùng chiếc lưỡi đỏ quấn lấy đầu v* màu hồng ngượng ngùng lún xuống của Lý Quần Thanh, liếm nó càng đỏ hơn, gợn sóng hồng phấn lan rộng từ lồng ngực của anh, nhanh chóng toả ra toàn thân Lý Quần Thanh, trên má anh cũng nổi hai rặng đỏ rực.

Cặp mắt chan chứa tình cảm của Văn Tự khiến nhịp tim Lý Quần Thanh tăng tốc, anh biết là adrenaline khiến anh nảy sinh ảo giác này, nhưng anh vẫn không chịu nổi tình yêu mãnh liệt quá mức ấy, mãnh liệt đến mức anh sợ Văn Tự sẽ hối hận ngay tức khắc. Anh giơ tay che mắt, khuôn miệng hơi hé đẹp mê hồn, nụ hôn của Văn Tự từ lồng ngực Lý Quần Thanh trở về trên môi, cậu đỡ gáy anh bằng một tay, nâng cằm Lý Quần Thanh lên, khom lưng liếm một vòng cánh môi anh, rồi quấn lấy Lý Quần Thanh ép anh hôn môi với mình.

Giữa những kẽ hở của nụ hôn, cậu lột sạch sẽ Lý Quần Thanh chỉ còn áo cộc tay, chỉ có Lý Quần Thanh sướng, cậu mới được sướng hơn. Một người đẹp lãnh đạm từ chối tình dục thế này, nếu sướng thì sẽ ra sao?

dương v*t nửa cương được Văn Tự cầm trong tay, bàn tay vốn nắm ga giường của Lý Quần Thanh bấu lên vai Văn Tự, cậu nghiêng đầu hôn ngón tay trắng ngần tuyệt đẹp đang túm vai mình, từng chút một, hôn Lý Quần Thanh mềm oặt người.

“Đừng làm nhiều thế… mau lên.”

Đây chỉ là lần thân mật cuối cùng trước khi từ giã, là Lý Quần Thanh bố thí cho vì thương hại, anh muốn chạy trốn, Văn Tự thì coi như báu vật.

“Vâng.”

Văn Tự không nói nữa, những lời mặn nồng chất chứa tình yêu bị nghẹn trong trái tim, trao đổi líu ríu không ngừng, trái tim bị chúng làm ồn cho đập thình thịch, miệng không nói được, hôn càng nhiều hơn, vuốt ve nhiều hơn, mỗi lần hôn môi đụng chạm bây giờ của cậu đều là những lời yêu mà cậu chưa thốt ra khỏi miệng, cắm rễ đơm chồi trên người Lý Quần Thanh, nở từng đoá hoa nặng trĩu tình yêu.

Cửa sổ chưa đóng kín, gió thổi vào, đưa cánh hoa đáp lên người Lý Quần Thanh từng cánh một, làm tôn lên nước da trắng nõn của anh.

Đến hoa cũng yêu người đẹp. Văn Tự say mê nghĩ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cậu cầm mắt cá chân Lý Quần Thanh, hôn từ mắt cá chân gầy gò trắng muốt ấy lên bắp chân mịn màng, cậu gập chân Lý Quần Thanh lại, nhấc đùi anh, vùi vào giữa hai chân, hôn nốt ruồi màu nâu ấy, cánh hoa màu hồng rơi xuống, đáp lên chóp mũi cậu, hương hoa hồng khiến cậu hôn rồi lại cắn, dường như thế vẫn chưa đủ, cậu liếm láp, khiến nốt ruồi ấy sáng lấp lánh. Đi men vào trong, cậu ngậm hai túi tinh hoàn tròn lẳn của Lý Quần Thanh, cuối cùng cũng được dùng đến mẹo học trong video, cậu vừa ngậm vừa mút, bờ môi vốn hé mở của Lý Quần Thanh cắn chặt, nhưng thế cũng vô ích, tiếng rên rỉ không kìm nén nổi vỡ vụn tràn ra ngoài.

Như bỗng bừng tỉnh lý trí, anh kéo áo lên nhét vào miệng mình, ngăn mình phát ra âm thanh ấy. Người không thành thật, nhưng dương v*t thì rất thành thật. Văn Tự liếm từ dưới lên trên, vừa liếm vừa mút, làm dương v*t của Lý Quần Thanh chào cờ thành công.

“Đừng… đừng mà…” Lý Quần Thanh thấy Văn Tự định “thổi kèn” cho mình, anh ấp úng từ chối.

Văn Tự không nghe anh phản đối, cậu ta há miệng ngậm lấy, giơ tay cầm xương hông nhô lên của Lý Quần Thanh, ngăn cản anh nhích người lên trên. Khoang miệng ấm áp bao trọn dương v*t xinh xắn, toàn thân Lý Quần Thanh bắt đầu nóng bừng, phản ứng bản năng khiến anh muốn cắm vào miệng cậu, nhưng lý trí chiến thắng dục vọng, còn Văn Tự thì dùng lưỡi liếm quy đầu của anh, khéo léo chăm sóc dương v*t của anh hưng phấn không thôi, Lý Quần Thanh bị kích thích đến nỗi ưỡn hông lên, vòng eo run rẩy tựa cánh ve, mảnh mai xinh đẹp.

“Ư… a!” Lý Quần Thanh túm tóc Văn Tự, kéo cậu ta về phía sau, nhưng vẫn không tránh khỏi bắn tinh dịch lên sống mũi thẳng tắp của Văn Tự.

“Văn Tự, cậu…” Lý Quần Thanh mềm oặt ngã xuống giường, ngửa đầu nhìn trần nhà, vế sau toàn bị tiếng thở dốc cắt ngang.

“Sướng không?”

Văn Tự lau tinh dịch trên mặt, khom lưng liếm tinh dịch trên nốt ruồi ấy của Lý Quần Thanh, liếm xong lại lưu luyến hôn thêm lần nữa.

Không nhận được câu trả lời đã thành quen, cậu nằm nghiêng bên cạnh Lý Quần Thanh, hôn anh, ngón tay dùng tinh dịch của chính anh, vươn tay mò vào hang động bí ẩn ấm áp ấy.

Lý Quần Thanh vốn đang nằm ngửa, nhưng cảm giác này càng lúc càng kỳ lạ, anh cũng xoay người, muốn khép chân vào, Văn Tự hôn khoé môi anh, ánh mắt đuổi theo anh, khiến anh không thể lảng tránh, cậu dỗ dành: “Dạng chân ra, Lý Quần Thanh.”

“…” Lý Quần Thanh cúi đầu, tỳ lên lồng ngực Văn Tự, không hé răng.

Văn Tự tranh thủ ôm người vào lòng mình, giơ tay vòng ra sau Lý Quần Thanh, giúp anh mở rộng từ phía sau. Ngón tay thon dài phủ tinh dịch trắng đục ra ra vào vào, lúc chuyển động, Lý Quần Thanh bỗng giơ tay cầm eo Văn Tự, cậu hơi cong môi, cúi đầu thơm trán anh, sau đó rút ngón tay ra, tiện tay nhấc chân anh lên, lật mình tách hai chân anh ra, kéo quần lót xuống, thả dương v*t đã chờ sẵn từ lâu, đang sưng phồng ra ngoài, Văn Tự cúi người, xoay khuôn mặt ngoảnh sang một bên của Lý Quần Thanh về phía mình, giữ cổ anh, tiện cho mình hôn.

“Nhẹ… nhẹ thôi.” Lý Quần Thanh mở cặp mắt chếnh choáng, nói.

Văn Tự vuốt ve mặt anh, ừm mạnh một tiếng, cậu ta mò vào trong thăm dò, Lý Quần Thanh rất căng thẳng, cơn đau lần trước vẫn còn nguyên như mới trong ký ức. Văn Tự hạ người, dương v*t chen vào trong một đoạn, Lý Quần Thanh giơ tay níu xương sườn của Văn Tự, không muốn nhìn khuôn mặt dịu dàng trìu mến của cậu, anh cụp mắt, nghĩ khi nào Văn Tự mới nhét toàn bộ vào, đừng chậm chạp thế.

Cho tới hiện tại, Lý Quần Thanh vẫn chưa tỏ ra khó chịu chút nào, Văn Tự thơm lên môi anh, ưỡn thẳng người, tách chân anh ra, đâm một mạch lút cán.

“Ư…” Lý Quần Thanh vẫn không tài nào thích nghi với vật lạ tiến vào cơ thể nhanh thế được, lối đi thít chặt quá mức khiến Văn Tự sướng tê rần da đầu, cậu ta cọ xát nông, Lý Quần Thanh bèn không nhịn được rên rỉ.

“Giờ bắt đầu,” Văn Tự nhìn Lý Quần Thanh vẫn trốn tránh ánh mắt mình, cậu nuốt nước bọt, hai tay ôm eo anh, nói, “Giờ chúng ta bắt đầu thật sự.”

Làm tình không thể dịu dàng, ngoại trừ màn dạo đầu, đến lúc Văn Tự bắt đầu sướng, thì phải bạo lực.

Tình yêu của cậu vừa mãnh liệt vừa cháy bỏng, thì phải thúc Lý Quần Thanh thật ác, thật mạnh, đến vỡ vụn, bật khóc. Toàn bộ màn dạo đầu dịu dàng đều là vì lúc này, để va chạm dọc ngang trên người Lý Quần Thanh.

“Chậm… chậm thôi… ưm…” Lý Quần Thanh bị thúc đến mức cánh tay dán trên ga giường cũng nóng bừng, nhanh quá khiến dây thần kinh của anh trở nên hưng phấn, anh sắp không kiểm soát nổi cơ thể này của mình nữa.

“Đoạn đầu đều nghe lời anh cả, nhưng giờ không được.” Văn Tự lại khom người hôn anh, cắm vào trong càng sâu, ra sức thúc vào, “Lý Quần Thanh… anh đẹp quá…”

Văn Tự đã sống hơn hai mươi năm trời, chỉ có Lý Quần Thanh khiến cậu hưng phấn, tham lam tình dục. Làm tình sướng quá, đặc biệt là làm tình với Lý Quần Thanh đang nước mắt lã chã, như sắp vỡ thành cánh hoa hồng bên dưới cậu ta.

“Ha… đủ rồi… Văn Tự… đủ rồi…” Lý Quần Thanh bị chịch đến nỗi mặt mày đỏ bừng, anh thật sự không chịu nổi cuộc tấn công mãnh liệt thế này, toàn thân run bần bật, mỗi một tế bào đều như nhuốm dục vọng của Văn Tự, cùng căng nở với cậu.

Văn Tự hơi nhướn mày, mỉm cười vô tội, cậu gác chân Lý Quần Thanh lên eo mình, bảo anh: “Anh hôn tôi, tôi sẽ chậm hơn.”

Lý Quần Thanh không nhìn rõ Văn Tự, anh hoa mắt choáng váng, bị tình dục của Văn Tự che mờ mắt, anh không phân biệt độ chân thật của câu nói này, vừa run rẩy vừa giơ bàn tay mảnh khảnh trắng ngần, ôm cổ Văn Tự, kéo cậu ta xuống trước mặt mình, chạm nhẹ một phát, hàng mi run rẩy: “Chậm thôi.”

“Được.” Cá cắn câu rồi. Nụ cười của Văn Tự càng rạng rỡ, cậu cũng hôn Lý Quần Thanh, sau đó giơ tay véo đầu v* của anh, há miệng ngậm, thân dưới đúng là đã ngừng mấy giây, cậu mút chụt một tiếng to, sau đó lực không đổi, vẫn ưỡn eo tấn công.

“Khốn nạn… cậu đã bảo không lừa tôi…” Lý Quần Thanh bị chịch bật khóc thật rồi, nước mắt rơi xuống hết giọt này đến giọt khác, một nửa vì tức, một nửa vì sướng.

Văn Tự lau nhẹ nước mắt cho anh, hôn bờ vai run rẩy của anh, mỉm cười rồi mắt đỏ hoe: “Tôi xỏ lá một lần này thôi, sau này không còn cơ hội nữa. Tôi đã đồng ý với anh, xuống giường ra khỏi cửa, sẽ có hiệu lực toàn bộ. Lý Quần Thanh, bất kể anh đi đâu, đều phải bảo vệ bản thân. Sau này…”

Văn Tự nghẹn ngào, cậu vuốt ve má Lý Quần Thanh không ngừng, dán mặt vào mặt anh, “Sau này nếu anh thích ai, thì tôi chúc hai người đầu bạc răng long. Lý Quần Thanh…”

Đừng quên tôi. Cậu muốn nói, nhưng không dám thốt thành lời. Cậu có lập trường gì? Bạn bè? Người yêu? Cái nào cậu cũng không xứng.

“Tôi chẳng có gì để chúc cậu cả.”

Lý Quần Thanh giơ tay vuốt tóc Văn Tự, nhìn cậu ngẩng đầu lên, giọng anh lãnh đạm, chìm trong tình dục vẫn lãnh đạm, “Chúc cậu và tôi không còn dính líu, mãi mãi không gặp lại vậy.”

Lý Quần Thanh nghe thấy rõ ràng tiếng thứ gì vỡ tan, nhưng anh sẽ không tìm hiểu thêm. Có một số chuyện, dù hiểu nhưng phải giả ngu. Bước chân anh dừng ở đây, sau này chó cun đáng thương hơn, Văn Tự xuất sắc hơn, đều không liên quan gì đến anh.