Chim Hoàng Yến Bị Chiều Hư

Chương 29: 29: Tôi Cho Phép





Vì thế vừa nghe thấy lời này của Cố Mộng Điệp thì anh chẳng nghĩ gì nữa mà đồng ý với cậu, nâng bàn tay bốn ngón lên xoa nhẹ mặt cậu, đầy giọng đều là cưng chiều.

"Ừ, cứ yên tâm mà trả thù tôi đằng sau chống lưng cho cậu".Cố Mộng Điệp hăng hái cười khanh khách, suy nghĩ xem ngày mai nên làm gì đầu tiên, rồi nhìn Trịnh Tạ Thiên nói.

"Ngày mai tôi phải về Cố gia, chú đưa tôi về Cố gia đi".

Trịnh Tạ Thiên gật đầu, dù sao muốn trả thù đám người kia ác nhân kia thì phải tiếp cận gần một chút.

Cố Mộng Điệp không có điện thoại nên đã bảo Trịnh Tạ Thiên mua cho cậu một cái điện thoại để tiện liên lạc, còn bảo muốn ăn diện ngầu lòi một chút để tạo ấn tượng mạnh với đám người nhà Cố gia.

Trịnh Tạ Thiên một bên lắng nghe cậu ghi lịch trình ngày mai, đáy mắt nhìn cậu nhóc đầy một mảnh cưng chiều tràn ra khóe mắt, anh vô thức gọi tên cậu.

"Mộng Điệp, quay lại đây".
Cố Mộng Điệp quay đầu lại trên mặt là vẻ hớn hở vì sắp được đi phá nhà người ta, trên tay còn đang cầm cây bút bi ghi kế hoạch ngày mai hệt như một đứa nhóc ngày mai được người nhà cho đi chơi mà phấn khởi.
Trịnh Tạ Thiên nhân lúc thằng nhóc không để ý mà hôn nhẹ lên mí mắt Cố Mộng Điệp một cái, nụ hôn đầy sự cưng chiều này đến cả cái tên lúc nào cũng chỉ nghĩ đến đánh đấm kia cũng phải cảm nhận được.
Vì thế lần đầu tiên Cố Mộng Điệp bị đứng hình bởi nụ hôn này của người khác, một mắt mở to hoang mang nhìn Trịnh Tạ Thiên, mãi mới lấy lại được cảm giác cậu còn tính quát lên đánh người thì bị tiếng cười trầm thấp của anh làm cho khựng lại.

"Ở Cố gia phải ngoan một chút, bị làm khó hay bị ai đánh thì phải nói ngay với tôi, không nhịn được thì cứ đánh người, tôi cho phép".
.
Sáng hôm sau, sau khi Cố Mộng Điệp ăn sáng xong thì lên xe của Trịnh Tạ Thiên, dựa theo địa chỉ và hình ảnh được anh cho người theo dõi, chiếc xe nhanh chóng từ một con đường hoang vắng lái trên đường lớn, đến nơi đông đúc nhiều người, Cố gia phải nói là rất biết tiêu tiền trong khoản đất đai, căn biệt thự lớn của nhà họ được đặt ở nơi trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng của thành phố, cũng là nơi ở của những gia tộc nổi tiếng có tiếng trong giới.


Lúc chiếc xe của Trịnh Tạ Thiên đến nơi đã là tầm chiều giờ này hẳn là nhà Cố gia cũng đã đủ nhân số trong nhà, từ đằng xa khi nhìn căn biệt thự Cố Mộng Điệp có một loại cảm xúc vô cùng quen thuộc, khẽ nheo mắt lại cố gắng nhớ lại bản thân của mình đã từng thấy căn biệt thự này ở đâu khi còn ở thế giới trước, nhưng càng nhớ thì kí ức khi đó cứ như bị cái gì đó che lại, chỉ còn lại một mảnh mờ ảo.
Trịnh Tạ Thiên thấy Cố Mộng Điệp cứ nhìn mãi căn biệt thự ở đằng xa kia, tay vẫn cầm chặt tay lái mắt vẫn nhìn thẳng mà hỏi.

"Sao vậy, căn nhà đó có gì mà khiến cậu lại nhìn chăm chú như vậy?".
Cố Mộng Điệp cũng chẳng ngại giấu cái gì với Trịnh Tạ Thiên, cũng chẳng biết từ lúc nào mà cậu lại tin tưởng người đàn ông hơn mình bốn tuổi này, thản nhiên nói.

"Nếu một ngày anh thấy khung cảnh trước mặt vô cùng quen thuộc nhưng lại chẳng nhớ mình đã từng gặp ở đâu, thì đó là hiện tượng gì?".

Câu hỏi của Cố Mộng Điệp đôi khi cũng làm cho Trịnh Tạ Thiên phải cứng họng, anh im lặng một lúc lâu mới trả lời.


"Nếu có trường hợp như vậy thì một là khung cảnh khi đó cậu đã từng thấy trong mơ, nhưng câu trả lời này cũng chỉ là dựa trên tâm linh không có khoa học chứng minh, cái thứ hai sẽ hợp lý hơn chắc là cậu đã từng thấy nó ở đâu đó khi còn nhỏ nhưng quên đi, đến khi gặp lại lần nữa thì chỉ còn nhớ mang máng".
Cố Mộng Điệp trầm tư một lúc tự động loại bỏ cái lý do đầu tiên, suy nghĩ đến cái lý do thứ hai, cảm thấy lời của Trịnh Tạ Thiên vừa đúng lại có chỗ nào đó sai, nếu đã là nơi cậu từng thấy thì khôgn lý gì cậu lại quên, phải biết ở thế giới trước không có con đường nào mà cậu không đi qua hai lần mà không nhớ, nhưng ở thế giới này thì đây là lần đầu tiên đến đây, vậy lý do nào cậu lại cảm thấy quen thuộc?
Cứ suy nghĩ như vậy đến khi xe dừng ở một khoảng cách nhất định trước cổng lớn, vì đây là một khuôn viên lớn trong đó có rất nhiều căn biệt thự khác ngoài Cố gia, nếu không phải người trong khuôn viên thì bảo vệ chắc chắn sẽ không cho vào.
Cố Mộng Điệp bảo Trịnh Tạ Thiên dừng tại đây là được rồi, cậu đang định xuống xe thì bị anh giữ tay lại, cậu ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy người đàn ông luôn giữ vẻ mặt nghiêm trang kia đang lúng túng, ấp úng nửa ngày mới nói.

"Phải gọi điện thoại, không được để người khác ức hiếp, việc trong tầm tay thì làm, ngoài tầm tay thì nói với tôi".