Chim Công Trắng

Chương 34: Lòng tham






Chủ nhật, buổi sáng nắng đẹp, hai người rảnh rỗi mô phỏng tranh ảnh, tờ giấy A3 gập lại, mỗi người một nửa, đề mục là anh đào của Hạng Thánh Mô.

Trình độ vẽ của Kỷ Nguyên như nhà trẻ, còn Lý Mậu thì vẽ rất đẹp, khung là khung, lá là lá.

Cô hỏi: “Anh cười cái gì?”

Khóe miệng anh nhếch lên, nói: “Không có gì.”

Cô hỏi: “Anh có biết cái gì gọi là đại đạo chí giản* không?”

(*) đạo lớn là giản dị nhất

Anh nghiêm túc một chút, nói: “Thịt bò viên vẽ không tệ, em không phải đói bụng rồi chứ?”

Cô cầm lấy con dấu tàng thư, đóng một cái tại góc bức tranh của anh, nói: “Tính là bức tranh chúng ta cùng vẽ.”

Anh nói: “Nhóc Nguyên, da mặt dày chút, thế giới cũng càng rộng lớn hơn, đúng không?”

Cô phì cười.

Buổi chiều, hai người lái xe đến quán trà tại sườn núi uống trà, ngắm phong cảnh.


Một cụ già đang đi trên đường núi, tay cầm túi lưới màu xanh, đeo hủ rượu ngâm ong vàng.

Ánh nắng chiếu vào khe hở trong rừng cây, tiếng gió rất nhỏ nhẹ, tiếng vỗ cánh rồi yên lặng, năm sáu con côn trùng tựa như ma trận.

Trong sân nhà ai đó dưới chân núi, một cây vong nem nở rộ đóa hoa đỏ tươi, ánh lên bức tường trắng tuyết, mặt trời xinh xắn lên xuống, hút lấy mật hoa, nắng mùa xuân ấm áp như vậy.

Anh hỏi: “Đẹp không?”

Cô nói: “Đẹp. Hiện tại nên đọc một bài thơ Đường.”

Anh mỉm cười: “Nhiều người đọc quá, có chút thô tục.”

Cô cười nói phải.

Bỗng nhiên nghĩ đến hoa trẩu trắng như tuyết trên núi vùng ngoại ô, đang chờ bọn họ ngắm nhìn.

Đáng tiếc năm nay không có thời gian, hai người phải đợi tới sang năm.

Cô đã ngắm hoa vông nem, lại còn muốn hoa trẩu, làm sao cũng không thỏa mãn.

Chuyện này bản thân mong muốn vô cùng vô tận.

Trừ phi giữa anh và cô, có một người hờ hững trước, hoặc là một người chết trước.

Kỷ Nguyên cảm thấy mình điên rồi.

Sáng thứ hai, Lý Mậu phải bay đi, anh nói rất nhiều, nhắc tới gió lốc, dặn cô gió đến thì trốn trong bồn tắm.

Kỷ Nguyên cười nói: “Anh còn nên nhắc nhở em, đừng đến cửa hàng tiện lợi mua đồ.”

Anh hỏi: “Tại sao?”

Cô nói: “Mới đây, ông chủ của một cửa hàng tiện lợi bị bắt, hóa ra là ông chủ phía sau của một trang web đánh bạc kéo dài qua bảy tỉnh, lợi hại chưa?”

Lý Mậu nở nụ cười, nói: “Đừng bướng bỉnh, ngoan ngoãn, ở nhà đợi anh về.”

Kỷ Nguyên nổi da gà, cô quấn chăn, xoay người qua, nói: “Yên tâm, em giỏi một mình giết thời gian nhất.”

Anh gật đầu, hỏi: “Nhóc Nguyên, có thấy di động của anh không?”

Cô nói: “Không thấy.”

Anh mỉm cười, vươn tay tới dưới vòng eo cô, lấy ra di động bị cô đè lên, nói: “Nhóc Nguyên, em ít khi làm chuyện lén lút, vừa làm chuyện xấu là viết ngay trên mặt.”


“…”

Anh hôn một cái trên má, sau đó ra cửa.

Cô buồn bã ỉu xìu rời giường.

Cuối tháng tư, cuối tuần, Kỷ Nguyên cùng bà ngoại Lý Mậu uống trà ở nhà lớn.

Bà cụ rốt cuộc suy nghĩ cái gì, Kỷ Nguyên cũng không đoán được.

Người bình thường thấy bà cụ, cũng đều nơm nớp lo lắng, giống như biết ăn thịt người.

Kỷ Nguyên cũng sợ bà cụ, nhưng không phải loại chột dạ, cô sợ ánh mắt của bà, tia sáng bắn ra bốn phía, chất chứa vẻ lão luyện, khiến người ta không dám không tôn trọng.

Hôm nay tâm trạng bà cụ tốt, bà nhỏ nhẹ nói với Kỷ Nguyên: “Thằng cháu này của tôi, cuộc sống tàm tạm, ở tại căn hộ tàm tạm, lái một chiếc xe tàm tạm. Nếu sống một mình, dựa vào tiền lương tập đoàn phát cho, cũng có dư dả. Nhưng mà nó chi tiêu dữ lắm, phải trợ cấp cho mẹ nó, còn nuôi ngựa, tốn tiền hơn cả con người. Tính ra hẳn là số vào chẳng bằng số ra. Cơ mà người bên ngoài thấy nó từ bé có chút hiểu biết, thường xuyên để nó xem qua một số đồ cổ, nó kiếm được chút tiền tiêu vặt, cũng hồ đồ thông qua. Sau này tôi mất rồi, nó không được phân chia gia sản, tôi định để lại hết cho đứa cháu nội. Cô Kỷ, một thằng nhóc nghèo nàn như vậy, cô còn muốn sống cùng nó không?”

Kỷ Nguyên nghe xong hồi lâu, bình tĩnh hỏi: “Có lẽ bà cũng đã nói những lời tương tự với Kiều Kiều phải không?”

Bà cụ bỗng nhiên có chút gian xảo, mỉm cười, nói: “Cô rất biết suy đoán.”

Kỷ Nguyên cảm thấy bà cụ rất thú vị.

Người trên đời, bàn chuyện cưới gả, thường thường tôi giấu người gạt.

Làm trưởng bối ai cũng rất thích khoe khoang lớp trẻ.

Chỉ có bà cụ tự mình vạch trần cháu trai, dọa Kiều Kiều chạy mất, bây giờ lại muốn thử cô.

Xem ra, bà cụ cũng không phải thật lòng thích Kiều Kiều.

Kỷ Nguyên bình

thản nói: “Lý Mậu rất thông minh, cuối cùng sẽ có sự nghiệp của chính mình, cháu không lo lắng về điểm này.” Bà cụ mỉm cười, không nói nữa, mở ra máy ghi âm kiểu cũ, lắng nghe hí khúc, là vở Tỏa lân nang của trình phái*, xướng rằng: “Cảnh đẹp ngày đó chợt thay đổi, nhớ lại phồn hoa tựa như giấc mộng mờ mịt, quãng đường cuối đời trao cho sóng to kinh động.”

(*) nghệ thuật trình phái: Trình Nghiễn Thu là người sáng lập. Giọng hát trình phái có một phong cách riêng, giữ nguyên quy luật âm vận, theo tình tiết hí kích và cảm xúc nhân vật mà phát triển biến hóa, giọng hát trầm bổng du dương, tiết tấu hay thay đổi, đòi hỏi đạt tới sự kết hợp cao nhất của “giọng, tình, đẹp, dài”.

Gần chập tối, Kỷ Nguyên trở về.

Bà cụ bảo dì giúp việc tiễn cô xuống lầu.

Đang đi trên cầu thang, dì giúp việc tươi cười, nói: “Bà cụ tính tình thẳng thắn, rất không thích người có đầu óc không rõ ràng, lại càng không thích người có tâm địa xấu xa. Bà ấy luôn nói, hai loại người này làm việc, một là hại người, hai là hại mình. Cô Kỷ, cô không thuộc hai dạng này, trong lòng bà cụ thích cô, chỉ là không nói ra miệng thôi.”


Kỷ Nguyên không lên tiếng, bà cụ còn rất có cá tính.

Kỷ Nguyên tới dưới lầu, thấy va ly lớn nhỏ tại phòng khách, rất nhiều hành lý.

Hạ Thanh Thanh đang chỉ huy người làm mang từng cái lên xe.

Chị ta thấy Kỷ Nguyên, quay đầu lại khách khí nói: “Lát nữa tôi đi, chúng ta vào phòng trong nói mấy câu đi?”

Kỷ Nguyên cảm thấy lạ, không từ chối.

Hai người phụ nữ vào phòng khách nhỏ, Hạ Thanh Thanh cầm một khung hình trên bàn, là ảnh chụp gia đình.

Chị ta mỉm cười, nói: “Tôi biết là ai tiết lộ cho Kiều Kiều, khiến tôi mất mặt tại tiệc mừng thọ của cậu mình.”

Kỷ Nguyên bình thản hỏi: “Là ai?”

Hạ Thanh Thanh nói: “Có một người, cậu ta rất thanh cao, anh chị em phạm sai lầm, cậu ta sẽ không cầu tình cho ai. Lần này, cậu ta lại cố ý ở trước mặt bà ngoại nói rất nhiều lời hay cho tôi. Cô nói có đáng nghi hay không?”

Kỷ Nguyên chẳng nói gì.

Hạ Thanh Thanh nói: “Không ngờ là cậu ta. Tôi luôn muốn tranh giành tài sản với cậu ta, cậu ta phản kích cũng không tính là gì. Bản thân tôi lộ ra nhược điểm, chịu cược thì phải chịu thua.”

Hạ Thanh Thanh cầm một khung hình khác, nói: “Tấm ảnh này là con ngựa đua của ông ngoại tôi, sao Bắc cực. Nó là một con ngựa rất kiêu ngạo, hồi nhỏ chỉ chịu cho chú hai cưỡi, không cho chú ba cưỡi. Chú ba không chịu thua, nhất định phải cưỡi, suýt nữa bị ngã khiến chấn động não. Lúc đó bác sĩ Từ nhìn ra cá tính hiếu chiến của chú ba, không dung tha người khác, ông ấy muốn để chú hai tránh khỏi mũi nhọn, theo ông ấy học y. Đáng tiếc ông ngoại không chịu, nói giữ lại chú hai, tương lai làm trợ thủ cho chú ba. Hiện tại chú hai nổi bật vượt qua cậu ta, cậu ta mượn tôi khai đao.”

Kỷ Nguyên im lặng không nói.

Hạ Thanh Thanh oán thán xong, nói: “Tôi đi trước, tự các người xem mà lo liệu đi!”

Chị ta nói lời khiêu khích xong thì bỏ đi.

Kỷ Nguyên chẳng nói câu nào, từ chỗ cửa sổ, cô nhìn thấy xe của Hạ Thanh Thanh nhanh chóng rời khỏi nhà lớn nhà họ Liêu.