Editor: Anbel
"A....Đừng...."
Phương Dạ Âm phát ra một chút âm thanh thở dốc nhỏ bé.
Bên ngoài cửa xe bóng người tới lui liên tục, có một số người hiếu kỳ nhìn về phía cửa kính, cho dù cậu biết rõ cửa sổ là cửa kính một chiều nhưng nó vẫn cho cậu cảm giác như đang bị người khác nhìn thẳng vào người.
Da thịt cậu tái nhợt nhưng lại không thể kìm nén lại phản ứng sinh lý mà ửng đỏ lên, dáng vẻ kiều diễm ướt át làm đê mê thần trí của người đối diện.
"Như thế không được đâu Âm Âm".
Giọng nói Tần Việt Phương khàn khàn, mang theo hơi thở nặng nề ái muội cười khẽ.
"Không thay quần áo thì làm sao có thể đi tham gia tiệc được chứ."
Tần Việt Phương đem hai chân của Phương Dạ Âm kéo qua, cả người cậu ngồi lên đùi hắn, hắn thì quần áo chỉnh tề còn áo cậu thì đã bị kéo ra một chút, lộ ra non nửa da thịt trắng nõn mềm mại, bên hông bị tay hắn nắm chặt, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được lực độ mạnh mẽ như thế nào.
"Sao lại gầy đến như vầy, có phải là không ăn uống đầy đủ phải không?"
Mặc dù xúc cảm trên tay vẫn rất tốt nhưng mà nếu có thêm tí thịt thì sẽ thoải mái hơn, Tần Việt Phương híp mắt nghĩ thầm, tí nữa về nhà phải dặn dì Lưu làm thêm thật nhiều thức ăn bồi bổ cho chim sẻ nhỏ mới được.
Phương Dạ Âm lắc lắc cái đầu nhỏ, môi mỏng hồng hào mím lại thành một đường, Tần Việt Phương đột nhiên cảm thấy có chút xúc động muốn cạy mở đôi môi đó ra liếm láp.
Hắn duỗi tay nâng cằm Phương Dạ Âm lên, tay kia vẫn luôn ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của cậu, cúi người xuống lập tức mạnh mẽ hôn lấy môi cậu.
Mang theo ý vị mãnh liệt xâm nhập, lực đạo liếm láp trong môi hắn mạnh lên, hắn hài lòng mà nheo đôi mắt lại, dù đã nuôi chú chim nhỏ này lâu đến như vậy rồi mà hương vị của cậu vẫn luôn ngọt ngào khiến hắn không chịu nổi.
Phương Dạ Âm chỉ có thể khoác hai tay vô lực lên vai hắn, nắm chặt áo hắn, hai con mắt ngập nước mang theo ý vô lực không chút nào phản kháng mà nhu nhược cầu xin hắn tha cho, thật là một báu vật khiến người khác say mê.
Ánh mắt Tần Việt Phương hơi tối lại, hắn cảm giác nửa người dưới của mình nhanh chóng dâng lên lửa nóng liền lập tức buông tha đôi môi mềm của cậu.
Nếu không phải chiều nay có một buổi tiệc nhỏ, hắn thật sự liền muốn ở chỗ này cởi hết quần áo của cậu, khiến cậu phơi bày ra hết vẻ đẹp của mình cho hắn xem.
Tần Việt Phương cười khẽ duỗi tay vỗ về chơi đùa với gò má mềm mại của Phương Dạ Âm, giọng nói khàn khàn: "Tạm thời bỏ qua cho cậu."
~~~~~~~~~~~~
Nói là một buổi tiệc nhỏ nhưng thật chất lại không cần thiết lắm.
Chỉ là đôi khi trên thương trường thì việc gặp mặt các đối tác buôn bán khá là quan trọng.
Lúc Tần Việt Phương mang theo Phương Dạ Âm tiến vào buổi tiệc, bàn rượu hình như đã đổi qua hai ba lần, phần lớn người uống đều có chút say khướt.
Trong những người này có người mấy ngày trước vừa mới thu mua được một công ty giải trí, hôm nay lại cố tình mang theo bên người mấy cô nàng xinh đẹp, gần như là mỗi người đều có mấy cô thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi vây quanh, còn có hai ba cậu thanh thiếu niên trẻ tuổi, ngoại hình tuổi tác nào cũng có đầy đủ hết.
Những người được mang tới đây đều có gia cảnh trong sạch, nếu được người nào nhìn trúng rồi mang về qua đêm thì không chừng đó chính là cơ hội đổi đời của họ.
Tần Việt Phương vừa đến đã đón nhận được rất nhiều sự nhiệt tình hoan nghênh, mọi người trong bữa tiệc cơ hồ đều đứng lên chào mừng hắn.
"Đại ca đến rồi, hai người còn không mau chóng đến tiếp Tần thiếu ngồi.
" Một người đàn ông vội vàng đứng lên nhanh tay đẩy một nam một nữ đến bên cạnh hắn.
Phương Dạ Âm ngước mắt nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.
Đó chính là em họ của hắn, cũng là người được hắn tín nhiệm nhất, anh ta được giao cho xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty, Tần Việt Phương không thể nào cùng một lúc quản lý được hết mọi việc vì vậy hơn phân nửa công việc đều được giao cho anh quản lý.
Tất cả mọi người ở đây hầu hết đều nghe nói qua về Phương Dạ Âm, họ biết rõ gần đây Tần Việt Phương rất yêu thích cậu cho nên gọi đến hai người có ngoại hình khác biệt so với Phương Dạ Âm.
Một là nữ nhân vẻ ngoài có phần diễm lệ thậm chí là quyến rũ, trước lồi sau lõm gợi cảm như một tiểu yêu tinh, người còn lại là thiếu niên có vẻ hơi trầm tính cùng khuôn mặt tinh xảo hấp dẫn tầm nhìn người khác.
Hai người đều không hề thua kém Phương Dạ Âm, Tần Việt Phương trên miệng mỉm cười, một tay ôm Phương Dạ Âm ngồi xuống rồi không nói thêm gì cả.
Hai người kia lập tức vui mừng ra mặt, vội vàng ngồi vào bên cạnh bọn họ.
~~~~~~~~~~~~.