Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 25: Lão Bản




Hoàng hôn, gió lạnh nhẹ nhàng cuốn lấy áo gió màu nâu của người đàn ông, hắn giữ chặt mũ beret để tránh bị gió thổi đi, tiến vào trong quán rượu.

Các hầu bàn lập tức ném khăn mặt lên bàn ngừng công việc trong tay, ngay cả người pha chế cũng dừng lại động tác pha rượu, vui vẻ ra mặt đi tới cửa chờ người đàn ông bước vào nhanh chóng đóng cửa lại.

Mấy người đàn ông vây quanh người mặc áo gió màu nâu, theo hắn đi đi lại lại mồm năm miệng mười, náo nhiệt không thôi.

“Ông chủ, mừng ngài đến. Tôi xin phép báo cáo trước với ngài, nửa tháng trước Hoắc Lệ mua một tấm bản đồ Đào gia từ chúng ta, cùng lúc đó, con trai lớn Đào gia đã chết, con trai nhỏ thì bị hắn mang về nhà.” Trong đó một chàng trai trẻ trên đầu cũng đội mũ beret màu nâu, trong ánh mắt anh ta lộ ra sự lanh lợi khéo đưa đẩy, tràn đầy tính toán.

“Ông chủ, Hoắc Lệ nhập một lô gốm sứ mới, nhưng tôi nhận được tin tức rằng những hàng hóa này thật ra là đồ Viên Minh Viên trăm năm trước bị mất, trị giá trên trăm triệu, hơn nữa hắn cầm một phần tiến hành bán đấu giá.” Âm thanh này có chút tang thương, mang theo một loại mùi vị rượu ngon thuần hậu, là một đại thúc tuổi trung niên.



“Ông chủ, doanh thu tháng này so với tháng trước tăng lên 20% lợi nhuận, tổng cộng 1 triệu nhân dân tệ, trong đó chi ra 2 vạn dùng cho chi tiêu bên ngoài, thủ đoạn kinh doanh mời một loạt vũ nữ.” Người đàng ông đeo kính mắt cầm sổ sách trên tay, trong miệng phun ra lời nói máy móc, lẩm bẩm con số.

“A nha ~” Người bị gọi là ông chủ mặc áo gió màu nâu kia giọng nói như sóng tuyến sung sướng, làm mấy người đàn ông đang nói chuyện lập tức im lại miệng.

Ông chủ đi tới ghế salông da màu nâu mở rộng cái đùi lớn thoải mái nằm lên, người bên cạnh lập tức đưa lên một ly rượu, ông chủ nhấp một ngụm, trên mặt lộ ra biểu tình giống như con mèo.

Vừa nhìn thấy cái biểu tình này của hắn, mấy người đàn ông hai mặt nhìn nhau, chàng trai trẻ đội mũ beret tiến lên, đứng nghiêm theo nghi lễ, la lớn:

“Báo cáo ông chủ! Sau khi Đào Thất bị đuổi ra khỏi cửa lớn bị Hoắc Lệ mang đi, người của chúng ta đến muộn một bước. Tuy rằng hiện tại sức khỏe thể chất của cậu ấy đã bị tàn tật cấp độ ba, thế nhưng trạng thái ngủ ngon, ăn uống ngủ nghỉ mọi thứ có người hầu hạ, ngày qua ngày vô cùng sảng khoái.”

“Mặc dù rất sảng khoái! Nhưng cậu ấy càng cần bạn bè nhiều hơn! Cần thiết ở bên cạnh người quen!”

“Đào Thất biết giá trị bản thân của mình rõ ràng, ở nhà nhiều năm như vậy cũng không phản kháng. Giúp cậu ấy tóm được Đào gia không chỉ cần số vốn 3 triệu, xác suất mua bán lỗ vốn là 100%.” Gã đeo kính đỡ mắt kiếng một cái, tiếp nối chàng trai trẻ.

Người đàn ông tiến vào quán rượu mười phút ngắn ngủi, đã được hưởng thụ đãi ngộ cực cao, Nam thành gần nhất phát sinh chuyện gì bị bọn họ phân tích thấu triệt.

Tác giả có lời muốn nói:

Ông chủ (châm thuốc lá): Tôi có mấy người anh em tốt trâu bò, nằm cũng có tiền rất thoãi mái, đi theo tôi, có nhiều chỗ tốt.

Thiệt thòi tôi còn ở ngôi nhà nhỏ đổ nát tại bến tàu ngư nhân chờ quả đào, cậu ấy lại không đến, vở kịch lên kế hoạch vô ích.

Là như thế này, tôi muốn chờ quả đào tới tìm tôi, tôi đi vay tiền để xem bệnh cho cậu ấy, sau đó bị lãi suất cao đuổi tới cửa, tôi chạy thoát.

Tiếp đó 2 ngày sau tôi xuất hiện, cậu ấy liền biết cuộc sống tôi nhiều cực khổ rồi, chúng tôi từ đây một đường dắt tay sóng vai, tôi kiếm tiền, cậu ấy ở nhà xinh đẹp như hoa, chúng tôi cùng nhau làm bạn trên thế gian tiêu tiêu sái sái.

Sau đó tôi chờ a chờ…

Chờ lại chờ các loại …

Chờ đến, quả đào bị Hoắc Lệ nhanh chân giành trước rồi!

Oa, tại sao có thể như vậy! Tên mắt kiếng kia nói rằng Đào Thất sẽ tới tìm tôi, dữ liệu lại sai lầm, tôi nên phạt hắn ta thế nào.