Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

Chương 42




Đoàn Sâm cũng không biết Nhạc Lan sẽ gây khó dễ cho Diệp Bạch Tư như thế nào, tuy rằng hắn đã làm giao dịch với Nhạc Lan nhưng rốt cuộc y vẫn không thể khống chế được.

Hắn cau mày đợi ở câu lạc bộ một lúc rất lâu, đang do dự có nên gọi cho y hay không thì Nhạc Lan đã gọi đến trước: "Sao cậu không nói với tôi là Diệp Bạch Tư sẽ chơi trò của chúng ta vậy hả."

Nhạc Lan nhìn thùng rác bên cạnh, Thất Nguyệt đang ôm má ngồi xổm ở nơi đó nhìn y, thường xuyên ra hiệu cho y nhặt văn kiện bên trong lên bằng ánh mắt.

Vẻ mặt của Nhạc Lan không cam lòng: "Bạn bè cái kiểu gì thế."

"Chúng ta không phải là bạn bè." Đoàn Sâm phải khẳng định chuyện này: "Nhiều nhất chỉ là nồi nào úp vung nấy thôi."

Vừa nghe thấy giọng của Nhạc Lan là hắn đã biết Diệp Bạch Tư cho y ăn một vố đau rồi, hắn không khỏi nở nụ cười tự đắc: "Tôi có vinh hạnh được nghe cách mà em ấy thắng không nhỉ?"

"Cậu ta gian lận chứ gì!"

Thất Nguyệt ngồi xổm bên cạnh thùng rác, lắc lư qua lại giống như đang cưỡi ngựa gỗ, tóc xoăn vểnh vểnh lên, cậu nói: "Nhưng mà anh đâu có phát hiện ra đâu, dựa theo quy tắc của các anh, nếu anh không phát hiện được anh ấy gian lận thì tức là anh ấy giỏi hơn anh rồi, người ta thắng là đúng."

Nhạc Lan duỗi tay đẩy mạnh vào đầu cậu một cái, Thất Nguyệt té phịch xuống đất, cậu nhướng mắt lên nhìn y chòng chọc.

Rốt cuộc Nhạc Lan cũng đưa tay lấy phương án từ trong thùng rác ra, y nói: "Chuyện này không đơn giản như vậy đâu, nếu phương án của cậu ta không thuyết phục được tôi thì..."

Y thuận tay mở ra trang thứ nhất, nhìn thấy bố trí chế tác ở phía trên.

Đoàn Sâm nói: "Nếu cậu bằng lòng cho em ấy một cơ hội thì chắc chắn cậu sẽ không phải thất vọng đâu."

"Cậu ta thật sự rất giỏi làm những gì mình thích đấy." Nhạc Lan nheo mắt bảo: "Đoàn Sâm, cậu nói không sai."

Y phải thừa nhận năng lực của Diệp Bạch Tư rồi.

Trong lòng Đoàn Sâm lúc này dâng lên một cảm giác khó tả. Vừa có vẻ như tự hào vì Diệp Bạch Tư, lại vừa có vẻ như trống rỗng vì người nọ còn độc lập hơn cả mình tưởng tượng.

Hóa ra Diệp Bạch Tư thật sự có thể sống rất tốt ngay cả khi không có mình, dù không thể sánh cùng tầng lớp với hắn nhưng cuộc sống của anh vẫn tốt hơn rất nhiều người khác.

Đoàn Sâm cúp điện thoại.

Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội gặp lại Diệp Bạch Tư nhanh như vậy, tất cả là do sự sắp đặt có chủ ý của Nhạc Lan.

Vài ngày sau, Nhạc Lan gửi cho hắn một cái địa chỉ, y nói Diệp Bạch Tư đã uống say, Đoàn Sâm lập tức ném công việc ra sau đầu rồi vội vã chạy đến, thời điểm hắn lao vào, Diệp Bạch Tư đang loạng choạng bước ra khỏi phòng.

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bạch Tư, trái tim Đoàn Sâm nhảy lên loạn xạ, hắn gần như vô thức lùi lại phía sau, sợ hãi, xấu hổ, mờ mịt, tủi thân, vô số cảm xúc nhấn chìm hắn trong nháy mắt.

Diệp Bạch Tư chậm rãi bám theo bờ tường bước về phía trước, hai gò má của anh ửng hồng, rõ ràng là đã uống không ít, chân cũng suýt bước hụt mấy lần, tuy Đoàn Sâm rất muốn xoay người bỏ chạy nhưng hắn lại không kìm lòng được mà nhìn anh.

Mái tóc dài buộc sau đầu xõa từ cổ xuống bờ vai, Diệp Bạch Tư đưa tay che miệng lại, cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn trong cổ họng.

Thân thể của anh đập mạnh vào tường, Đoàn Sâm không ngừng lùi về phía sau cho đến khi hắn va phải một cánh cửa.

Hướng này là nhà vệ sinh, đây là phòng chứa dụng cụ như xô đựng, cây lau nhà cũng như những thứ linh tinh khác.

Hẳn là Diệp Bạch Tư muốn đi toilet.

Đoàn Sâm mở cửa ra trốn vào bên trong.

Hắn định chờ cho Diệp Bạch Tư đi ngang qua rồi mới lặng lẽ bám theo tiếp.

Phòng dụng cụ tối tăm phủ đầy mùi nước khó ngửi, trên cây lau nhà còn có mùi ẩm mốc hôi hám. Nếu là trước đây, Đoàn Sâm sẽ không bao giờ ở nơi này dù chỉ một giây đồng hồ.

Thế nhưng hiện tại, hầu như toàn bộ sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào người bên ngoài cửa.

Tiếng bước chân chậm rãi truyền tới cho đến khi cánh cửa bị va đập một trận, Đoàn Sâm lập tức áp người vào cửa để ngăn anh vô tình mở ra.

Hình như là quần áo bị vướng vào tay nắm cửa nên nó lặng lẽ rung lên hai lần.

Sau đó là âm thanh leng keng của một vật gì đó rơi xuống đất.

Đoàn Sâm cúi đầu, xuyên qua ánh sáng từ khe hở dưới cửa, hắn nhìn thấy một cái cúc áo màu đen đang lăn vào bên trong.

Một bàn tay từ dưới cửa sờ soạng vào, thế nhưng khe hở quá lớn, bàn tay nọ không những không lấy được cúc áo mà còn đẩy nó vào trong sâu hơn.

Đoàn Sâm chậm rãi di chuyển bàn chân, nhẹ nhàng dùng mũi giày đá nó ra ngoài.

Diệp Bạch Tư ngồi ở bên ngoài, phản ứng của anh lúc này có phần chậm chạp, anh ngơ ngác nhìn chiếc cúc áo lăn đến chỗ mình một hồi, sau đó mới chậm rãi đưa tay nhặt lên, cẩn thận cất nó vào trong túi.

Bên ngoài dường như không có động tĩnh gì, Đoàn Sâm suy nghĩ một lát, hắn chậm rãi xoay nắm cửa định mở ra.

Ngay lúc đó, bàn tay của Diệp Bạch Tư cũng đang cầm lấy tay nắm cửa, anh muốn mượn lực để chống người đứng lên ——

Tay nắm bị ép xuống khiến cửa bật mở ra, cả người Diệp Bạch Tư ngay lập tức ngã vào trong một cách không thể kiểm soát.

Đoàn Sâm giữ chặt lấy bả vai của anh.

Thế nhưng đầu anh vẫn đập mạnh vào ngực hắn một cái nổ đom đóm mắt.

"A." Diệp Bạch Tư cau mày, anh giơ tay nắm lấy 'thứ' trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn lên.

Một bàn tay hư ảo chặn lấy tầm nhìn của anh, anh khẽ nghiêng đầu, bàn tay kia cũng lập tức di chuyển theo, qua lại vài lần như vậy, ngoại trừ một bàn tay ra thì căn bản anh không thể nhìn thấy rõ thứ trước mặt là gì.

Diệp Bạch Tư nhăn nhó, anh bất chợt kéo bàn tay nọ xuống, cố sức ôm nó vào lòng, sau đó tròn mắt nhìn đối phương.

"Đoàn, Đoàn Sâm."

Đôi mắt mông lung ngà ngà say của anh khẽ hấp háy, đánh thẳng vào Đoàn Sâm đang ngây người, ánh mắt của người nọ đột nhiên trở nên đau xót, hắn cứng đờ quay mặt sang một bên.

Diệp Bạch Tư gầy quá.

Đoàn Sâm bị anh nhìn đến mức gần như đình chỉ hơi thở, trong ngực hắn nhói lên một cơn đau.

Hắn không dám nói lời nào, cũng không dám đối diện với anh, mãi đến khi đối phương loạng choạng đẩy hắn một cái, dưới chân anh vô tình giẫm phải giày của hắn: "Sao anh lại ở đây?"

Bờ môi của Đoàn Sâm run lên, sắc mặt hắn tái nhợt, bàn tay khẽ buông lỏng, dường như cổ họng đã hoàn toàn bị một thứ gì đó bịt kín.

Diệp Bạch Tư kéo dài khoảng cách với hắn, thế nhưng gáy lại đột nhiên đập vào khung cửa phía sau, trái tim hắn run lên, bất chợt lại vươn tay ra đỡ lấy anh.

"Em muốn đi đâu?" Hắn nghe thấy âm thanh của mình khàn khàn, "Tôi đưa em đi."

"Không, không cần đâu." Diệp Bạch Tư lại khẽ đẩy hắn một cái, anh nói: "Tôi tự lo được rồi."

Khóe mắt Đoàn Sâm nóng lên, sau đó hắn nhìn thấy Diệp Bạch Tư nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng nói của anh vô cùng mềm mại: "Anh xem, tôi đã chăm sóc cho anh tốt như vậy mà."

Trước đây, chỉ cần Diệp Bạch Tư nói ra những lời này, hắn sẽ bị thuyết phục ngay lập tức, hắn sẽ để anh đi rồi trở về làm việc của mình, ngay cả khi hắn vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.

Thế nhưng hắn đã đặt niềm tin vào Diệp Bạch Tư từ lâu, hắn đã quen việc ăn trên ngồi trốc, hưởng thụ sự chăm sóc của đối phương giống như chuyện hiển nhiên, như thể một khi chăm sóc cho đối phương thì tức là đang hạ thấp mình vậy.

Diệp Bạch Tư đẩy hắn ra, tiếp tục lảo đảo đi về phía trước. Đoàn Sâm mò mẫm bám theo anh, bất chợt thấy chân anh mềm nhũn, sau đó người nọ ngã ngồi vào bên chân bị thương.

Hắn vội vàng chạy tới: "Diệp Diệp..."

Diệp Bạch Tư bị ngã đến choáng váng, Đoàn Sâm khom lưng đỡ anh dậy, hắn nhẹ nhàng nói: "Em đi đâu vậy, để tôi đưa em đi."

Bên chân kia hình như bị đau, Diệp Bạch Tư khẽ cau mày nhìn xuống phía chân mình, anh mở miệng oán giận: "Đau quá."

Đoàn Sâm không nhịn được nữa, hắn cúi người ôm anh đứng lên, dỗ dành bảo: "Ngoan, tôi đưa em về phòng nhé."

Diệp Bạch Tư ngẩng đầu, anh ngốc nghếch nhìn hắn một lúc, tầm mắt của Đoàn Sâm nhìn thẳng về phía trước, hắn vẫn không dám đối diện với anh, mãi đến khi Diệp Bạch Tư bắt đầu lặp lại câu nói kia một lần nữa: "Tôi không sao, anh xem, tôi đã chăm sóc cho anh tốt như vậy mà..."

"Này, Đoàn Sâm, Đoàn Sâm ơi." Anh vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cà vạt của Đoàn Sâm, "Tại sao anh, không thể, chăm sóc cho em một chút?"

Cả người Đoàn Sâm giống như bị một vật sắc nhọn nào đó tàn nhẫn xuyên qua, hắn cố gắng ôm lấy Diệp Bạch Tư đi về phía trước, thế nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.

"Xin lỗi..."

Hắn nhìn thẳng về phía trước, run rẩy nói: "Xin lỗi em."

Ba chữ đã từng rất khó nói nên lời, giờ phút này lại dễ dàng trượt ra khỏi cổ họng.

Hóa ra đây mới là điều mà Diệp Bạch Tư vẫn luôn giấu trong lòng.

Anh muốn nói, em đã chăm sóc cho anh tốt như vậy, tại sao anh lại chưa từng chăm sóc cho em?

Sao anh lại nhẫn tâm khiến một người đau đớn đến thế.

Anh không yêu em sao?

Sao anh có thể yêu em như vậy được?

Em đau lắm, em mệt lắm, em thật sự rất muốn được nghỉ ngơi.

Hy vọng anh cũng có thể chăm sóc cho em một chút.

Người phục vụ trên hành lang nhanh chóng tiến về phía hắn, đối phương lo lắng hỏi: "Thưa ngài, ngài có cần giúp đỡ gì không ạ?"

Đoàn Sâm gật đầu, hắn cố nén nghẹn ngào nói: "Phiền anh, mở giúp tôi một phòng dành cho khách."

Cửa phòng bị mở ra, Đoàn Sâm đặt Diệp Bạch Tư lên giường, cẩn thận lót đầu anh lên gối.

Cuối cùng hắn cũng lau mặt cho anh.

"Diệp Diệp..."

Diệp Bạch Tư nhắm mắt một lúc, sau đó anh bất chợt ngồi dậy, Đoàn Sâm vội vàng bế anh vào phòng tắm.

Khuôn mặt đỏ bừng vì say rượu của Diệp Bạch Tư trở nên tái nhợt vì nôn mửa, cả người anh xụi lơ nằm trên nền đất lạnh. Đoàn Sâm lấy nước dỗ anh súc miệng, giúp anh thay quần áo vô tình bị làm bẩn, sau đó hắn lại bế anh trở về giường.

Diệp Bạch Tư khi say vẫn rất yên tĩnh, ngoan ngoãn không hề ồn ào, chỉ ngơ ngác tròn mắt nhìn hắn.

Đoàn Sâm gọi người chuẩn bị canh giải rượu, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má của anh, "Diệp Diệp, em muốn cái gì, có thể nói cho tôi biết được không."

"Gì tôi cũng muốn hết..." Diệp Bạch Tư bất mãn nói: "Tôi sẽ rất mệt."

Cổ họng của Đoàn Sâm lại một lần nữa bị bịt kín.

"Anh, sao anh lại nhìn tôi như vậy." Diệp Bạch Tư đột nhiên thu hồi tầm mắt, anh chậm rãi nói: "Đừng giả vờ nữa... Đồ xấu xa."

Đoàn Sâm áp trán vào cạnh giường, không cách nào nói lời phản bác.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, cuối cùng người phục vụ cũng mang canh giải rượu đến, Đoàn Sâm bưng lại đây: "Diệp Diệp, em uống chút canh đi, nếu không sẽ đau đầu."

Diệp Bạch Tư nhẹ nhàng thở ra, Đoàn Sâm múc một muỗng canh thổi thổi, sau đó đưa đến bên miệng anh: "Diệp Diệp, nghe lời nào, được không?"

Diệp Bạch Tư mấp máy khóe môi, ngoan ngoãn mở miệng ra.

Anh uống được hai ngụm thì đưa mắt nhìn Đoàn Sâm, hỏi hắn: "Anh là ai?"

"Tôi ấy hả." Đoàn Sâm thổi canh đưa đến bên miệng anh, giống như đang dỗ một đứa con nít: "Em cho rằng tôi là ai?"

Trên má anh lộ ra lúm đồng tiền hình quả lê nhàn nhạt: "Là đồ ngốc."

Khóe môi Đoàn Sâm cũng cong lên, hắn dịu dàng nói: "Em nói đúng rồi, tôi chính là đồ ngốc."

Diệp Bạch Tư vươn tay chạm vào gò má ướt át của Đoàn Sâm, sau đó anh khẽ kéo da mặt hắn một chút: "Anh thầm mến tôi sao?"

"... Tôi yêu em."

"Vậy, vậy anh đừng dùng khuôn mặt của Đoàn Sâm nữa, để cho tôi thấy anh trông như thế nào đi."

Đoàn Sâm miễn cưỡng nở nụ cười: "Xin lỗi."

Hắn đút canh xong, Diệp Bạch Tư lại nhắm mắt lại, Đoàn Sâm nhẹ nhàng vỗ về đối phương, hắn nhìn khuôn mặt của anh, trái tim bị đào rỗng tuếch thoáng chốc lấp đầy sự thỏa mãn.

Rất muốn lên giường ôm anh một cái, nhưng lại sợ ngày mai anh vẫn nhớ được nên chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh chằm chằm.

Muốn ở bên cạnh anh cho đến khi anh tỉnh rượu, lại sợ sau khi anh tỉnh dậy sẽ mắng mình là đồ đạo đức giả.

Từng phút từng phút một trôi qua, đến buổi chiều, Đoàn Sâm gọi vào số điện thoại của Kế Sách.

Lúc đối phương vội vàng chạy đến thì trời đã nhá nhem tối, Đoàn Sâm mở cửa ra, Kế Sách lập tức nhìn người trên giường, sau đó y lại nhìn về phía hắn: "Ý của anh là?"

"Em ấy sắp tỉnh rồi, hẳn là sẽ không muốn nhìn thấy tôi đâu." Đoàn Sâm bảo: "Giao cho cậu đấy."

"Anh yên tâm giao cậu ấy cho tôi ư?" Sắc mặt của Kế Sách trở nên vi diệu: "Chuyện này không giống anh chút nào."

Đoàn Sâm không nói thêm gì nữa, hắn tránh sang một bên nói: "Không có sự cho phép của em ấy thì đừng làm những chuyện kỳ quặc."

Kế Sách không khỏi nở nụ cười: "Phải là sự cho phép của anh mới đúng chứ?"

Đoàn Sâm bỏ qua lời châm chọc của y, tuy bản thân đã gọi Kế Sách đến nhưng trong lòng hắn vẫn rất bất an, vì thế hắn lẳng lặng dựa vào cửa bên cạnh, còn Kế Sách thì đứng trước cửa sổ.

Hai vị trí này kết hợp với người đang ngủ say trên giường tạo thành một hình tam giác kỳ dị.

Hai người tỉnh táo không nói thêm lời nào.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, người trên giường mới bắt đầu động đậy.

Giống như đã chuẩn bị xong xuôi từ trước, Đoàn Sâm mở cửa rời đi.

Cách đó không xa, Nhạc Lan dường như đã đứng đợi rất lâu, y vừa thấy hắn bước ra thì khóe môi lập tức cong lên: "Chúc mừng Đoàn tổng có một ngày tuyệt vời nhé."

Đoàn Sâm chắp tay phía sau lưng, hắn chậm rãi bước đến nói, "Đúng là hôm nay phải cảm ơn cậu thật."

"Anh em mà." Nhạc Lan khoát tay, y khiêm tốn bảo: "Chuyện nhỏ như con thỏ."

"Đã ký hợp đồng chưa?"

"Với Diệp Bạch Tư á hả?" Nhạc Lan nói: "Tất nhiên là rồi, cậu ta là đối tác hiếm hoi cho phương án hoàn hảo phù hợp với tôi mà."

"Vậy thì tốt."

"?"

Đoàn Sâm bẻ ngón tay một chút, sau đó tàn nhẫn nện một quyền vào mặt y.