Editor: Anbel
Khi Phương Dạ Âm bước vào trong lớp, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào người cậu.
Nhắc mới nhớ, Phương Dạ Âm cũng là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn, từ ngày đầu tiên xuất hiện ở vườn trường liền tập trung được rất nhiều sự chú ý.
Cậu lớn lên xinh đẹp, tính cách tốt lại giàu có, mỗi lần đi học cậu đều được đưa đón bằng những chiếc xe hàng hiệu nổi tiếng.
Nhưng vấn đề là cậu không quá thích nói chuyện, đối với các hoạt động trong lớp, nếu không bắt buộc phải đi liền không đi.
Mà thân thể cậu dường như cũng không được tốt lắm, thường xuyên xin nghỉ để dưỡng bệnh.
Dần dần quan hệ đối với các bạn trong lớp càng thêm xa cách, mọi người xem cậu như là một đóa hoa cao lãnh, họ chỉ dám nhìn từ xa, không dám đến gần mà đùa dỡn với cậu.
Phương Dạ Âm cũng không thèm để ý đến những thứ đó, cậu tùy ý tìm một vị trí trong góc lớp mà ngồi, mở cuốn sách giáo khoa ra và bắt đầu nhìn ngây ngốc ra ngoài cửa sổ.
~~~~~~~~~~~~
Tính tình Tần Việt Phương ác liệt như thế nào hắn đều biết rõ.
Hắn trước kia từng bao nuôi một chú chim sơn ca nhỏ, nàng có khuôn mặt diễm lệ, giọng hát nhẹ nhàng, ước mơ lớn nhất của nàng đó chính là tiến vào ngành giải trí làm minh tinh.
Nhưng đáng tiếc là mặc dù nàng có cố gắng đến mức nào đều không thể nào tiến tới được vị trí đó, thậm chí Tần Việt Phương cũng đã mất rất nhiều thời gian để giúp nàng giải quyết phiền phức.
Về sau bởi vì uống rượu quá nhiều dẫn đến tổn thương đến giọng hát, khiến nàng không thể nào hát ra giọng hát ngọt ngào được nữa.
Mà tất cả những chuyện này đều là một tay hắn gây ra.
Có lẽ là do hắn cực kỳ thích nhìn bộ dạng con mồi giãy dụa trong lòng bàn tay mình, hoặc cũng có thể là do hắn không thích nhìn đồ vật của mình bị chia sẻ ra ngoài cho người khác nhìn ngắm, Tần Việt Phương tạo ra không biết bao nhiêu là cạm bẫy, đợi đến khi đối phương không thể nào kiềm chế được mà rơi vào lồng giam ngọt ngào của hắn, chờ đến khi đôi cánh đều bị dính đầy đường mật đến nỗi không thể bay được nữa, hắn sẽ vứt bỏ đối phương đi mà không có một chút thương tiếc nào.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Phương Dạ Âm hững hờ nhìn lá cây lay động ngoài cửa sổ, chẳng lẽ đây chính là báo ứng của hắn sao?
"....!"
Bỗng dưng bịch một tiếng, cái bàn run lên mãnh liệt, Phương Dạ Âm liếc một chút về phía người gây ra âm thanh ồn ào đó.
Phát ra âm thanh đó chính là một cái túi của một tên nào đó, cũng không biết bên trong đó chứa đựng thứ gì mà nện lên bàn lại phát ra âm thanh lớn đến như vậy.
Người đến cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống cạnh Phương Dạ Âm, cái ghế bị cậu ta ngồi mạnh đến rung lên.
"Ha, thật hiếm thấy nha, tiểu công tử của chúng ta hôm nay vậy mà lại đi học à."
Giọng nói của người này sắc bén mà lệch tông, vừa nghe vào đã cảm thấy không thoải mái, huống hồ giọng điệu của cậu ta mang theo ý trào phúng rõ ràng.
Tiếng chuông học vang lên, Phương Dạ Âm chậm rãi đổi sang cuốn sách mới, không chút nào quan tâm đến lời nói của cậu ta.
Người bên cạnh càng phát ra ý cười, thấp giọng nói:
"Nhóc câm, trong lòng có phải đang tức giận lắm không, có bản lĩnh thì chửi tôi thử xem?"
Phương Dạ Âm vẫn bơ đẹp cậu ta.
"Này~ Sao hôm nay cậu rảnh rỗi đến học thế?"
"Vị kia nhà cậu không bắt cậu ở bên nữa à? Không phải là bị thất sủng rồi chứ? Ha ha..."
"Cậu nhìn cậu xem, mặt mũi sáng sủa đẹp đẽ thế này, nhưng hai chúng ta ai sống tốt hơn ai chứ~"
Người có ác ý luôn thích đi bắt nạt những kẻ thảm hại hơn chính mình.
Người này tên là Lâm Văn Dương, kể từ khi cậu phát hiện ra giọng nói của Phương Dạ Âm có chút vấn đề, cậu ta liền thích dính lấy Phương Dạ Âm sau đó hết lần này đến lần khác mà chế nhạo cậu, tựa hồ như làm như vậy cậu ta sẽ cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Trong thời gian một tiết học, cậu ta thường xuyên phải châm chọc cậu vài câu, cậu ta lớn lên nhìn không có khó coi, chỉ là đôi khi nhìn vào mọi người cậu ta đều lộ ra một cảm giác cực kì bất cần.
Phương Dạ Âm thật ra cũng chẳng cảm thấy những lời nói đó có chút giá trị gì, nhưng cậu lại bị cậu ta nói đến mức cảm thấy thật phiền.
"Không dám phản bác à? Sao cậu không nói gì thế nhóc câm~"
Phương Dạ Âm lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi nghiến răng nói thẳng: "Ồn ào."
Âm thanh của cậu rất thấp, nhưng là đang trong lúc học nên giọng nói như vậy cũng không có khác thường.
Sắc mặt Lâm Văn Dương trầm xuống, cậu ta cắn răng nói: "Nhóc câm thối, cậu..."
"Hoặc là câm miệng hoặc là cút đi." Phương Dạ Âm cho cậu ta một ánh mắt cười như không cười, âm thanh khàn khàn lại mang theo ý lạnh lẽo.
"Tôi có thể khiến cậu cút đi rất xa."
Lâm Văn Dương lúc này không nói nữa, Phương Dạ Âm lạnh lùng quay đầu đi sau đó lại tiếp tục ngây ngốc ngắm nhìn ngoài cửa sổ.
Lâm Văn Dương hung dữ nhìn chằm chằm sợi tóc mềm trên lưng cậu, hận tới mức nghiến cả răng lợi.
Hôm nay chỉ học có mỗi buổi sáng, tan học rồi Phương Dạ Âm vừa ra khỏi cổng liền thấy chiếc xe quen thuộc đậu trước cổng, trong xe có bóng người mơ hồ, không cần bước vào xe cậu cũng biết đó chính là ai.
~~~~~~~~~~~~~~
Anbel: No zuo no die why you try =)))).