Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

Chương 57




Khi Đoàn Sâm nói những lời này, Diệp Bạch Tư tưởng rằng hắn đang nói giỡn.

Anh cố ý nói như vậy, nhìn bộ dạng ngốc nghếch kia của Đoàn Sâm, Diệp Bạch Tư bất chợt cảm thấy rất vui vẻ.

Đúng vậy, rất vui vẻ.

Sau từng đấy năm, anh đã sớm buông bỏ và tập trung vào sự nghiệp của mình, thế nhưng tên ngốc to xác này vẫn còn hãm sâu trong đó.

Diệp Bạch Tư nhìn ánh mắt thấp thỏm chờ mong của Đoàn Sâm, cuối cùng xác định người này thật sự nghiêm túc, vì vậy anh bật cười: "Tôi sẽ không an ủi anh đâu."

"Ừm... Tôi thật sự chỉ muốn làm em vui vẻ thôi."

Diệp Bạch Tư sẵn lòng cười với hắn, anh cười vì cái gì cũng không quan trọng, hắn nhìn thấy nụ cười của anh là được rồi.

Đoàn Sâm đã thành đạt từ khi còn trẻ, tiếp quản công ty từ rất sớm. Vào thời điểm tuổi trẻ khí thịnh kia, rõ ràng là động lòng nhưng lại không biết quý trọng, cứ thế bỏ mặc anh suốt tám năm trời.

Song Diệp Bạch Tư lại có thể nguyện ý cười với hắn, đây là chuyện đáng ăn mừng biết bao nhiêu.

Diệp Bạch Tư nhìn hắn một hồi, anh nói: "Thế cũng không được."

Anh rời khỏi boong tàu.

Vẫn lạnh lùng dứt khoát như cũ.

Diệp Bạch Tư rời khỏi du thuyền trước, thế nhưng vì không ăn được gì nhiều nên anh đến một nhà hàng Trung Hoa mua một phần tào phớ mang về. Khi trở lại khách sạn, trùng hợp làm sao, anh lại vào cùng một thang máy với Đoàn Sâm.

Duyên phận gì chứ, chuyện này cũng trùng hợp quá rồi.

Diệp Bạch Tư cầm tào phớ trong tay, anh cau mày nhìn Đoàn Sâm, không ngạc nhiên khi phát hiện hắn lại đang lén lút nhìn mình.

Anh không thể không nói: "Anh thật sự cố ý phải không?"

Đoàn Sâm lắc đầu như trống bỏi.

Thang máy đến tầng được chỉ định, Diệp Bạch Tư bước ra, Đoàn Sâm do dự đuổi theo anh. Diệp Bạch Tư đi được hai bước thì đột nhiên quay sang nhìn hắn: "Anh..."

"Tôi, tôi cũng ở tầng này mà."

Tâm tình của Diệp Bạch Tư trở nên kỳ quái, anh đi thẳng tới phòng 826, sau đó nhìn Đoàn Sâm lấy thẻ phòng 816 ra quẹt.

Diệp Bạch Tư: "..."

Nhận ra cái nhìn chăm chú của anh, Đoàn Sâm giải thích: "Phòng của tôi là phòng chỉ định, còn em..."

"Tôi là trùng hợp thôi." Sắc mặt Diệp Bạch Tư không chút thay đổi nói: "Ngủ ngon."

Anh mở cửa bước vào, việc đầu tiên là thay quần áo ngủ cho thoải mái, sau đó buộc tóc lên, rửa tay rửa mặt sạch sẽ, vừa mở nắp hộp tào phớ ra thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.

Diệp Bạch Tư mở cửa ra, Đoàn Sâm cầm một ly sữa đứng bên ngoài, hắn yếu ớt nói: "Tào phớ em mua hơi cay đó, sẽ cần cái này này."

"Anh quên là tôi có thể ăn cay tốt hơn anh hả." Diệp Bạch Tư đóng cửa một cách không thương tiếc.

Anh trở lại sô pha một lần nữa, đổ các món ăn kèm và ớt được đóng gói riêng vào tào phớ, dùng muỗng khuấy đều lên, sau đó múc một muỗng cho vào miệng ——

Cay, cay quá.

Đầu lưỡi giống như bị lửa đốt, anh đỏ bừng mặt nhè lưỡi ra, cầm điện thoại lên định gọi phục vụ song lại không biết khi nào người ta mới đến. Anh đi qua đi lại một lúc thì hít hà mở cửa phòng.

Đang do dự không biết có nên gõ cửa xin Đoàn Sâm một chút sữa không thì phát hiện hắn vẫn đang lẳng lặng cầm ly sữa đứng bên ngoài.

Khuôn mặt đỏ bừng vì cay của Diệp Bạch Tư lại càng đỏ như máu, anh nhất thời có chút xấu hổ.

Đoàn Sâm đưa sữa qua nói: "Mau uống một ngụm đi."

Diệp Bạch Tư không khách khí với hắn nữa, anh lập tức uống một hớp lớn, độ nóng trên đầu lưỡi lúc này mới hơi dịu đi. Anh nhìn Đoàn Sâm, nói: "Lúc nãy..."

"Tôi nói nó cay là dựa theo khẩu vị của em đó." Đoàn Sâm nói: "Nhà hàng Trung Hoa này do người địa phương mở, vì là chỗ mới nên chắc họ không biết rõ khẩu vị của người Trung Quốc, mua nhầm loại ớt rồi."

Đôi môi của Diệp Bạch Tư đỏ rực, hai gò má ửng hồng giống như cánh hoa hồng rơi vào trong sữa. Làn da của anh đẹp đến bất ngờ, khiến cho người ta vừa nhìn đã rung động.

Đoàn Sâm lại có chút ngây ngẩn.

Diệp Bạch Tư cầm ly sữa nói: "Vậy, tôi mang vào phòng được không? Lát nữa tôi trả cho anh sau."

Đoàn Sâm lập tức gật đầu: "Chỗ tôi còn nhiều lắm, nếu em cần thì tôi pha thêm cho."

"Cảm ơn."

Anh đóng cửa lại một lần nữa, Đoàn Sâm đứng đó một lúc, không nhịn được nở nụ cười.

Hình như Diệp Bạch Tư không còn ghét hắn nữa thì phải.

Anh còn uống sữa mà hắn pha.

Đoàn Sâm không muốn về phòng chút nào, hắn cứ chậm rãi đi vòng quanh cửa phòng của Diệp Bạch Tư, mãi đến khi một nhân viên phục vụ bưng sữa đến, hắn mới lẳng lặng né sang một bên, đưa mắt nhìn đối phương gõ cửa phòng.

... Một ly đó không đủ.

Nhưng Diệp Bạch Tư lại không muốn tìm đến hắn.

Diệp Bạch Tư nhanh chóng mở cửa ra, đồng thời cầm một chiếc ly đã được rửa sạch, anh nói với nhân viên phục vụ: "Phiền anh giúp tôi..."

Anh nhìn thấy Đoàn Sâm đang dựa vào vách tường đối diện, lập tức nuốt vế sau xuống, nói với Đoàn Sâm: "Ly của anh đây."

Nhân viên phục vụ liếc nhìn bọn họ một cách khó hiểu. Đoàn Sâm bước đến nhận lấy cái ly, Diệp Bạch Tư không biết nên nói gì, anh bảo: "Cảm ơn. Trước mắt chúng ta là hàng xóm ngắn hạn với nhau, nếu anh cần tôi giúp gì thì cứ việc lên tiếng nhé."

"Ừm." Đoàn Sâm nói: "Em định ở đây bao nhiêu ngày vậy?"

"Khoảng nửa tháng." Nói đến đây, Diệp Bạch Tư đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Anh không có phòng ở đây à? Sao còn ở khách sạn nữa?"

"Bởi vì nếu ở nơi bình dân thì khả năng gặp được em sẽ cao hơn."

Giọng điệu của Đoàn Sâm rất ôn hòa, không chút do dự trả lời anh. Diệp Bạch Tư nhất thời không biết nên nói gì mới phải. Dù sao vừa rồi cũng mới được người ta giúp, cứ cố tình mỉa mai thì sẽ rất kỳ cục, anh mím môi, vừa định bảo về ăn tào phớ tiếp thì Đoàn Sâm lại nói thêm: "Mấy năm nay tôi thật sự sống không tốt chút nào, nếu em muốn nghe... Tôi có thể từ từ kể cho em, thật đó, nhiều chuyện tồi tệ lắm."

"... Anh có bệnh hả?" Diệp Bạch Tư vừa bực vừa buồn cười: "Muốn nghe tôi chế nhạo anh đến thế à?"

"Thà chế nhạo còn hơn là em phớt lờ tôi, phải không?"

Diệp Bạch Tư trầm mặc một hồi, anh nhìn đôi mắt màu xám nhạt của đối phương, chậm rãi thở dài: "Tôi mệt rồi, đi ngủ trước đây."

"Em..."

Động tác đóng cửa của Diệp Bạch Tư dừng lại: "Làm sao?"

"Tôi không quấy rầy em nữa, em đừng đổi phòng khác nhé, được không?"

"... Thu dọn hành lý cũng phiền phức lắm." Diệp Bạch Tư đóng sầm cửa lại.

Anh thừa nhận đúng là lúc nãy mình có suy nghĩ này thật, thế nhưng nếu Đoàn Sâm đã nói vậy thì anh cũng chẳng đổi làm gì.

Diệp Bạch Tư không ngờ Đoàn Sâm lại có thể nhớ mãi không quên được mình nhiều năm như thế, càng không ngờ Đoàn Sâm vẫn có thể giống như ba năm trước kia, à không, so với ba năm trước thì nhìn hắn bây giờ... càng khiến cho người ta thương cảm.

Sao tình yêu có thể khiến cho người ta rơi vào cát bụi như vậy, làm sao có thể... khiến cho Đoàn Sâm trở nên như thế này.

Sáng hôm sau, Diệp Bạch Tư mở cửa, vừa mới bước ra thì Đoàn Sâm cũng mở cửa theo.

Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông lên tiếng chào hỏi trước: "Chào buổi sáng, em xuống lầu ăn cơm hả?"

"Ừm." Diệp Bạch Tư nói: "Đừng nói là anh luôn nghe lén động tĩnh của tôi cách vách nhé?"

"... Ừm." Đoàn Sâm thành thật thừa nhận: "Tôi không biết em có dậy tập thể dục không nên đã bắt đầu chú ý từ hồi năm giờ, tôi nghĩ vì chúng ta sống gần nhau nên không có gì đáng ngạc nhiên nếu cả hai tình cờ chạm mặt cả."

"Nó đã bắt đầu tình cờ từ hôm qua rồi, trùng hợp mà anh nói cũng nhiều quá đấy."

"Hôm qua tôi không biết thật, còn bây giờ... đã bị em bắt quả tang rồi."

Diệp Bạch Tư bước vào thang máy cùng hắn xuống lầu, hai người rất tự nhiên ngồi chung bàn ăn sáng.

Thoạt nhìn thì Đoàn Sâm rất thưởng thức bữa sáng này, ý đồ của hắn rõ mồn một, Diệp Bạch Tư không muốn biết tâm trạng của hắn cũng rất khó.

Đoàn Sâm mở miệng hỏi: "Em thấy cháo của nhà hàng này ngon không?"

"Cũng được." Dứt lời, Diệp Bạch Tư lại nói tiếp: "Nhưng mà có người làm ngon hơn."

Trong lòng Đoàn Sâm khẽ lộp bộp: "Em, em có bạn trai sao?"

"Không." Diệp Bạch Tư không có thói quen nói dối: "Là đầu bếp tư nhân."

Nói đến đầu bếp tư nhân kia, Diệp Bạch Tư ăn một lần đã muốn khen ngợi. Đối phương thật sự rất chuyên nghiệp, bất kể trời mưa gió thế nào cũng không bao giờ chậm trễ, nói lúc nào thì là lúc đó. Mặc dù thỉnh thoảng đối phương cũng sẽ bận chút chuyện trong nhà nhưng hắn chưa từng làm việc lấy lệ, sẽ kịp thời liên lạc với những đầu bếp tư nhân khác, làm việc rất có trách nhiệm, sắp xếp mọi thứ chỉnh tề vô cùng.

Đoàn Sâm bất giác cong khóe môi lên: "Có vẻ như em đánh giá anh ta rất cao nhỉ."

"Ừm, tôi cảm thấy anh ta hẳn là một người rất biết cách chăm chút cho cuộc sống của mình."

"Vậy thì em sẽ thích anh ta chứ?"

"..." Diệp Bạch Tư nhìn hắn một cái. Nói sao nhỉ, anh cảm thấy đầu óc của Đoàn Sâm bây giờ hình như toàn chuyện yêu đương, chuyện gì cũng lái qua tình cảm được. Tuy nhiên, nghĩ đến thái độ nho nhã lịch sự của vị đầu bếp tư nhân đó, anh thuận miệng bảo: "Nói ra thì không hay lắm, nhưng mà nếu anh ta xấp xỉ tuổi tôi và chưa có vợ thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc một chút thật."

Đoàn Sâm: "!"

Tâm trạng của hắn vui buồn lẫn lộn. Diệp Bạch Tư hiển nhiên sẽ không để ý quá nhiều đến hắn, anh ăn xong bữa sáng thì cầm điện thoại lên: "Tôi phải đi làm đây, tạm biệt."

Bận bịu cả ngày, buổi tối trở về khách sạn, anh không nhìn thấy Đoàn Sâm đứng chặn trước cửa nữa.

Diệp Bạch Tư tắm xong thì mệt mỏi nhào lên giường, điện thoại bất chợt sáng lên, là đầu bếp tư nhân gửi tin nhắn đến.

Diệp Bạch Tư rất có kiên nhẫn đối với vị đầu bếp này, dù sao cũng đã được người ta lo cho cái ăn nhiều năm như vậy, nói đối phương là tri kỷ của mình cũng không sai.

Đầu bếp tư nhân hỏi anh: "Ngài Diệp ơi, anh còn ở nước E không?"

"Có chuyện gì vậy?"

"Tôi định nhờ anh xách tay giúp mẹ tôi một bộ sản phẩm chăm sóc da, không biết có bất tiện gì cho anh không."

"Được, anh cần mang món gì?"

Đối phương gửi qua một danh sách sản phẩm, Diệp Bạch Tư cẩn thận viết vào ứng dụng ghi chú, đợi đến lúc đó thì nhờ trợ lý chạy một chuyến giúp mình.

Anh tưởng cuộc trò chuyện sẽ kết thúc ở đây, ai dè đối phương lại gửi thêm một tin nhắn khác: "Anh chuẩn bị ngủ chưa?"

Diệp Bạch Tư trả lời: "Tạm thời thì chưa."

"Đấu địa chủ* không?"

* [斗地主]: Một loại trò chơi đánh bài.

Diệp Bạch Tư có chút sửng sốt. Anh liếc nhìn thời gian, đã hơn tám giờ rồi, chơi hai ván cũng không sao, có điều bình thường vị đầu bếp tư nhân này chỉ bàn chuyện công việc, sao lại đột nhiên mời anh chơi game thế này.

Sau khi anh đồng ý, đối phương nhanh chóng gửi lời mời qua, Diệp Bạch Tư dựa vào đầu giường chơi vài ván với hắn. Mắt thấy đã đến mười giờ, Diệp Bạch Tư bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đang định tạm biệt thì đối phương đã rời game trước, gửi tin nhắn cho anh: "Mười giờ rồi, anh ngủ đi."

Giữa bọn họ có sự chênh lệch múi giờ.

Diệp Bạch Tư dựa vào gối ngủ thiếp đi, thầm nghĩ vị đầu bếp tư nhân này đúng là tri kỷ.

Hôm sau, Diệp Bạch Tư không nhìn thấy Đoàn Sâm, anh đoán là Đoàn Sâm đang bận công việc. Dù sao Đoàn Sâm cũng không thích ra nước ngoài lắm, hắn đã đến đây thì chắc chắn phải có chuyện gì xảy ra rồi.

Suy đoán của Diệp Bạch Tư không sai, thế nhưng Đoàn Sâm ở lại không chỉ đơn thuần vì công việc. Đối với hắn bây giờ, mọi thứ về Diệp Bạch Tư đều quan trọng hơn cả.

Diệp Bạch Tư không nhìn thấy Đoàn Sâm là bởi vì hắn sợ nếu mình xuất hiện quá nhiều thì nhất định sẽ bị ghét, vì vậy hắn quyết định giảm tần suất lại.

Ngày thứ ba, buổi tối khi Diệp Bạch Tư trở về, anh nhìn thấy Đoàn Sâm đang cầm cà mên đứng trước cửa. Hắn vừa thấy anh về thì nói: "Em ăn chưa?"

"Chút nữa tôi đặt đại món gì đó là được."

"Tôi làm rồi." Đoàn Sâm dừng lại, hắn nhẹ giọng nói: "Nhiều năm như vậy, tôi vẫn muốn cho em nếm thử tay nghề của tôi, hay là hôm nay thử được không?"

"Anh cố chấp thật đấy..." Đối diện với ánh mắt tha thiết của Đoàn Sâm, trong lòng Diệp Bạch Tư đột nhiên mềm nhũn một cách kỳ lạ. Thật ra thì anh cũng không quen ăn đồ bên này lắm, hơn nữa, Đoàn Sâm đã đề nghị chuyện này được ba năm rồi.

"Ăn ở đâu?"

Đôi mắt của Đoàn Sâm sáng lên, hắn lại nở nụ cười, giọng điệu dịu dàng như đang dỗ con nít: "Chỗ nào cũng được, em thay quần áo thoải mái trước đã."

Hắn nhớ Diệp Bạch Tư có thói quen này, bất kể là về đến nhà khi nào, chỉ cần xác định không phải ra ngoài nữa thì anh sẽ thay thành đồ mặc nhà rộng rãi thoải mái, sau đó mới thưởng thức món ăn.

Có vẻ như Diệp Bạch Tư cũng hơi kinh ngạc, không ngờ hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện này. Anh mỉm cười, không nói thêm gì nữa, bước vào phòng thay quần áo. Lúc đi ra, Đoàn Sâm vẫn đang đứng chờ anh ở bên ngoài.

Diệp Bạch Tư: "... Sợ tôi đổi ý hả?"

"Không phải." Đoàn Sâm nói: "Tôi chỉ muốn ở gần em thêm một chút thôi."