Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

Chương 10




Điện thoại cá nhân của Diệp Bạch Tư trước kia luôn mở 24/7, để khi Đoàn Sâm cần anh thì hắn luôn có thể tùy ý gọi đến bảo đi.

Hiện tại không cần làm việc cho Đoàn Sâm nữa, Diệp Bạch Tư tự động đặt điện thoại vào chế độ không làm phiền. Dù sao bây giờ là Diệp Bạch Ngọc ở bên cạnh anh, anh cũng không cần phải quan tâm đến chuyện gì khác.

Lại một ngày thức dậy theo đồng hồ sinh học, Diệp Bạch Tư theo thói quen đi vào phòng bếp.

Diệp Bạch Ngọc nhỏ hơn anh mười tuổi, lại thêm việc hai chân không được vận động đầy đủ, thân là anh trai nhưng anh lại không thể chăm sóc tốt cho cậu, bây giờ đã trở lại rồi, anh muốn bồi bổ cho thân thể của đối phương thật tốt.

Cũng may là hiện giờ bọn họ cuối cùng cũng không phải lo cơm ăn áo mặc, có một ngôi nhà lớn, bản thân anh cũng có công việc. Thật ra đối với Diệp Bạch Tư mà nói, việc kiếm bao nhiêu tiền chỉ xếp thứ hai, hy vọng lớn nhất của anh chính là Diệp Bạch Ngọc có thể đứng lên được.

Tất nhiên là... còn một chuyện nữa.

Anh đánh bông trứng, trong con ngươi đen nhánh thoáng có một tia sắc nhọn âm trầm.

Sau khi ăn xong, Diệp Bạch Tư mở điện thoại lên, phát hiện trên đó có hơn chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ những dãy số khác nhau.

...

Biệt thư Tiêu Sơn. Đoàn Sâm cũng đã tỉnh giấc, hắn mặc bộ đồ mà hôm qua đứng chọn cả buổi mới ra, mang theo bọng mắt đen thùi xuống lầu ăn cơm, lúc rời đi trên người còn phủ một tầng áp suất thấp.

Bà Lưu nhỏ giọng hỏi chú Ngô: "Hình như tối qua thiếu gia ngủ không ngon lắm thì phải."

"Ừm..." Vẻ mặt chú Ngô phức tạp: "Tinh thần không tốt, cũng không phát hiện cà vạt bị lệch."

"Thế nhưng hôm nay cậu ấy ăn được nhiều hơn hôm qua một chút." Bà Lưu nói: "Xem ra ngày hôm qua cậu ấy không ăn gì cả, hẳn là rất đói bụng."

"Haiz." Chú Ngô thở dài: "Cũng không biết Diệp Diệp có còn trở lại hay không nữa."

Bà Lưu nói: "Dù sao thì tôi chắc chắn là cậu ấy sẽ không trở lại đâu."

Ấn tượng của bà đối với Diệp Bạch Tư là im lặng hiểu chuyện, thế nhưng sự im lặng nhẫn nhịn này của Diệp Bạch Tư chỉ khiến cho Đoàn Sâm ngày càng không coi ai ra gì, Diệp Bạch Tư ở bên cạnh hắn sống rất vất vả.

Chú Ngô thở dài, nếu Diệp Bạch Tư thật sự không trở lại, ông cũng thật sự có thể hiểu được. Chỉ là thiếu gia có hơi đáng thương, ngày hôm qua bảo ông mua một hơi hơn hai chục cái sim điện thoại, cũng không biết rốt cuộc có nói chuyện được với Diệp Bạch Tư không nữa.

Ông chợt nhớ ra điều gì đó, nói: "Hôm qua thiếu gia ngủ trong phòng của Diệp Diệp, lát nữa bà nhớ thu dọn đấy."

"Ừm." Bà Lưu đáp lại, sau khi bà dọn dẹp phòng bếp xong xuôi thì lên lầu. Đoàn Sâm không cho phép bất cứ ai vào phòng hắn ngoại trừ Diệp Bạch Tư, thế nhưng Diệp Bạch Tư thì không có cái tật xấu kia, bà Lưu lờ mờ cảm thấy sở dĩ thiếu gia đổi phòng ngủ là vì hắn sợ mình sẽ phải mất mặt gọi bà vào dọn dẹp, dù sao trước kia cũng chính mồm hắn nói bà không được vào đó lộn xộn.

Đây cũng chính là do nuông chiều thành quen thói, giờ không có Diệp Bạch Tư nữa, để xem hắn còn to mồm quái gở kiểu gì.

Bà đẩy cửa phòng Diệp Bạch Tư ra, sắc mặt nhất thời cứng đờ.

Chăn bị ném xuống đất, chiếc váy champagne dài cuộn thành một cục quăng trước cửa sổ, ghế bị chổng ngược lên trời, chiếc đồng hồ giả cổ mà Diệp Bạch Tư yêu thích đã bị ngũ mã phanh thây, điện thoại mới mua hôm qua đã gần như bể nát màn hình, trên tường còn có dấu vết của thứ gì đó bị đập vỡ.

Cái này...

Bà Lưu lặng lẽ giơ điện thoại lên quay một đoạn video ngắn.

Dĩ nhiên bà không dám truyền ra ngoài loại chuyện như thế này, cho nên cuối cùng người duy nhất biết tin chỉ có Hứa Tâm Nguyệt, bà lập tức ngồi dậy, lột mặt nạ đang đắp trên mặt xuống rồi bộp bộp bộp chạy xuống lầu: "Đoàn Cao Sơn! Đoàn Cao Sơn! Ông mau nhìn con trai của ông phá nhà đây này!"

Đối với bố Đoàn, việc Đoàn Sâm phá nhà không có gì ghê gớm, thế nhưng hôm nay đã là ngày thứ hai Diệp Bạch Tư rời đi rồi, còn Đoàn Sâm thì vẫn đang phá nhà... Điều đó có nghĩa là Diệp Bạch Tư đã chọc giận hắn, mà quan trọng nhất là một khi Đoàn Sâm bị chọc giận thì hắn sẽ không thể dễ dàng xuống nước trước, và nếu Diệp Bạch Tư đã dám chọc giận hắn thì hiển nhiên là anh cũng không có ý định trở về.

Nhưng lúc đó ông đã đánh cược ba ngày, sau ba ngày nếu Diệp Bạch Tư vẫn chưa trở về thì chắc chắn Hứa Tâm Nguyệt sẽ đuổi ông đi dọn nhà vệ sinh mất.

Trong nháy mắt Đoàn Cao Sơn đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, trước khi Hứa Tâm Nguyệt đưa ra đề xuất đi tìm Đoàn Sâm thì ông đã chủ động lo việc vặt: "Chuyện này cứ để tôi giải quyết, bà không cần phải lo."

Ông ngồi xe hơi đến Thiên Cự, buồn bực cau mày.

Không thể nào, đã là ngày thứ hai rồi, với bản lĩnh của Đoàn Sâm thì hẳn là không nên dừng lại ở giai đoạn bất lực phẫn nộ chứ nhỉ?

...

Thời điểm Đoàn Sâm tới công ty, Tạ Ninh cẩn thận nhắc nhở hắn: "Cà vạt bị lệch ạ."

Ám khí trên người Đoàn Sâm quá nặng nề, hắn sửa lại cà vạt rồi sải bước vào thang máy riêng, sau khi đến văn phòng thì đôi mắt vẫn không ngừng đau xót, hắn đành phải lấy thuốc nhỏ mắt ra cố gắng xoa dịu.

Hắn miễn cưỡng xốc lại tinh thần rồi bắt đầu làm việc, thế nhưng cả đêm không ngủ, mí mắt càng lúc càng khô khốc, chưa đến hai tiếng sau, Đoàn Sâm mạnh mẽ nhắm mắt lại, nặng nề tựa vào lưng ghế.

Thời điểm này lúc trước, hắn có thể gọi điện cho Diệp Bạch Tư, bảo anh làm bữa trưa mang đến, nhân tiện giúp hắn ấn huyệt trên đầu.

Diệp Bạch Tư đã tận tâm học qua trị liệu, ngón tay anh tuy mềm nhưng lại rất có lực, cơ thể luôn mang theo một mùi hương thơm mát, hắn chỉ cần hít thở không khí bên người Diệp Bạch Tư là đã có thể nhanh chóng thả lỏng.

Trên người Diệp Bạch Tư có một loại ma lực rất thần kỳ, chỉ cần có anh ở bên cạnh thì dù mệt mỏi hay áp lực đến đâu cũng đều có thể dễ dàng thuyên giảm.

Hắn vô thức sờ lấy điện thoại, đầu ngón tay vừa chạm tới, bên thái dương lại nổi lên một trận đau nhức.

Còn tìm cái gì nữa, bộ dạng hiện tại của hắn đều nhờ ơn Diệp Bạch Tư ban tặng chứ đâu!

Trong lòng hắn cứ một chốc lại nghĩ Diệp Bạch Tư thật là tốt, một chốc lại nghĩ đến đủ thứ chuyện không hài lòng trong hai ngày nay, đang đau đầu muốn chết thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Hắn bỗng chốc mở to mắt, đầu vẫn tựa trên lưng ghế, ánh mắt nhìn chiếc đèn chùm trên đỉnh đầu.

Thật ra trong lòng hắn vẫn còn ôm một tia hy vọng, có lẽ là do hôm qua Diệp Bạch Tư ngủ quên, đợi anh tỉnh dậy rồi thì nhất định sẽ gọi lại cho hắn.

Dù gì đi nữa, làm sao Diệp Bạch Tư có thể không bắt máy của hắn được? Cho dù anh tức giận đến mấy, nhìn thấy mình kiên trì gọi cả chục cuộc như thế thì cũng phải nguôi ngoai thôi.

Người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế tựa lưng vào ghế mặt hướng lên trời, chậm rãi đưa tay mò tới điện thoại.

Nếu là Diệp Bạch Tư, trước tiên hắn phải nói câu gì đây? Quên đi, chỉ cần anh xin lỗi thì hắn sẽ không nổi giận với anh nữa.

Hắn chậm rãi giơ điện thoại lên, ánh mắt ôn hòa rơi vào dòng chữ trên màn hình.

Đầu vừa mới dịu đi một chút lại bắt đầu bùng nổ cơn đau, trong mắt cũng nhanh chóng phủ một tầng băng giá.

Vẻ mặt hắn không chút thay đổi đặt ở bên tai, giọng nói của Đoàn Cao Sơn từ bên trong truyền đến: "Xuống dưới đi, bố mang con đi tìm Diệp Diệp."

Tìm Diệp Bạch Tư sao? Hôm qua hắn đổi hơn chục cái sim điện thoại, ngón tay gảy (sim) ra đến mức đau nhói, thế nhưng tới giờ này rồi mà Diệp Bạch Tư vẫn chưa phản hồi hắn, làm sao hắn có thể chủ động tự đưa mình tới cửa rước nhục cho được?!

Đoàn Sâm cười lạnh một tiếng: "Bố biết nhà của em ấy ở đâu à?"

Không ngờ Đoàn Cao Sơn lại hỏi ngược lại một câu: "Con không biết nhà của thằng bé ở đâu hả?"

Trong ấn tượng của Đoàn Sâm, nơi Diệp Bạch Tư sống rất tồi tàn, hắn chỉ đến đó duy nhất một lần là vì em trai của Diệp Bạch Tư muốn gặp hắn. Nhưng đó đã là chuyện của bảy năm trước rồi, bây giờ chỗ đó còn tồn tại không hắn cũng không biết.

Có quỷ mới biết tại sao hắn lại chấp nhận bỏ công việc mà lên xe của bố mình. Hắn là một thương nhân, hiện tại trạng thái của hắn không ổn, hắn cần Diệp Bạch Tư, ít nhất là trước mắt Đoàn Sâm đã tìm được một lý do chính đáng cho mình. Để Diệp Bạch Tư trở lại một thời gian thôi, chờ hắn tìm được người thích hợp khác rồi sẽ đưa cho anh một khoản tiền để tiễn anh đi.

Nếu anh đã không bắt máy như vậy, hắn đích thân tới tận nhà thì hẳn là sẽ có thể nói chuyện chứ nhỉ?

Chẳng qua là vì muốn khôi phục lại cuộc sống bình thường của mình mà thôi, đây không tính là chủ động, cũng không tính là tự rước lấy nhục.

Sau khi hai bố con ngồi vào xe, đầu óc của Đoàn Sâm rất hỗn loạn, hắn liên tục tự hỏi bản thân tại sao mình lại lên xe như thế này, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt dò xét của bố Đoàn.

Mới hai ngày thôi, Diệp Bạch Tư mới đoạn tuyệt có hai ngày thôi, Đoàn Sâm đã biến mình thành cái bộ dạng này rồi, quần áo đang mặc cũng chưa được ủi sao? Tay áo bên trong nhăn nhúm hết cả lên.

Còn bộ quần áo này, trông có vẻ khá mới nhưng dường như là đồ của năm ngoái. Lúc Diệp Bạch Tư còn ở bên cạnh, hắn sẽ không bao giờ mặc lại quần áo cũ.

Bố Đoàn có cầm quả bóng thái cực quyền trong tay cũng có thể nhận ra rằng mọi chuyện không ổn, có lẽ điều mà Hứa Tâm Nguyệt lo lắng là rất hợp lý.

"Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?"

"Nơi em trai Diệp Bạch Tư sống." Bố Đoàn nói: "Sao, con chưa từng đến đó à?"

Đoàn Sâm cau mày, quả thực hắn chưa từng đặt chân đến, thậm chí hắn còn không nhớ em trai của Diệp Bạch Tư tên là gì hay trông như thế nào.

Xe tiến vào một khu biệt thự nhỏ, Đoàn Sâm quan sát cảnh vật dọc đường, nói: "Em ấy mua nhà ở chỗ này sao?"

"Đây cũng là chuyện bố muốn nói với con, con có biết bao nhiêu là căn nhà đứng tên mình, nếu con cho thằng bé một căn thì nó đâu cần phải ra ngoài mua nhà nữa?"

Đoàn Sâm hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, Diệp Bạch Tư ở cạnh hắn, tất nhiên những nơi hắn ở sẽ không thể thiếu Diệp Bạch Tư, cho nên không cần thiết phải làm những chuyện thừa thãi như mua nhà ở bên ngoài như vậy.

Trong lòng hắn cảm thấy khó chịu: "Em ấy mua nhà cũng không nói cho con biết gì hết."

Đoàn Cao Sơn lại liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt dần dần hiện lên chút lo lắng.

Ông phát hiện dường như mình đã rất mù quáng tin tưởng vào Đoàn Sâm, ba ngày... Thật sự có thể dỗ con dâu trở về sao?

Không được, ông là người có uy tín có danh dự, từ trước đến nay chưa từng lật xe, dù thế nào đi nữa thì trong vòng ba ngày nhất định phải mang được người trở lại.

Ông ngồi thẳng dậy, Đoàn Sâm vô thức quay mặt sang, hắn nghi hoặc nói: "Sao lần này Người lại quan tâm đến chuyện của con thế?"

"Này." Bố Đoàn nói: "Không phải mày là con trai của bố sao, bố con chúng ta cùng chung một lòng, cùng vinh cùng nhục, bây giờ trong lòng mày đang cảm thấy thế nào thì ông đây là người hiểu rõ nhất chứ ai."

Những chuyện xảy ra trong hai ngày nay rõ rành rành trước mắt, cổ họng Đoàn Sâm nghẹn lại, trong lòng có chút cảm động, hắn quay mặt đi, trầm giọng nói: "Em ấy có đi hay không thật ra cũng chẳng ảnh hưởng gì đến con cả."

Xe nhanh chóng đến nơi, bố Đoàn vỗ vỗ vai hắn nói: "Chính là nhà này, đi thôi."

Đoàn Sâm xuống xe, ánh mắt rơi trên một căn nhà nhỏ hai tầng kiểu phương Tây tinh xảo trước mặt, giơ tay chỉnh trang lại quần áo, bình tĩnh bước qua, sau đó ấn chuông cửa.

Lúc này Diệp Bạch Tư và Diệp Bạch Ngọc vừa mới ăn cơm xong, Diệp Bạch Tư đang ngồi trước máy tính nói chuyện công việc với Kế Sách, Diệp Bạch Ngọc nhàn nhã nghịch điện thoại, vừa nghe thấy tiếng động thì cậu lập tức thúc xe lăn đến bên cạnh màn hình điện tử nối với chuông cửa trên tường.

Cậu thuận tay mở lên, trên màn hình hiện ra một cái túi áo âu phục màu xám, cậu vừa thắc mắc người này là ai vừa thân thiện đón tiếp: "Xin chào."

Khi giọng nói truyền đến, Đoàn Sâm nhận ra đây hẳn là Diệp Bạch Ngọc. Hắn lại lưu ý vị trí của camera một chút, lui về phía sau một bước, hướng mặt mình vào màn hình, nói: "Tôi đến tìm Diệp Bạch Tư."

Đoàn Sâm không nhớ rõ Diệp Bạch Ngọc là người nào, nhưng hắn đối với Diệp Bạch Ngọc giống như sét đánh bên tai.

Trong phút chốc, cậu đột nhiên nhớ đến năm năm trước mình đã bị biệt thự Tiêu Sơn quay lưng như thế nào.

Khuôn mặt tươi cười của cậu lập tức trở nên nghiêm túc, cậu quay đầu lại liếc nhìn về phía Diệp Bạch Tư, dùng giọng nói không thể nghe thấy hỏi: "Anh là ai?"

Đoàn Sâm cau mày, cố gắng nhìn vẻ mặt của đối phương qua camera, nói: "Tôi là Đoàn Sâm."

"A!" Tròng mắt của Diệp Bạch Ngọc chuyển động, cậu nói: "Anh chính là cái người, cái người..."

Cái cau mày của Đoàn Sâm dịu đi, có vẻ như Diệp Bạch Tư đã nhắc đến mình với em trai, vậy thì tình hình khá hơn rồi.

"... Cái người tấu nói* phải không?" Diệp Bạch Ngọc cố ý nói: "Anh trai tôi thật sự mời anh đến cơ đấy!"

* [说相声]: Một loại khúc nghệ của Trung Quốc, dùng lời nói vui, hỏi đáp hài hước,... nhằm châm biếm thói hư tật xấu.

Đoàn Sâm: "."

Hắn hoài nghi là mình đang bị nhắm vào.

Nhưng hắn biết rất rõ rằng mục đích của mình là gặp Diệp Bạch Tư, cho nên quá trình không quan trọng, chỉ cần gặp là được.

Vì thế hắn thuận theo đáp: "Đúng là tôi rồi, tôi có thể vào được không?"

Trò đùa không có hiệu quả, Diệp Bạch Ngọc mím môi, cậu siết chặt ngón tay, không cam lòng trừng mắt nhìn người đàn ông bất động trên màn hình.

Mãi đến khi từ phía sau truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: "Cúp máy đi."

Diệp Bạch Ngọc sửng sốt, cậu vô thức nói: "Là Đoàn Sâm đó anh."

"Không sao." Diệp Bạch Tư nói: "Không quan trọng."

Vẻ mặt của Đoàn Sâm trên màn hình không có gì thay đổi, thế nhưng Diệp Bạch Ngọc dám chắc là hắn đã nghe thấy rất rõ anh nói gì.

===

Anh Anh: Đây không phải là sự thật, làm sao tôi có thể không quan trọng được?

Diệp Diệp: Có cái rắm.