Trời mới tờ mờ sáng, Lục Úc đã tỉnh dậy, anh nhẹ nhàng rời giường, chăn mềm bên cạnh có một chú chim sẻ nhỏ đang ngủ. Cả mái đầu cậu vùi vào trong chăn, cả người gần như nằm ngang ra giường, cũng may giường đủ lớn, mới có thể để cậu tùy ý nằm ngang mà ngủ như thế.
Lục Úc lật chăn xuống, khuôn mặt ngủ đến ửng hồng của Bùi Hướng Tước lộ ra ngoài, trông giống như một quả táo chín, còn mang chút nhiệt. Lục Úc cau mày, áp trán mình lên trán Bùi Hướng Tước, không nóng, chỉ là nhiệt lượng bình thường lúc đang ngủ mà thôi, nên mới thoáng yên tâm.
Lục Úc đứng dậy đến nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, rồi đi xuống lầu, vào nhà bếp, lấy từ trong tủ lạnh nguyên liệu cho bữa sáng, còn có tuyết lê anh đã dặn người đặc biệt chuẩn bị. Anh rửa sạch lê, không gọt vỏ, trực tiếp cắt thành khối nhỏ, bỏ vào nổi đất, cho thêm đường phèn, đun nhỏ lửa.
Trước đây anh thường nấu tuyết lên, sau khi sống lại thì đây vẫn là lần đầu tiên, nhưng do đã quen tay nên nấu rất thành thạo.
Bùi Hướng Tước cũng được xem là khỏe mạnh nhưng cổ họng lại vô cùng yếu, cần phải giữ gìn, không chịu được đồ quá nóng hoặc quá lạnh, cũng không thể gào thét khóc lóc nhiều. Hơn nữa một khi họng bị viên thì cậu sẽ bắt đầu sốt và giọng khàn gần như mất tiếng.
Mà Lục Úc lúc trên giường lại rất thích dày vò chim hoàng yến của mình, biết rõ cậu thể nhược lại để cậu khóc cả đêm, cứ chậm rãi dày vò để nghe âm thanh rên rỉ nức nở của Bùi Hướng Tước. Bình thường Lục Úc rất khắc chế, nhưng thỉnh thoảng cũng mất kiềm chế, dây dưa với Bùi Hướng Tước đến tận sáng. Bùi Hướng Tước lúc đó toàn thân run rẩy, khóe mắt ửng đổ như bôi son, giọng khàn khàn chẳng nói ra tiếng chứ đừng nói đến hát. Lục Úc dậy đun nước lê cho cậu, rồi đút từng muỗng từng muỗng cho chim hoàng yến đang mệt mỏi của mình. Tới tối, Bùi Hướng Tước muốn hát cho anh nghe, nhưng Lục Úc không nỡ, không để cậu hát, còn cố tình uống thuốc ngủ rồi ôm Bùi Hướng Tước vào lòng.
Chỉ là sau khi sống lại, anh vẫn chưa có cơ hội nấu.
Hôm qua Lục Úc sơ suất, cũng một phần là do nghe Bùi Hướng Tước hát nên đầu óc thiếu nhạy bén, tùy tiện để cậu uống rượu rồi còn hát tông cao. Lúc về, Bùi Hướng Tước hát cho anh nghe giọng lại có chút khàn, hơi sốt nhe, phải uống thuốc.
Trong lúc dun nước lê, Lục Úc ra ngoài chạy vài vòng, lúc về thấy Bùi Hướng Tước đã dậy, lẻ loi ngồi cạnh bàn. Vừa nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu, vui vẻ định nói, nhưng bị Lục Úc ngăn lại.
"Đừng nói, cẩn thận cổ họng của em."
Bùi Hướng Tước hiếm khi bị mắng, chậm rì rì nằm gục xuống bàn, im lặng không nói.
Lục Úc lắc đầu, nước lê đã đun xong, đổ vào bát đặt trước mặt Bùi Hướng Tước, vừa thấy anh đến cậu đã giả bộ nhắm mắt, còn tưởng anh sẽ không biết. Lục Úc buồn cười, nhẹ nhàng trọc trọc vào má cậu, Bùi Hướng Tước hết cách, đành ngồi dậy, vừa nhìn thấy nước đường liền vui vẻ.
Lục Úc hỏi: "Sao không giả bộ nữa? Còn biết cáu giận cơ đấy."
Bùi Hướng Tước xúc một thìa nước lê, thổi thổi rồi cho vào miệng, đầu lưỡi cùng trái tim đều ngọt ngào. Nghe Lục Úc nói xong mất một lúc mới đưa đôi mắt ngập nước nhìn anh, như muốn nói mình bị oan.
Lục Úc còn đùa cậu, nhún vai nói: "Xong rồi, chim sẻ nhỏ giọng khàn, không nói chuyện được."
Nước đường ngọt ngào này cũng chẳng cứu chữa được trái tim buồn bã của Bùi Hướng Tước.
Nhưng trái tim cậu chỉ giả bộ buồn bã tý thôi, đến khi Lục Úc gọi cậu, bảo cậu ăn sáng, trái tim cậu liền hồi phục, vô cùng khỏe mạnh.
Cổ họng Bùi Hướng Tước có vấn để, Lục Úc sau khi trưng cầu ý kến của cậu liền lùi lịch trình lại vài ngày. Bùi Hướng Tước phát hiện ra Lục thúc thúc thật sự lợi hại, cho dù cậu chẳng nói gì, nhưng chỉ một ánh mắt, một động tác, anh cũng có thể biết điều cậu muốn.
Cậu không biết anh từng trải qua chuyện này.
Hai người bình lặng trải qua mấy ngày, Bùi Hướng Tước chơi game làm bài tập, Lục Úc xử lý công việc tồn đọng. Nhưng đến tối lại xảy ra tranh chấp, Bùi Hướng Tuổi còn nhỏ, vô cùng cô chấp lại không biết nhượng bộ, Lục Úc không cho cậu hát, cậu liền ngồi ở đầu giường, chẳng nói tiếng nào cũng không chịu ngủ, mềm cứng đều không chịu, đến mức Lục Úc cũng hết cách, đành phải thỏa hiệp.
Lục Úc nghĩ ngợi hồi lâu: "Vậy hát bài chim én nhỏ nhé?" Bài này đơn giản lại ngăn, còn mang âm hưởng dân ca vui tai.
Bùi Hướng Tước ngơ ngác một lát, cố nhớ lại lời bài đồng dao trong đầu rồi chậm rãi hát.
"Chim én nhỏ, khoác áo hoa, xuân nào cũng đến..."
Nếu là ngày thường, bài hát này phối với chất giọng trong trẻo động lòng người của cậu sẽ rất đáng yêu. Nhưng bây giờ lại khác, thanh âm của cậu khàn đặc. Lục Úc không nhịn được cười, lấy một bông hồng từ bó hoa Bùi Hướng Tước vô cùng trân trọng, lúc cậu hát "khoác áo hoa" liền cài qua vành tai của cậu. Cuối cùng Bùi Hướng Tước hát mấy lần, quanh tai toàn là hoa, còn ngốc nghếch hỏi: "Đẹp không?"
Lục Úc nghiêm túc trả lời: "Đẹp lắm, như một đứa ngốc vậy."
Bùi Hướng Tước chỉ nghe được vế trước, vẫn giữ nguyên nụ cười, hơi quay mặt đi, lộ ra sườn mặt mê người.
Cành hoa buông xuống, lông mi rậm dài, làm tâm ai khe khẽ rung động, không ngừng được muốn khinh nhờn.
Lục Úc nhớ tới thư phòng bên cạnh có một bộ dụng cụ vẽ tranh sơn dầu, anh thật lâu đã không chạm tới, nhưng lúc này thật muốn vẽ cho chim sẻ nhỏ của mình một bức.
Có thể cho cậu một bất ngờ, nhưng tạm thời chưa được, một bức tranh sơn dầu muốn đẹp cần mất một thời gian dài.
Bùi Hướng Tước chưa vui vẻ được lâu, Lục Úc đã bỏ hoa xuống, ép cậu đi nằm. Anh có chút sầu muộn, chim sẻ nhỏ nhà mình gu thẩm mỹ có chút biến đổi, sau này nếu cậu thích cài hoa lên đầu... vậy chính là anh tự tạo nghiệt.
Nhưng may thay, sau khi bó hồng héo đi, cổ họng của Bùi Hướng Tước cũng hết viêm, cậu cũng quên luôn chuyện cài hoa này, chuyên chú tập bơi.
Lục Úc dạy nghiêm túc, cả ngày ngâm mình trong nước, Bùi Hướng Tước học rất nhanh, đã có thể dùng cách bơi chó để ngụp lặn trong nước.
Bùi Hướng Tước rất tự hào, còn hỏi: "Lục thúc thúc, tôi bơi có tốt không?"
Cậu líu la líu lo với Lục Úc, anh trông có vẻ như chẳng quan tâm, nhưng câu nào câu nấy cũng để trong lòng, bất ngờ nắm lấy cổ chân cậu. Chim sẻ nhỏ sợ hãi, nhưng lại không giãy dụa, bởi vì bên cạnh mình có Lục Úc, rất an toàn, liền bơi lại gần dựa vào anh.
Bọt nước trên mặt cậu lăn dọc theo hai má xuống cổ, cuối cùng dừng nơi bờ vai, rơi xuống lồng ngực của Lục Úc, thế mà vẫn ngốc nghếch chẳng hay: "Túm chân tôi, làm gì..."
Lục Úc trầm tư một lúc, đột nhiên hỏi: "A Bùi, tôi dạy em lâu như vậy, hiện tai em bơi giỏi rồi, có phải nên có chút gì cảm ơn tôi không?"
Bùi Hướng Tước về cơ bản sẽ không cự tuyệt anh, vò vò mái tóc sũng nước, gật đầu. Tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc đời cậu đều do Lục thúc thúc mang lại, điều này cậu luôn âm thầm ghi tạc, vĩnh viễn không quên. Cậu thậm chí còn không biết nên báo đáp thế nào, chỉ biết giấu ở trong tâm.
Nhìn thấy Bùi Hướng Tước ngoan ngoãn rơi vào tròng như thế, Lục Úc ôn nhu mỉm cười, trong ánh mắt ngập tràn thâm ý: "A Bùi vẫn luôn hát cho tôi nghe, cứ hát mãi chim én nhỏ với hai con hổ mãi, cũng không hợp với tôi. Tôi muốn nghe bài khác, em có thể hát cho tôi không?"
Bùi Hướng Tước cũng không quá ngốc nghếch, lắp bắp phản bác: "Chính là, tôi luôn chỉ hát, đồng dao ở quê. Hơn nữa..." Hơn nữa hai bài hát kia không phải chính Lục thúc thúc muốn mình hát sao?
Lục Úc tỉnh bơ ngắt lời cậu, giống như có chút ủy khuất: "Tôi không hiểu ca từ em hát. Chẳng lẽ một chút đền đáp như thế, chim sẻ nhỏ cũng không bằng lòng đáp ứng tôi sao?"
Bùi Hướng Tước lập tức vứt hoài nghi trong đầu lên chín tầng mây, như nhận được nhiệm vụ trọng đại: "Tôi bằng lòng! Lục thúc thúc, muốn nghe, bài gì, tôi đều bằng lòng, hát, cho anh nghe!"
"Ngoan."
Lục Úc như cười như không, đầu ngón tay xoa nhẹ sau gáy Bùi Hướng Tước, trong lòng thở dài.
Cho dù hiện tại không nỡ ăn chim sẻ nhỏ, những chút lãi thì vẫn phải lấy.
Lục Úc chọn một bài hát tình yêu thịnh hành, ca từ vô cùng dịu dàng sinh động, nói về một mối tình vườn trường vui vẻ ngọt ngào, tình cảm giấu trong từng câu chữ, chỉ đến lời hát cuối bài, mới để lộ ra.
Bài hát này không khó, Bùi Hướng Tước nghe lại mấy lần, khớp lời xong là có thể hát. Cậu cũng không biết bài hát này nói về cái gì, nhưng vẫn nghiêm túc hát cho Lục Úc nghe, cho đến câu cuối cùng.
Cậu nghiêng đầu, mơ mơ hồ hồ, hát lên câu: "Thích anh."
Nói thật, Lục Úc tự nhận mình có tự chủ kinh người, nhưng suýt chút nữa không kiềm chế được, muốn ôm Bùi Hướng Tước xuống, lột sạch quần áo, chậm rãi hôn lên từng tấc da thịt, một góc cũng không để sót.
Bùi Hướng Tước hát xong, lạch cạch tắt đèn, lén lút nói với Lục Úc: "Hát xong rồi, Lục thúc thúc, mau, ngủ đi."
Thực ra hai người họ vốn nằm hai phòng khác nhau, nhưng bắt đầu từ tối hôm Bùi Hướng Tước bị viêm họng dẫn đến sốt nhẹ, Lục Úc liền ôm cậu lên giường mình ngủ. Sau khi khỏi bệnh, Bùi Hướng Tước cũng không có ý định về phòng cũ, giống như đây chỉ là một chuyện bình thường không mấy quan trọng.
Ngay đến Lục Úc cũng không hiểu ra sao, chim sẻ nhỏ của anh rốt cuộc là quá mức khờ khạo hay là đã thích anh rồi, mới chẳng hề để tâm mà ngủ chung giường với anh như thế.
Ai mà biết được?
Bọn họ nghỉ ngơi ở đây đã hơn một tuần, rốt cuộc cũng phải trở về, công việc của Lục Úc bận bịu, việc ở cả Hoài Thành và Trữ Tân đều do một mình anh quản lý, nghỉ ngơi bên ngoài lâu như vậy đã là rất hiếm có rồi. Lục Úc nói với Bùi Hướng Tước phải về rồi, cậu còn có chút mất mát, Lục Úc nghĩ cậu luyết tiếc bãi biển, còn an ủi cậu một phen.
Thực ra không phải. Nơi này tuy tốt nhưng xét đến cùng cũng chỉ để cùng Lục Úc nghỉ ngơi mà thôi. Sau khi về nhà, Lục Úc lại tiếp tục vùi đầu vào công việc, sớm đi tối về, hai người chỉ có thể gặp nhau vào bữa tỗi, có mấy tiếng đồng hồ.
Lục thúc thúc không chỉ có một mình.
Mà Bùi Hướng Tước lại muốn Lục thúc thúc có thể ở trước mắt mình từng giây từng phút, có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, có thể nói chuyện, còn có thể cười với cậu nữa.
Bùi Hướng Tước âm thầm nghĩ vậy, dù biết là không nên, cũng không hiểu được đây là cảm giác gì, nhưng cậu vẫn muốn được như thế.
Trước ngày về lại Trữ Tân, Bùi Hướng Tước như có cảm ứng, tỉnh lại rất sớm, bên ngoài trời còn chưa sáng, trong phòng tối mờ chỉ thấy chút ánh sáng bên ngoài. Cậu nhổm người dậy, trước mắt là khuôn mặt say ngủ của Lục Úc, Bùi Hướng Tước vô thức nhìn chằm chằm hồi lâu, vẫn nhớ đến màn hôn môi mấy hôm trước, như bị ma xui quỷ khiến, cậu trộm sờ lên môi của Lục thúc thúc, vừa ấm vừa mềm.
Bùi Hướng Tước kinh hồn bạt vía, giống như bị điện giật, lập tức rời tay, ngón tay đỏ hồng, cậu cũng không dám nhìn lại nữa.
Lục Úc ngủ không sâu, chút tiếng động nhỏ cũng có thể khiến anh tỉnh giấc. Anh mơ màng nhìn thấy Bùi Hướng Tước đang ngồi cạnh cửa sổ, ngây ngốc nhìn ra ngoài.
Anh đi đến phía sau Bùi Hướng Tước, bình tĩnh nói: "A Bùi, chúng ta ra ngoài xem xem."
Bờ biển sáng sớm se lạnh, gió biển mang vị mặn nồng, thổi lên người mang theo hơi lạnh.
Lục Úc cầm máy ảnh, nhìn xung quanh, chọn một khối đá cạnh bờ biển, chỉ vào rồi nói: "A Bùi, em ra kia đứng, từ lúc tới đây chúng ta vẫn chưa có tấm ảnh kỷ niệm nào."
Bùi Hướng Tước cởi giàu, đi qua, mỏm đá có chút ẩm, cậu mất một lúc mới đứng vững, lại không biết tạo dáng, chỉ nhìn về phía Lục Úc, thẹn thùng khờ dại cười.
Ánh dương sau lưng cậu dần dần nhô lên, mặt biển giống như được trải một lớp vàng kim, lấp lánh rạng ngời.
Lục Úc không nhìn thấy, bởi vì trong mắt anh bây giờ chỉ có ánh dương của riêng mình.
Extra
Tiểu Tước: Oa,môi Lục thúc thúc thật mềm! Không biết hôn lên sẽ có cảm giác gì!
Đại Bùi: Cậu, cậu là lưu manh đấy à?!!!