Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

Chương 58




Phòng của Đoàn Sâm có diện tích tương đương với phòng của Diệp Bạch Tư, cả hai đều là cấu hình tiêu chuẩn. Những phòng trên tầng này về cơ bản đều giống nhau, thật ra thì bọn họ cũng đã lường trước điều đó.

Thế nhưng khi nhìn thấy Đoàn Sâm ở trong một căn phòng như vậy, Diệp Bạch Tư vẫn không khỏi cảm thấy buồn cười.

Trước đây, mỗi lần Đoàn Sâm ra ngoài thì hắn phải mua mới toàn bộ đồ đạc trong phòng, tệ lắm cũng phải đặt một loại phòng tương xứng với phòng tổng thống về mọi mặt mới chịu được.

Hắn cũng thường mang theo những vật dụng cá nhân, ví dụ như gối nằm, cốc nước các thứ, thế nhưng so với năm năm trước, tư thái hiện tại của hắn hoàn toàn có thể gọi là châu chấu đá xe.

Không biết Đoàn Sâm có phát hiện ra tâm tư của anh hay không, nhưng hắn vừa thấy anh cong khóe môi thì cũng hùa theo cười đần, mãi đến khi Diệp Bạch Tư thu hồi khóe miệng: "Anh nhìn cái gì?"

Đoàn Sâm định thần lại, hắn tiến lên hai bước đặt đồ ăn lên bàn, chưa kể bữa ăn này cũng thật sự khá thịnh soạn. Cơm trắng nõn óng ánh, tuy sinh ra hơi nước vì bị nhét trong cà mên nhưng vẫn có thể khiến cho người ta thèm rỏ dãi.

Màu sắc của các loại rau đã trở nên đậm hơn một chút, song món thịt kho tàu vẫn đẹp mắt vô cùng, những lát thịt được cắt với độ dày vừa phải nằm xen lẫn nhau, nước sốt trong veo đang dần dần chảy ra từ giữa. Bộ dạng này khiến cho Diệp Bạch Tư rất khó tin rằng chúng được nấu bởi Đoàn Sâm.

Anh ngồi xuống bàn, Đoàn Sâm khéo léo lấy một cái chén nhỏ ra, bới cơm thả vào trong chén, sau đó hắn dùng hai tay đưa qua, nói: "Cơm bị nén chặt ăn không ngon đâu, em xới lên rồi hẵng ăn."

"Không sao, buổi tối tôi cũng không ăn nhiều." Diệp Bạch Tư nhận lấy bát đũa, anh nói cảm ơn, gắp đũa đầu tiên là bông cải xanh màu ngọc lục bảo. Đoàn Sâm cũng bới cơm cho mình, sau đó hắn bưng chén ngồi xuống đối diện anh, nhìn anh gắp cơm đưa lên miệng.

Diệp Bạch Tư ăn uống rất nhã nhặn và tinh tế, động tác đẹp mắt vô cùng. Bàn tay Đoàn Sâm vô thức dùng đầu đũa chọc vào cơm, toàn bộ tâm thần đều bị anh hấp dẫn.

Hắn nói với Diệp Bạch Tư rằng mình chưa từng hết hối hận là thật, ngay cả lúc này cũng vậy.

Đoàn Sâm không ngừng nhớ lại câu nói kia của Diệp Bạch Tư.

Hắn vốn dĩ đã có tám năm để đối xử với anh thật tốt giống như bây giờ.

Diệp Bạch Tư lơ đãng nhướng mắt lên, Đoàn Sâm nhanh chóng cúi đầu, hắn cố gắng và một đũa cơm vào miệng, lúc nhìn qua lần nữa, khóe mắt của hắn lại có chút đỏ lên: "Ăn ngon không?"

Diệp Bạch Tư gật đầu.

Bữa cơm này khiến anh nhớ đến vị đầu bếp tư nhân kia, thế nhưng Đoàn Sâm chắc chắn không phải là người đó. Bởi vì đầu bếp đã đưa cơm cho anh gần ba năm rưỡi rồi, sau khi anh cắt tóc gửi cho Đoàn Sâm cũng không hề dừng lại. Lúc đó rõ ràng là anh đã từ chối Đoàn Sâm.

Nếu đã biết rằng không thể làm mình xúc động, Đoàn Sâm sẽ không tiếp tục làm những chuyện vô ích.

Hơn nữa, anh đã đặc biệt nghiên cứu qua các món ăn này. Tất nhiên là tay nghề của cả hai đều tốt như nhau, thế nhưng vẫn có một chút khác biệt rất nhỏ.

Đoàn Sâm đổi đũa gắp đồ ăn cho anh, hắn nói: "Ăn nhiều thịt vào, mấy năm nay không thấy em đỡ gầy hơn chút nào hết."

Nói tới đây, Diệp Bạch Tư lại nghĩ đến đầu bếp tư nhân của mình. Lúc trước anh rất bận, đúng là có một khoảng thời gian sụt cân, sau này bởi vì sự chuyên nghiệp dường như có thể gọi đến bảo đi bất cứ khi nào của đầu bếp, hai má của anh mới dần dần căng tròn trở lại.

"Đủ rồi." Diệp Bạch Tư ngăn hắn gắp tiếp, anh nói: "Tuổi này của chúng ta không nên ăn thịt nhiều, khó giảm cân lắm."

"Tôi giảm được, tôi vẫn tập thể hình và kickboxing như trước kia, chưa bao giờ chểnh mảng."

"Nhìn là biết mà." Diệp Bạch Tư mỉm cười, ánh mắt đột nhiên quét qua cổ tay trái của hắn.

Có lẽ là để tiện nấu nướng nên Đoàn Sâm đã tháo chiếc đồng hồ bất ly thân của mình ra, lúc nãy hắn còn xắn cổ tay áo lên để chuẩn bị món ăn, Diệp Bạch Tư thoáng nhìn thấy mặt trong cổ tay của Đoàn Sâm hình như có một vết sẹo.

Anh chớp mắt, hoài nghi rằng mình đã nhìn lầm.

Sau khi ăn xong, Diệp Bạch Tư giúp hắn thu dọn bát đũa, anh lại đặc biệt chú ý đến cổ tay hắn một chút, lúc này mới rõ ràng nhìn thấy một dấu vết màu trắng.

Bàn tay mang theo vết sẹo đó duỗi ra, giật lấy chiếc chén nhỏ trong tay Diệp Bạch Tư: "Để ở đây trước đi, chút nữa tôi dọn cho."

Đoàn Sâm đã cố ý ăn thật chậm, thế nhưng chỉ có một chút cơm thì ăn được bao lâu, cuối cùng cũng phải xong bữa.

Hắn nhanh chóng tìm lý do để giữ chân anh lại, "Ăn no rồi, em muốn ra ngoài đi dạo không?"

Diệp Bạch Tư hoàn hồn, hàng mi dày của anh che giấu cảm xúc dưới đáy mắt: "Không được, tôi muốn về tắm rửa nghỉ ngơi."

Đoàn Sâm chỉ có thể gật đầu.

Diệp Bạch Tư đi tới cửa, Đoàn Sâm bước theo sau, hắn đưa tay mở cửa trước rồi nói: "Sáng mai chúng ta ăn sáng chung được không?"

Diệp Bạch Tư nhìn hắn một cái: "Tôi bận lắm."

Đoàn Sâm lại gật đầu: "Vậy, em ăn trưa bên ngoài có ngon miệng không? Em có muốn tôi..."

"Rốt cuộc anh đang làm gì vậy?" Diệp Bạch Tư hỏi: "Đã năm năm rồi, anh vẫn không hiểu sao, chúng ta không quay lại được đâu."

Đoàn Sâm lần thứ ba gật đầu, những lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng. Hắn nhìn Diệp Bạch Tư đi vào phòng đối diện, lặng lẽ trở về thu dọn mặt bàn, sau đó cầm điện thoại lên.

Trên màn hình chờ hiển thị 10% pin còn lại.

Mà hình như hắn đã bỏ đồ sạc ở biệt thự bên kia rồi.

Lại tìm được lý do tiếp xúc với Diệp Bạch Tư, Đoàn Sâm do dự một hồi mới chậm rãi bước đến cánh cửa đối diện, ngập ngừng gõ cửa.

Không ai đáp lại, hắn đoán là Diệp Bạch Tư đang tắm.

Đoàn Sâm đoán đúng.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Diệp Bạch Tư nhắm mắt lại, tùy ý để dòng nước từ vòi hoa sen đổ lên mặt, trong đầu quanh quẩn hình ảnh vết sẹo của Đoàn Sâm.

Tên khốn đó... Anh nhắm mắt, thầm nghĩ tên ngốc to xác kia đã làm chuyện ngu ngốc gì vậy?

Nhưng tại sao lại không có ai đến gây rối với anh thế? Nếu Đoàn Sâm thật sự nghĩ quẩn, với tính cách của Hứa Tâm Nguyệt, bà sẽ không thể ung dung tự tại như vậy được.

Diệp Bạch Tư tắt nước đi, anh khoác áo choàng tắm lên người, mái tóc dài ướt sũng xõa trên vai. Anh bước đến trước gương, đưa tay lau đi hơi nước bám trên đó, vẻ mặt bối rối vô cùng.

Anh cảm thấy mình đã nghĩ sai rồi, tên Đoàn Sâm kia, hắn nắm trong tay rất nhiều quyền lực, tạo ra biết bao nhiêu là kỳ tích trên thương trường, trên bìa ấn bản tạp chí Tài chính và Kinh Tế trước đó còn là bức ảnh hắn đang ngồi dựa vào sô pha. Diệp Bạch Tư đã nhìn thấy ánh mắt nọ, vẫn luôn lý trí và đầy ắp tính xâm lăng, hắn không hề che giấu dã tâm công khai của mình, chỉ là điềm đạm hơn một chút so với năm năm trước.

Chỉ cần bắt gặp ánh mắt kia, bạn sẽ hiểu được hình mẫu của người đàn ông này to lớn và vĩ đại đến thế nào. Không nghi ngờ gì nữa, hắn rất cứng đầu, có thể đối phó với tất cả mọi thứ một cách vô cùng bình tĩnh.

Vì vậy chắc chắn là do anh nghĩ nhiều thôi.

Diệp Bạch Tư cầm máy sấy tóc, động tác trên tay đột nhiên dừng lại.

Nhắc mới nhớ, người tự nấu cơm cho mình là Đoàn Sâm ư? Đó có phải là cùng một người trên bìa tạp chí không? Người hèn mọn dùng sự đau khổ của mình để dỗ anh vui vẻ là Đoàn Sâm thật à? Người dầm mưa đến độ viêm phổi năm đó cũng là Đoàn Sâm sao?

Đoàn Sâm có thể có một mặt như vậy thì hắn cũng có thể làm ra chuyện như vậy mà?

Hơn nữa, không phải anh là người biết rõ nhất ư? Người này thật sự không khác gì một đứa trẻ chưa cai sữa, năm năm trước, hắn là một đứa trẻ to xác bị gia đình chiều chuộng đến vô dụng, anh còn trông chờ gì vào sự trưởng thành tinh thần của hắn nữa, chẳng phải buồn cười lắm sao?

Vì vậy nên hắn đã cắt cổ tay sao?

Đồ ngốc này.

Diệp Bạch Tư đặt máy sấy tóc xuống.

Trong lòng anh có chút phiền muộn.

Theo quan điểm của Diệp Bạch Tư, chuyện giữa anh và Đoàn Sâm đã kết thúc, sau khi anh cắt tóc thì mọi thứ cũng đã hoàn toàn xong xuôi.

Anh thừa nhận rằng mình đã từng yêu một người vừa ưu tú vừa kém cỏi như vậy, thừa nhận Đoàn Sâm là bạn trai cũ của anh, cũng thừa nhận cuộc chia tay hòa bình giữa hai người.

Giữa anh và Đoàn Sâm đã cân bằng thu chi, anh không muốn lợi dụng hắn, những gì anh nói trên thuyền ngày hôm đó cũng là vì nhận ra Đoàn Sâm vẫn còn tình cảm với mình, cho nên anh muốn để hắn biết khó mà lui.

Thỉnh thoảng bắt gặp bộ dạng của hắn sẽ khiến anh cảm thấy hả giận, thế nhưng nếu chuyện đó đi quá xa thì... đó là điều mà anh không muốn nhìn thấy.

Vẫn sẽ không thể không nhịn được quan tâm.

Diệp Bạch Tư quyết định đổi sang một khách sạn khác, anh tiếp tục sấy tóc, sau đó mặc một chiếc áo phông dài tay, tiện thể thu dọn hết hành lý rồi mở cửa.

Bên ngoài, Đoàn Sâm không dám gõ cửa nên hắn cứ đứng lắc lư qua lại, nghe thấy động tĩnh thì lập tức quay đầu nhìn sang.

Diệp Bạch Tư đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ.

Ánh mắt của Đoàn Sâm rơi vào hành lý trong tay anh.

Sau đó lại ngơ ngác chuyển qua nhìn người đối diện.

"Anh..."

"Tôi..."

Đoàn Sâm kiên cường nở nụ cười: "Ừm, tôi làm phiền đến em sao?"

Diệp Bạch Tư cau mày: "Không liên quan đến anh. Anh đứng đây lắc lư làm gì vậy?"

"Điện thoại tôi hết pin rồi, tôi định mượn dây sạc của em."

Diệp Bạch Tư im lặng một lúc, anh cúi người mở hành lý ra, từ bên hông lấy ra một sợi dây sạc, đi tới đưa cho hắn rồi nói: "Tôi phải đi đây, anh cầm cái này đi."

Đoàn Sâm kiềm chế siết chặt điện thoại, Diệp Bạch Tư lại đến trước mặt đưa cho hắn, anh bảo: "Không cần trả lại đâu, xem như cảm ơn ly sữa của anh."

Đoàn Sâm khó khăn đưa tay nhận lấy dây sạc điện thoại, một giọt nước đột nhiên rơi xuống bàn tay của Diệp Bạch Tư.

"Lạch cạch ——"

Anh mở to hai mắt, bất chợt thu tay về, vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn Đoàn Sâm.

Ôi trời ơi.

Hắn lấy đâu ra sự tủi thân lớn như vậy thế.

Đoàn Sâm cúi đầu, hắn đã tưởng mình có thể ở chung với Diệp Bạch Tư ít nhất là nửa tháng, hắn đã tin chắc rằng đây chính là những ngày hạnh phúc nhất suốt ba năm vừa qua.

Thế nhưng mới có ba ngày thì anh đã muốn đi rồi.

Diệp Bạch Tư ngây người một lúc, vẻ mặt anh phức tạp kéo hành lý trở về, nói: "Về ngủ đi Đoàn Sâm, cứ coi như anh chưa từng gặp tôi ấy."

"Tôi đã tưởng là... em không còn ghét tôi nữa."

"Tôi không còn ghét anh nữa thật mà." Giọng của Diệp Bạch Tư tràn đầy bất đắc dĩ, kể từ lần Đoàn Sâm quỳ gối ba năm trước kia, anh đã quyết định để cho mọi thứ chấm dứt hoàn toàn, và điều đó cũng đã hoàn toàn xong xuôi.

"Chỉ là chúng ta đều phải bắt đầu cuộc sống mới, không nhất thiết phải canh cánh trong lòng mãi. Tôi thừa nhận là lúc đầu tôi rất ghét anh, không muốn nhìn thấy anh dù chỉ một chút, đó cũng là do tôi không cam lòng. Nhưng cơn mưa ba năm trước... Chúng ta đã huề nhau rồi, anh đừng để bụng nữa, anh sẽ gặp được người mới và có một mối quan hệ mới thôi, tôi sẽ chúc phúc cho anh."

"Nhưng tôi không biết phải làm sao hết... Tôi nhớ em, ngày nào cũng nhớ em rất nhiều."

"Đoàn Sâm..." Diệp Bạch Tư nói: "Về ngủ đi, anh cần phải nghỉ ngơi nữa."

"Tại sao em lại đột nhiên muốn rời đi?" Đoàn Sâm bất chợt nhớ đến chuyện gì đó: "Tôi làm sai chuyện gì sao? Lúc nãy ăn cơm còn rất tốt mà, không phải sao?"

Diệp Bạch Tư không lên tiếng.

Đoàn Sâm tiến lên một bước, hắn nhìn đỉnh đầu tròn tròn của anh, ngập ngừng hỏi: "Tôi kể cho em nghe vài chuyện tồi tệ của tôi để em vui lên nhé?"

"..." Diệp Bạch Tư lẳng lặng ngẩng đầu nhìn hắn: "Tôi đùa anh thôi, anh là đồ ngốc hả?"

"Em nói vậy thì chính là như vậy."

"..."

"Em định chuyển đi đâu?"

"Không nói cho anh biết."Diệp Bạch Tư nói: "Không được đi theo tôi, bây giờ tôi... Tôi cũng không ở đây quá lâu được, anh tự chăm sóc bản thân cho tốt."

Diệp Bạch Tư không nhiều lời với hắn nữa, thẳng thừng kéo hành lý rời đi.

Anh không quay đầu lại, thế nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Đoàn Sâm đuổi theo mình mãi đến khi anh rẽ vào góc khuất.

Diệp Bạch Tư đến quầy lễ tân trả phòng, sau khi đưa thẻ phòng ra, nhân viên lễ tân đột nhiên gửi cho anh một phong thư xinh đẹp: "Có người tặng quà cho ngài ạ."

Diệp Bạch Tư nghi hoặc nhận lấy, anh vừa mở ra thì phát hiện bên trong có một tấm vé tàu và một tấm thẻ in nổi rất tinh vi, phía trên chỉ có hai chữ S.

Anh cảm thấy hơi kỳ lạ, lật qua xem tên người gửi trên phong bì.

Là người hợp tác đã mời anh đến bữa tiệc du thuyền cách đây mấy hôm, tên Christopher.

Diệp Bạch Tư cầm điện thoại bấm gọi, đối phương nhanh chóng bắt máy, "Chào thân mến, cậu nhận được vé tàu với thẻ cập bến đảo S mà tôi gửi chưa?"