Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 60: Sở Cảnh Sát




Bến tàu đánh cá.

Bóng đêm bao phủ, đèn đường mờ mịt.

Hàng hóa đổ vỡ văng đầy mặt đất, từ xa truyền tới tiếng la hét không ngừng, xé toạc bầu trời đêm yên tĩnh.

“Dĩ Đông, sao mày dám phá hoại hàng hóa, còn bắn trọng thương các anh em!”. Phía trước một công-te-nơ hàng dài mấy mét, Dĩ Đông bị dây thừng trói chặt chân tay, một kẻ trọc đầu đứng trước mặt hắn, họng súng kề trên trán.

Kẻ cầm súng có đôi mắt trợn trừng như cá chết, trên mặt sẹo chằng chịt như kênh rạch ở Giang Châu, vừa hung ác vừa dữ dằn.

“Đang hỏi mày đấy, vì sao đả thương người? Đây đều là của cải của Hoắc gia, mày cái tên phản bội này, thứ chó má sẽ không được chết tử tế!”

Dĩ Đông khóe miệng dính máu, không nói một câu nhất mực cúi đầu, dưới ánh đèn lờ mờ ở bến tàu vẫn nhìn ra toàn thân hắn một màu máu tươi, áo ngoài đã bị lột ra, băng vải băng bó vết thương trên ngực hoàn toàn bại lộ.

“Tao đã nghe ngóng được, mày bất mãn với Hoắc gia, bắt mày trồng cây trồng hoa mày không chịu, lại không cho mày đến buổi đấu giá, cách chức quản lý của mày ở bến tàu, không cho mày nhúng tay vào việc gì quan trọng nữa!”

“Đm mày có tin lão tử một phát bắn nát sọ mày không, mày có phải là búp bê bằng bùn không hả, cái gì cũng muốn tranh muốn cướp!”

“Nếu tao không tranh cướp…tất cả sẽ mất hết!” Mí mắt Dĩ Đông giật giật, vô lực thốt ra một câu.

“Xàm chó, ai nhặt mày về từ ngã tư đường, cho mày cái ăn cái mặc, ai giúp mày báo thù, là Hoắc gia! Loại chó vô tình vô nghĩa không biết báo đáp ân huệ, để ông đây một phát tiễn mày về trời, để cho miệng chó của mày vĩnh viễn ngậm lại!”

Tên kia hùng hổ dọa dẫm nhưng cũng không nổ súng, vẫn luôn cầm súng tức giận bừng bừng đe dọa lấy mạng Dĩ Đông, ngoài miệng thật sự muốn giết nhưng lại không thật sự muốn lấy đi mạng hắn.

Lúc này, một người tên cao to lực lưỡng đi xuyên qua đám người tiến vào trong, kề sát tai của tên cầm súng nhỏ giọng nói thầm:

“Hắc ca, rất nhiều cảnh sát đột nhiên phong tỏa bến tàu bên này, người của chúng ta không ngăn cản được, còn mấy tên gián điệp đang lẩn trốn trong này đang chuẩn bị tẩu thoát.”

Hắc ca nghe đến đây liền thả Dĩ Đông ra, lớn tiếng hét lên: “Nhốt tên Dĩ Đông này vào trong hòm, quăng ra biển, hắn ta là kẻ phản bội, để hắn chết mất xác!”

Một lúc sau Dĩ Đông đã bị trói chặt nhét vào trong một cái rương gỗ, bọn chúng khiêng cái thùng ra sát vách đá, chuẩn bị ném xuống.

Mà lúc này, đang trốn trong đám đông có 2 kẻ đứng ngồi không yên, tên đeo kính mắt giơ tay cản lại hành động móc súng của một đại thúc bên cạnh.

“Đợi đã, biết đâu bọn chúng đang diễn trò!”

Chưa kịp nói xong thì rương gỗ đã bị ném tõm xuống biển, một mảnh bọt nước trắng xóa tung lên.

“Trên người hắn có vết thương hở, ném xuống biển sớm muộn cũng chết thôi!” Đại thúc thấp giọng lẩm bẩm.

“Lần này đã xác định hắn phản bội Hoắc gia, tôi đi cứu hắn, nơi này giao cho ông!” Nói dứt lời Kính mắt cầm súng dũng mãnh xuyên vào giữa đám người, nổ súng chĩa lên trời.

Thừa dịp đám người này hoảng loạn chạy tứ phía, Kính mắt nhảy thẳng xuống biển bơi về phía hòm gỗ kia.

Lúc này đột nhiên có tiếng còi hú, ngày càng tiến gần về phía bến tàu.

“Pằng, pằng pằng..”

Tiếng súng và tiếng còi cảnh sát cùng lúc vang lên tạo nên hiện trường hỗn loạn.

“Ai đang làm loạn bến tàu…”

“Cục trường Lưu tới xử lý rồi, Hắc ca đâu?”

Trên con đập ngăn nước, vài chục cảnh sát mặc quân phục cầm súng hướng về đám người đang rối ren dưới mặt đất.

“Tất cả đứng im, không được động đậy bằng không chúng tôi sẽ nổ súng!” Một cảnh sát cầm loa hô to.

Cảnh sát lập tức dồn dập bước xuống vây xung quanh đám người.

Toàn bộ nhóm người trên bờ đều đứng yên, lúc này Kính mắt ở dưới biển cũng không hiểu tại sao cảnh sát lại xuất hiện ở đây.

Nhưng mặc kệ tình hình ngàn cân treo sợi tóc, hắn vẫn cậy mở nắp hòm lôi Dĩ Đông ra, bơi về phía dưới gầm cầu gỗ trốn cảnh sát, nửa thân trên ngoi lên mặt nước, ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt hắn, cái kính không biết đã rơi đi đâu mất để lộ ra gương mặt phi thường tuấn mĩ.

“Cảm ơn cậu đã cứu tôi hai lần!” Dĩ Đông thanh âm suy yếu, giọng nói thều thào như sắp chết.

“Anh có bị điên không, vì sao lại nghĩ quẩn mà chạy ra bến tàu phá hàng của Hoắc Lệ, đến bóng Hoắc Lệ còn chưa kịp nhìn thấy đã suýt bị dìm chết rồi!” Kính mắt tức tối.

“Tôi chỉ là, không cam lòng vì sao lại bị đối xử như vậy, khụ khụ…” Dĩ Đông ho sặc sụa.

“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, bây giờ mà bị phát hiện thì cả 2 tiêu đời, anh muốn chết nhưng tôi còn chưa sống đủ đâu! Tự nhiên lại bị chú Tửu gọi ra cứu người, thật đúng là ngu xuẩn IQ âm vô cực!”

Dưới biển là một quang cảnh, còn trên bờ lại là một hiện trường.

“Ai là Hắc ca?”

“Tôi đây.”

“Hắc ca, có người báo tin các người gây rối ở bến tàu, còn nổ súng giết người, có chuyện như vậy không?” Một viên cảnh sát bước ra từ trong vòng vây, quần áo hắn căng chặt không bao kín được cái bụng căng tròn như Trư Bát Giới, nhưng mặt hắn lại quắt như yêu tinh, sự tương phản cực lớn khiến ánh nhìn người xung quanh có chút quỷ dị.

“Là như này, trong nhóm chúng tôi có một kẻ phản bội, hắn tới đây trả thù buộc chúng tôi phải ra tay xử lý, chuyện này việc riêng nội bộ Hoắc gia, tự chúng tôi sẽ có an bài. Lưu Cục trưởng bày binh bố trận lớn như vậy là muốn bắt hết chúng tôi lại sao?” Hắc ca nhìn thấy cảnh sát Lưu, lời nói hòa hoãn cầu tình, dù sao cũng là người nhà nước, hung dữ gây gổ là vào trại ngay, vì không muốn gây phiền toái cho Hoắc gia nên hắn tự khắc chế chính mình một chút.

“Nhưng hình như không phải chỉ có chuyện như vậy, tôi vừa nãy ở trên kia nhìn thấy không chỉ có một người, hình như còn có người khác giơ súng nhắm vào các người.”

“Là người của tôi!” Hắc ca nói.

“Có cần giúp đỡ gì không?” Cảnh sát Lưu hỏi lại.



Hóa ra là bằng hữu, không phải đến bắt người.

“Không có gì, Lưu cảnh quan cứ tự nhiên!” Hắc ca gật gật đầu.

Cảnh sát Lưu lấy lòng Hoắc gia cũng không phải chuyện mới gần đây, loại chuyện này có thể coi là tranh công đi, cứ để cho hắn làm.

Hắc ca nháy mắt với một tên cao to, người kia lập tức hiểu ý, tay cầm loa rống to:

“Toàn thể thành viên đội bốc hàng tập hợp, chúng ta có kẻ trà trộn, không phải chỉ một người, các cậu nhìn kỹ anh em xung quanh, phát hiện thấy có người lạ ngay lập tức giải ra đây, mang đến trước mặt cảnh sát xử lý.”

“Rõ!”

Nhân số người trên bến tàu không nhiều lắm, vừa đúng lúc tối trời, người làm đã rời đi hết, chỉ còn mười mấy người giữ nhiệm vụ trông coi và hoàn thành nốt công việc.

Không đến năm phút sau, hai tên lạ mặt bị lôi đến trước mặt cảnh sát.

Bọn họ không có chút gì sợ hãi, lưng thẳng ngạo nghễ, đối mặt với cảnh sát Lưu: “Chào ngài Cảnh sát Lưu!”

“Hai kẻ này phải không, được rồi, giải về đồn!” Cảnh sát Lưu ra lệnh với nhân viên phía sau.

“Thưa, vì sao bắt chúng tôi? Chúng tôi là người của Hoắc gia.”

“Người của Hoắc gia có nhận ra các ngươi không? Ta nghi ngờ một trong hai kẻ các ngươi dùng súng đả thương đồng đội, có đúng không?”

“Không đúng, tôi vừa mới nhận việc ngày hôm qua, cha của tôi bệnh nặng nên tôi đến thay ông làm việc, tên tôi là Trương Hầu Nhân, cha tôi tên là Trương Đại Chương, là công nhân lớn tuổi làm việc lâu năm ở bến tàu, từ trước đến nay chưa từng đi đâu!”

Cái tên vừa thốt ra, đám người tranh cãi nghị luận ầm ĩ: “Đúng rồi đúng rồi, đây là con trai lão Trương!”

“Tôi là lão Trường, Trương Hầu Nhân là con trai tôi, con trai của tôi!” Một vị trung niên lưng còng tập tễnh bước tới, động tác khó khăn, đứng tận cuối của hàng ngũ bởi vì hỗn loạn mà phải đứng ra chứng minh thân phận.

“Thực xin lỗi Hắc ca, thằng con trai tôi cứ nhất quyết đòi đi theo ra bến tàu, thực xin lỗi!”

“Người đang bệnh còn ra đây làm gì, trúng gió ốm chết thì làm sao, Hoắc gia chúng ta không phải người hà khắc đến thế, cậu Trương Hầu Nhân kia giờ đỡ cha về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai cậu đến thay cha làm việc!” Hắc Ca nhíu mày nói với 2 cha con họ Trương.

“Vâng vâng, thật tốt quá, cảm ơn Hắc ca, cảm ơn Hoắc gia, cảm ơn thiên thần!” Trương Hầu Nhân cúi gập người khom lưng mừng rỡ nói.

Hắc ca phất tay cho qua. Tên này nói cái gì hắn không hiểu, thiên thần cái rắm! Sau đó quay đầu nói với tên lạ mặt còn lại:

“Mày đừng nói là mày cũng là thay cha già đến làm việc nhé!”

“Tôi…”

“Không ai chứng mình liền giải đi!” Cảnh sát Lưu ra lệnh.

“Tôi…”

Sự việc này nằm ngoài tính toán của Kính mắt nên hắn chưa chuẩn bị cách xử lý, không biết tại sao Cảnh sát lại xuất hiện, hơn nữa bây giờ bị áp giải về đồn thì nên giải thích thân phận thế nào đây, Tửu thúc trong lòng căng thẳng.

Kế hoạch ban đầu là, Kính mắt nhảy xuống biển cứu Dĩ Đông, sau đó bơi ra giữa biển, còn ông ta nhân cơ hội trốn thoát, chuẩn bị sẵn thuyền bơi ra giữa biển cứu 2 người bọn họ.

“Tôi đến để tặng rượu!” Tửu thúc đột nhiên nói.



“Bắt hắn lại!” Hắc ca dùng ánh mắt xem thường kẻ ngốc mà ra lệnh, xem ra bên phía tổ chức kia trừ bỏ tên Kính mắt, còn lại toàn bộ là mấy tên ngu xuẩn không có đầu óc, đúng như lời Hoắc gia nói, chỉ cần loại bỏ Kính mắt thì chúng sẽ xong phim!

Không có kế hoạch chạy trốn cụ thể, cũng không chuẩn bị thân phận giả đề phòng bị bại lộ, lại dám ngông nghênh ra bến tàu làm loạn, trước mặt kẻ thù còn nói xằng bậy, là quá tự tin hay là tự nạp mạng?

Tửu thúc cảnh giác, tung người lên bóp cổ Cảnh sát Lưu, móc súng kề trước trán hắn ta uy hiếp: “Thả tao ra nếu không tao sẽ nổ súng!”

“Tên ngu ngốc này, mày có biết mày đang làm gì không? Dám tập kích cảnh sát, mày xong đời rồi!” Cảnh sát Lưu cảm giác trên đầu một họng súng lạnh lùng liền gào lên.

Tửu thúc không đáp lời, chế trụ cảnh sát Lưu lùi dần về phía sau, mấy viên cảnh sát cấp dưới phát hiện tình hình không ổn cũng lùi bước.

“Chúng tôi thả ông đi, bỏ súng xuống trước đi!” Hắc ca nhướng mày.

“Các người lùi lại, bỏ súng xuống!”

“Bỏ xuống, bỏ xuống!” Cảnh sát Lưu e ngại hô lên.

Có lẽ thật sự lo sợ cảnh sát Lưu gặp chuyện trên bến tàu sẽ liên lụy đến Hoắc gia, bọn họ thật sự buông súng xuống lùi sang một bên.

Không còn người cản đường, Tửu thúc dẫn cảnh sát Lưu leo ngược lên đập ngăn nước, đẩy ông ta ra rồi leo lên một chiếc xe chạy trốn.

Quả thật thuận lợi đến không tưởng.

Cảnh sát Lưu bò trên mặt đất, sờ sờ cổ, làm một cái thủ thế hướng ra biển.

Đám cảnh sát nhận mệnh nhanh chóng nhảy xuống nước.

Hắc ca nhìn thấy cảnh này nâng tay vuốt cằm, lại khoác vai một tên lực lưỡng đứng cạnh nói: “Mày nói xem ông ta định làm gì?”

“Chắc là Hoắc gia điều đến!”

“Hoắc gia của chúng ta liệu sự như thần, nhưng chỉ cần chúng ta là đủ rồi sao phải gọi cả cảnh sát tới?” Một tên khác hoang mang nghĩ không ra.

“Tao cũng không nghĩ ra, đã nói trước Dĩ Đông sẽ tập kích, hai tên trà trộn sẽ theo đuôi, một tên ở lại một tên chạy mất, chúng ta phải bắt được 1 tên.” Hắc ca hiếm khi nói chuyện ôn hòa không một câu mắng chửi như vậy.

Kính mắt dưới gầm cầu nhìn dáo dác, thấy đám người kia nhảy xuống biển sục sạo liền thầm nghĩ không xong rồi!

Trúng kế rồi, bọn họ làm sao phát hiện ra có người dưới này, chẳng lẽ bọn họ cố tình thả Tửu thúc để làm hắn mất cảnh giác?

Kính mắt ôm nửa thân Dĩ Đông lặn 1 hơi xuống đáy biển, kế hoạch bại lộ thật sự đáng chết! Rốt cuộc lại sai ở đâu, rõ ràng cảnh sát không nên xuất hiện.

Kế hoạch lại phát sinh biến cố, Kính mắt nhất thời hoài nghi nhân sinh.

Giữa biển một đám người đang bơi về phía này, Kính mắt cố hết sức mang theo Dĩ Đông chạy trốn.

“Cậu buông tôi ra rồi tự trốn thoát đi.” Dĩ Đông mở miệng, nước biển mặn chát tràn vào cổ họng hắn.

“Chúng ở đây, mau bắt lấy chúng!”

Mắt kính thấy đã bị đuổi sát nút, buông lỏng cánh tay đang ôm lấy Dĩ Đông, định bỏ trốn một mình.

Chỉ là bốn phương tám hướng đều có người bao vây, dù mọc cánh cũng chẳng thể thoát.