Editor: Anbel
Tần Việt Phương đen mặt bước vào trong phòng, biểu tình mọi người trong phòng có chút kỳ quái nhưng không dám biểu lộ quá mức, nhìn thấy hắn tiến vào, mọi người không ai dám lên tiếng gì cả.
Tần Việt Phương hít sâu một hơi, giật giật khóe miệng.
"Coi rất vui đi?"
"Phụt." Triệu Tuyên nhịn không nổi bật cười, đây là lần đầu tiên anh thấy bộ dạng hắn ngã thành chó ăn cứt! Thật sự nhịn không được! Thật hối hận tại sao lại quên chụp ảnh a! Ha ha ha ha!
Triệu Tuyên cười không ngừng, còn hung hăng nhìn về hướng giữa hai chân hắn, bằng mắt thường cũng có thể nhận ra sắc mặt của Tần Việt Phương càng ngày càng đen.
Chu Viên Viên ho nhẹ một tiếng, cô lên tiếng nói: "Cậu yên tâm, chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho cậu."
"Ha ha ha ha ha!"
Triệu Tuyên cười càng lúc càng lợi hại, dựa vào ghế mềm, cả người và ghế đều run lên như nhau.
Tần Việt Phương lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn anh một cái sau đó quay đầu nhìn về phía người vẫn luôn im lặng – Thẩm Ngôn Sướng, chau mày lại.
"Có đưa ra được kết luận hay chưa?"
Một màn này chính là do Thẩm Ngôn Sướng đề nghị, ban đầu tính làm sao cho kích động tình trạng phát bệnh của Phương Dạ Âm, càng kịch liệt càng tốt, nhưng không hề nghĩ tới sẽ xuất hiện việc ngoài ý muốn như vậy.
Tần Việt Phương cảm giác giữa hai chân của mình vẫn còn ẩn ẩn đau, sắc mặt càng thêm không tốt.
Chim sẻ nhỏ học theo diều hâu cách cắn người à!
Thẩm Ngôn Sướng xoay ngòi bút, bộp một tiếng khép lại cuốn sổ.
"Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng thật ra cũng thu hoạch được không ít tin tức."
Thẩm Ngôn Sướng có chút hứng thú mà chỉ chỉ vào mặt kính.
Thông qua mặt gương màu đen thấy rõ những gì ở phòng bên kia, Phương Dạ Âm ngồi trong phòng, hai chân cậu trần trụi đạp trên ghế sô pha, hai tay ôm nửa đầu gối, ánh mắt nhìn thẳng xuống phía dưới, tựa hồ như đang ngẩn người.
Cả người như một con chim nhỏ không có chỗ ẩn núp ngồi co ro lại, dùng lông cánh còn sót lại bao vây lấy chính bản thân mình.
Nếu như chú ý nhìn kỹ có thể thấy đôi tay cậu có chút run rẩy.
Tần Việt Phương nheo mắt lại, "Vẻ kiêu ngạo khi nãy đâu mất rồi." Vừa nhớ lại câu nói khi nãy của đối phương, Tần Việt Phương liền không nhịn được mà nổi nóng, còn muốn làm cha của hắn nữa à! Những gì hắn làm cho cậu còn tốt đến nỗi cậu phải kêu hắn bằng cha đấy!
"Đừng nóng giận, cậu ấy chỉ là một người bệnh." Thẩm Ngôn Sướng cười nói, chỉ là trong ánh mắt không có chút ý cười nào cả.
Gã đưa tay cầm lấy máy tính bên cạnh, click mở hình ảnh phóng to lên, để cho những người phía sau đều có thể nhìn thấy.
"Vào thời điểm mà cậu ấy bước vào phòng, toàn bộ động tác trên người đều có thể xem nhẹ, chỉ là bàn tay phải cậu ấy gắt gao nắm chặt lại."
Tần Việt Phương nhìn thoáng qua màn hình, nhíu mày hỏi: "Chuyện này thì liên quan gì chứ?"
Thẩm Ngôn Sướng tiếp tục nói: "Khi mà anh tiến hành tiếp xúc thân thể với cậu ấy, càng về sau nắm tay càng chặt thêm, tựa như một cái tín hiệu nhẫn nại, một khắc khi mà nắm tay cậu ấy buông lỏng tay ra, liền bắt đầu phản kích, trực tiếp đưa tay nắm lấy tóc anh.
Tôi ngược lại cho rằng, đó chính là một lời nhắc nhở nhỏ về cách việc chuyển đổi nhân cách."
Đã từng có người làm cuộc điều tra qua, nhân cách thứ hai của người bị bệnh nhân cách phân liệt thường thông minh cẩn thận hơn nhân cách đầu tiên, am hiểu cách ngụy trang thành người khác và sẽ luôn có một vài động tác nhỏ tinh vi.
Phương Dạ Âm đối mặt với lửa giận Tần Việt Phương, bình tĩnh nói – Tôi không thích.
"Như thế này có chút kỳ lạ."
Thẩm Ngôn Sướng khép nửa mắt lại, tựa hồ đối với thái độ của cậu ấy có chút khó hiểu.
Chu Viên Viên phụ họa theo gật đầu, "Theo lý mà nói, nhân cách thứ hai phần lớn đều cố gắng bảo vệ cho nhân cách đầu tiên, còn biểu hiện của cậu ấy, quá lạnh lùng."
Thẩm Ngôn Sướng mở cuốn sổ của gã ra, vuốt ve một vài trang đầu tiên sau đó mở miệng nói chuyện với Tần Việt Phương: "Có lẽ chúng ta nên tìm hiểu từ một cái khía cạnh khác, anh cũng không chắc là nguyên nhân dẫn đến bệnh của cậu ấy, chỉ là nguyên nhân dẫn bệnh."
Tần Việt Phương không hiểu rõ nguyên nhân, mấy cái về vấn đề phương diện tâm lý hắn thật sự không hiểu gì cả.
Chu Viên Viên đã từng nói qua, loại người giống hắn có nội tâm cường ngạnh, tự mình làm chủ điều khiển người khác, trừ phi đã trải qua những thăng trầm trong cuộc sống rất nhiều, nếu không sẽ chả bao giờ có thể cảm nhận được những vấn đề về tâm lý người khác.
"Nhân cách phân liệt hầu hết có nguyên nhân hình thành là do nhân cách chính không phát triển và hoạt động tốt, khi nhận được tín hiệu tinh thần bị kích động thì cơ chế tự bảo vệ tinh thần sẽ xuất hiện và ngăn cản sự đối đầu giữa nhân cách và tiềm thức.
Phần lớn những chuyện này sẽ có liên quan đến những việc xảy ra trong thời thơ ấu, nhất là việc bị xâm hại." Thẩm Ngôn Sướng đẩy gọng kính trên sống mũi, "Tôi đề nghị anh tiến hành điều tra thêm về thời thơ ấu của cậu ấy."
Sắc mặt Tần Việt Phương lạnh lại, nhìn thoáng qua Phương Dạ Âm đang cuộn mình trong phòng.
"Được, tôi đã hiểu, vậy phải làm gì với cậu ấy bây giờ, có cách nào để điều trị cho cậu ấy không."
Thẩm Ngôn Sướng nhìn hắn một cái, khóe môi hơi cong lên, lắc đầu nói: "Cho dù có, cũng không giúp được gì cả."
Tần Việt Phương nhíu mày hỏi: "Có ý gì? Nói thẳng đi."
Thẩm Ngôn cười cười, cầm lấy cuốn sổ của gã, tựa như chuẩn bị kết thúc công việc mà đi về nhà.
Gã đứng thẳng người lên, hướng Chu Viên Viên mà nói: "Chắc hẳn là cô hiểu rồi, tôi sẽ không nói thêm nữa."
Chu Viên Viên nhẹ gật đầu nói: "Được rồi, để tôi tiễn anh ra ngoài."
Thẩm Ngôn Sướng lắc đầu, "Không cần đâu, nơi này tôi đã từng lui tới rồi."
Nói xong gã đi thẳng ra khỏi phòng, chỉ để lại một cái bóng lưng lạnh nhạt.
Gã đi rồi, Triệu Tuyên nhún nhún vai, có chút tò mò hỏi: "Viên Viên, người này nhìn lịch sự nhã nhặn, bộ dáng dễ nói chuyện, như sao tôi lại cảm thấy hắn ta so với A Việt còn kiêu ngạo hơn nhiều thế."
Chu Viên Viên liếc mắt nhìn anh, hoàn toàn không còn bộ dáng khách khí như vừa rồi.
May mà Triệu Tuyên đã quen rồi.
"Kiêu ngạo là do người ta giàu, cậu không tiền, đương nhiên cũng chỉ nhìn thấy người ta kiêu ngạo thôi."
Triệu Tuyên có chút buồn bực mà ngồi lẩm bẩm: "Không phải chỉ là một tên bác sĩ tâm lý thôi sao."
Chu Viên Viên nói: "Học tâm lý chỉ vì người ta có hứng thú nghiên cứu, gia cảnh của hắn ta so với Tần Việt Phương cũng chẳng thua kém gì đâu."
Chu Viện Viện còn có một việc không nói, đó chính là người ta còn có cha mẹ chống lưng cho, coi như so với Tần Việt Phương càng không thể đắc tội hơn, chỉ là đối với cha mẹ Tần Việt Phương mất sớm có chút xúc phạm, nên cô dứt khoát ngậm miệng không nói.
Tần Việt Phương ngậm điếu thuốc bên môi, hắn nhàn nhạt nhả khói, cũng không có xen vào cuộc nói chuyện của hai người.
Thẩm Ngôn Sướng xuất hiện thì ngay lập tức hắn đã biết đối phương là ai.
Nếu không chỉ là một tên bác sĩ tâm lý cố tỏ vẻ bí ẩn, hắn căn bản sẽ chẳng quan tâm tới.
"Ban nãy anh ta có ý gì?" Tần Việt Phương trực tiếp ngẩng đầu nhìn về phía Chu Viên Viên.
Chu Viên Viên liền ngừng cãi nhau cùng với Triệu Tuyên, cô nhíu mày nhìn thoáng qua Phương Dạ Âm qua mặt gương đen rồi nói: "Là một người bị bệnh tâm lý, thứ cậu ấy cần chính là cuộc sống khỏe mạnh và an lành, như vậy mới có cơ hội chữa khỏi."
Ngụ ý chính là tốt nhất nên rời xa Tần Việt Phương.
Tần Việt Phương sắc mặt căng lại, hắn khẽ nhấp hút vài hơi, sau đó giật nhẹ khóe miệng, "Cô cảm thấy rằng cậu ấy ở chung với tôi, không được?"
Chu Viên Viên không hề khách khí mà cho hắn một ánh nhìn xem thường.
"Cậu nói cho tôi biết, người ta ở với cậu hai năm rồi, cậu ấy cười được bao nhiêu lần?".
Truyện chính ở * ТRUMtr uyeЛ.v n *
Tần Việt Phương trầm mặc nhìn xuống dưới.
Không thể phủ nhận được chính là Phương Dạ Âm rất ít khi cười, dù chỉ là cười khổ, cười ngượng đều chẳng có nhiều.
Tần Việt Phương cẩn thận nhớ lại, nhiều nhất chính là vẻ mặt cậu vô tội đáng thương không có chút uy hiếp nào, nói thẳng ra là chính là trên mặt chả có biểu tình gì.
Nhưng hắn vẫn có chút không cam lòng mà thấp giọng phản bác: "Vừa nãy mới cười đấy thôi."
Chu Viên Viên vừa vặn nghe được lời hắn nói, cô cười nhạo một tiếng, "Cậu ấy cười xong còn đá một chân phía dưới của cậu nữa."
Anbel: Hự hự hình như qua mỗi chương số chữ càng nhiều thêm một chút thì phải?.