Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 63: Thẩm Vấn




Nhị Mao trong lòng loạn cào cào, Kính mắt quả nhiên nói đúng, từ sau khi gặp Hoắc Lệ Đào Thất đã biến thành một người khác.

Cậu dám đứng lên nhận trách nhiệm phân tích mà không phải trốn sau lưng Hoắc Lệ trầm mặc im lặng. Cậu trở nên hướng ngoại cởi mở, không còn là một quả đào mềm làm gì cũng thẹn thùng bẽn lẽn nữa rồi.

Cảnh sát Lưu nhìn bộ dạng thong dong bình tĩnh của Đào Thất cảm thấy như gặp được quý nhân, bắt đầu báo cáo: “Mấy tiếng trước, đám ngư dân ngoài bến tàu xảy ra một vụ đấu súng, truy bắt được một tên thuộc băng nhóm Hoa hồng đen, hiện tại tên này đã bị đưa đến Hoắc gia. Nếu ngài Mao đây không tin vậy liền theo tôi đi tới Hoắc gia đối chất, xem tên kia có nhận ra Nhị Mao hay không.”

“Con trai ta khẳng định không phải Hoa hồng đen Hoa hồng đỏ gì hết, nó nói đang trên đường đến nhà bạn. Còn việc mang súng trên người có liên quan gì, nó còn phải đợi xin phép các ông hay sao?”

Đào Thất nhìn thoáng qua Hoắc Lệ, thấy anh gật đầu. Khi hai người đang ngồi xe đi tới đây, Hoắc Lệ đã kể lại toàn bộ sự tình từ lớn đến bé cho Đào Thất nghe.

Tuy rằng Đào Thất không hiểu vì sao anh phải giải thích cho cậu nhưng nghĩ lại chuyện xảy ra lúc ở biệt thự, lời nói và hành vi của anh đã có điểm bất thường.

Nếu Hoắc Lệ cũng là người trọng sinh, như vậy hành động “nhượng quyền làm chủ” này của anh hoàn toàn hợp lý, người đàn ông này kiếp trước thậm chí còn đem toàn bộ tài sản và vị trí gia chủ nhường cho cậu.

Nếu anh thật sự là người trọng sinh thì tốt rồi, Đào Thất còn rất nhiều điều muốn nói với anh!

Sự nghi ngờ một khi đã nảy mầm liền rất nhanh trở nên dữ dội, Đào Thất gấp đến không chịu được muốn nhanh chóng giải quyết việc này để cùng Hoắc Lệ có thời gian riêng tư.

Cậu nắm chặt cái gậy ba-toong nói với 2 người kia: “Xưa kia có câu dương đông kích tây, lại có kế sách đánh lạc hướng quân địch, chỉ cần đối chất sẽ phát hiện thật giả ngay, có đúng không Nhị Mao? Tôi tin tưởng cậu, cậu nhất định là vô tội!”

Một câu vừa dứt, Mao Cống Hiến liền hừ lạnh một tiếng châm chích: “Hoắc gia, con trai tôi đã đắc tội ngài chuyện gì sao?”

Nếu Nhị Mao là thành viên của Hoa hồng đen, không chỉ đơn giản là đắc tội Hoắc gia mà là nợ máu!

Đào Thất không ngờ việc báo tin cho Mao Cống Hiến trái lại chữa tốt thành xấu, cậu vốn định cho người báo tin dẫn mấy người này ra bến tàu hấp dẫn hỏa lực, để họ chứng kiến vụ tập kích Hoắc gia.

Kết quả Hoắc Lệ không có mặt ở bến tàu, anh thậm chí còn biết trước rằng sẽ có người đột kích, biết bọn chúng dương đông kích tây để đột nhập Hoắc gia, tựa như mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay anh, chỉ cần âm thầm ở gần đó thu lưới bắt gọn cả mẻ.

Hoắc Lệ còn đưa cậu ra đây, đứng ra giải quyết phân tranh giữa hai nhóm người này.

Lời này của Đào Thất đánh trúng tim đen, Nhị Mao cùng Hoắc gia phát sinh mâu thuẫn, Mao Cống Hiến cũng lộ diện cứu con trai.

“Đi thì đi!” Nhị Mao không thèm nể mặt Mao Cống Hiến, trực tiếp đáp ứng Đào Thất.

Thái độ dứt khoát của hắn khiến người khác khâm phục, nếu hắn thật sự là người của Hoa hồng đen thì không thể nào tự dâng miệng cọp, chui đầu vào lưới.

Đáng tiếc Nhị Mao thật sự đen đủi, hắn không thể ngờ thân phận của hắn đã bị Đào Thất nhìn thấu, cũng bị Hoắc Lệ nắm chặt trong tay.

Nhị Mao bây giờ là kẻ đang giãy chết, sớm đến địa ngục sớm đầu thai đi, dù sao cũng phải tới Hoắc gia một chuyến.

Đào Thất ừ một tiếng liền cùng Hoắc Lệ quay về xe, người khác cũng theo phía sau. Tuy rằng Hoắc Lệ một câu cũng không nói, nhưng ánh mắt của anh rõ ràng cảnh cáo đang những kẻ dám không tuân theo Đào Thất.

Thái độ của anh khiến cho người của Sở cảnh sát và Chính phủ đều ý thức được rằng quan hệ giữa anh và Đào Thất không phải bình thường, tuy nhiên hiện giờ cũng không phải lúc để quan tâm đến chuyện này.

Nghe theo lệnh một thiếu niên thì có sao, hiện tại nghe theo cậu ta chính là nghe theo Hoắc gia.

Đến cũng vội đi cũng vội, một đoàn người di chuyển về phía biệt thự họ Hoắc, tập trung kín đại sảnh.

Hắc ca áp giải Dĩ Đông và Kính mắt từ phòng giam ra phòng khách, vô số con mắt nhìn chằm chằm 2 kẻ này.

“Kẻ bên trái là Dĩ Đông, là một tên phản bội cấu kết với Hoa hồng đen mưu hại Hoắc gia. Bên phải là Kính mắt, là đầu sỏ của Hoa hồng đen, có quan hệ rất tốt với Dĩ Đông. Vì ở lại cứu tên Dĩ Đông kia mà lọt vào vòng vây của chúng tôi, thật khiến trời đất cảm động.” Hắc ca đá vào lưng Kính mắt khiến cho hắn đổ sụp xuống.

“Ai cũng biết một năm trước Hoa hồng đen giết 2 mạng người Hoắc gia, đồng thời cướp đi một lượng lớn vàng bạc châu báu, ngay cả chìa khóa kho vàng cũng bị bọn họ đánh cắp, là một lũ trời đánh thánh vật!”

“Dám vào tận Hoắc gia để trộm cướp, đ* chắc là chán sống rồi!”

Hắc ca nắm tay răng rắc, chân giậm bình bịch hận không thể phát tiết, sau đó hắn nắm tay thành quyền một đón hướng thẳng bả vai của Kính mắt.

“Hắc ca, đừng làm chết người!”



Bạo lực.

Hung ác.

Đều là những thứ tối kỵ đối với người của Sở cảnh sát và Chính phủ, trong lòng bọn họ căm phẫn, Hoắc gia toàn bộ là những tên côn đồ, quyền kia đánh xuống khẳng định xương cốt vỡ nát.

Đào Thất thấy Hắc ca cũng chưa thực sự ra đòn nhưng trong lòng cũng có phần bất mãn với vị Hắc ca này, mấy người này vì sao cứ thích đánh đấm gây gổ.

“Hắc ca, nghe theo Đào Thất.” Hoắc Lệ ôn nhu vuốt tóc Đào Thất.

Đào Thất thở dài, mấy kẻ này thật là liều mạng chỉ biết dùng nắm đấm, may là Hoắc Lệ… chưa đến nỗi vậy!

Hiển nhiên cậu quên mất rằng trước đó không lâu, cậu còn đang cầm súng chĩa vào Kính mắt đe dọa bắn vỡ sọ hắn nếu còn tiếp tục phỉ báng Hoắc Lệ.

Có lẽ đối với những việc không liên quan đến Hoắc Lệ, cậu đều phá lệ khoan dung.

“Kính mắt, mấy tháng trước cậu định bắt cóc tôi, là nghe theo chỉ thị của ai? Có phải là Nhị Mao ra lệnh không? Hay là kẻ khác?”